Lôi Quân


So tài vẫn diễn ra lúc, Dương Tuấn thân ảnh cũng đã không tại.
Hắn lúc này đã cùng Bát Cực Linh hầu hướng ra phía sau núi đi đến, trên đường một bộ lén la lén lút sợ Thanh Vân Tông người phát hiện.

Theo Bát Cực Linh hầu nói, nó phát hiện Kim Đan động phủ chính là ở nơi này.
Trên đường đến đây Dương Tuấn trong lòng đã có suy đoán, tại Thanh Vân Tông để lại động phủ tu sĩ tám chín phần mười chính là tung hành Quảng Bình phủ trăm năm trước Thanh Vân Thái Thượng trưởng lão đi.
Nhưng nếu thật là Thanh Vân thái thượng trưởng lão để lại động phủ thì Thanh Vân Tông đám người đã sớm lấy đi đồ vật làm sao có thể để cho bọn hắn tới vớt chén canh.
Cứ như vậy Bát Cực Linh hầu lại chém đinh chặt sát nói với hắn động phủ vẫn chưa bị người phát hiện, quả thật là khó hiểu.
-" Động phủ ngay tại chỗ này! "
Đi đến trước một mặt vách đá, Bát Cực Linh hầu đột nhiên chỉ tay nói.
Dương Tuấn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một cái bình thường vách đá, chạm vào đi lên cũng không phát hiện cái gì khác thường, cho dù là hắn sử dụng phù lục, pháp thuật tra xét cũng không có kết quả.
-" Đây chính là ngươi nói động phủ? Ta làm sao không có phát hiện ra được? "
Đứng trước Dương Tuấn nghi hoặc, Bát Cực Linh hầu cười đắc ý, một bộ tỏ ra cao thâm nói: -" Hắc Hắc! Động phủ bên ngoài có trận pháp bao phủ, không có Kim Đan tu vi đừng hồng nhìn ra manh mối, lấy ngươi chút ấy tu vi cũng muốn nhìn ra, tức cười.

"
Không quan tâm con khỉ này châm chọc, Dương Tuấn tiếp tục hỏi:
-" Vậy ta với ngươi làm sao mở ra, dù sao chúng ta tu vi chỉ có luyện khí, đây chính là Kim Đan bày ra trận pháp a! "
Cái cằm nâng cao, Bát Cực Linh Hầu đầy khinh thường nói: -" Ngươi quên hầu gia là ai, mặc dù bị trọng thương tu vi tụt xuống luyện khí, nhưng loại này cấp thấp trận pháp làm sao có thể làm khó được hầu gia, lát nữa ngươi chỉ cần theo hầu gia sắp xếp mà làm là được! "
Dứt lời, Bát Cực Linh hầu hai ngón tay chắp lại thành chỉ, miệng khẽ niệm chú, đầu ngón tay bên trên kim quang lóe lên, một cỗ huyền diệu vận vị theo đó tán dật mà ra.
-" Phá! "
Bát Cực Linh hầu miệng khẽ quát một tiếng, một vệt do kim quang hợp lại kim tuyến hướng đến vách đá mà đâm qua.

Ong!
Một màn kỳ diệu xảy ra, chỉ thấy bình thường vách đá đột nhiên quang mang đại phóng, một tầng giống như sóng nước khuếch tán ra bên ngoài.
Đang lúc Dương Tuấn ngạc nhiên nhìn lấy, một cái đầy lông bàn tay cầm kéo hắn cổ áo hướng về vách đá đâm tới.

- " Mẹ nó! "
Chỉ kịp chửi bậy một tiếng, Dương Tuấn hai mắt đã tối sầm, đợi đến khi mở ra lần nữa đã thấy bản thân đứng tại một cái xa lạ hoàn cảnh.

Nơi này không gian mờ mịt, có dày đặc mê vụ bao phủ, đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy một mảnh vô hạn, không thấy điểm cuối.
-" Mê trận? "
Dương Tuấn cũng coi là có chút trận pháp kiến thức, chỉ vừa nhìn thấy đã lập tức nhận ra nơi này hoàn cảnh.
Thế nhưng loại này mê trận so với hắn đã từng nhìn thấy mê trận thì phạm vi rộng hơn rất nhiều, gần như vô pháp xác định phương hướng.
-" Chết tiệt, lần này thật sự chơi xong rồi, mê trận vừa nhìn đã biết lợi hại, ta cái này gà mờ có khả năng cả đời bị nhốt ở đây đi! "
Có chút trận pháp kinh nghiệm Dương Tuấn không có nghĩa là biết cách phá giải, tương phản hắn đối với phá giải trận pháp cực kỳ yếu kém, huống chi nơi này mê trận tại hắn xem ra ít nhất là tam phẩm trận pháp.
Cái này đồng nghĩa với việc cho Dương Tuấn cả đời chỉ ăn với nghiên cứu trận pháp mới có cơ hội thành công phá gải!
Đang lúc hắn hối hận, Bát Cực Linh hầu âm thanh vang lên: -" Tiểu tử ngươi đứng thất thần ra đó làm gì, còn không mau đi.

"
Ách!
Dương Tuấn cảm giác bản thân giống như được cứu rỗi, " Ta làm sao quên mất Bát Cực Linh hầu con khỉ này, nó dám dẫn ta đi vào khẳng định là biết cách phá giải, xem ra là bản thân lo lắng thái quá.


"
Nghĩ đến đây Dương Tuấn tâm tình vui vẻ hơn không ít.
Một người, một khỉ phân biệt trước sau, cả hai không ngừng tại trong dày đặc mê vụ tiến lên.

Bát Cực Linh hầu hai con ngươi kim quang ẩn hiện, chỉ cần là nơi nó nhìn qua, mê vụ giống như không tồn tại lập tức bị xuyên thấu.
Cực Nhãn Kim Tinh, đây chính là Bát Cực Linh Hầu một trong bản mệnh thần thông.
Không chỉ nhìn xuyên mê trận, ảo cảnh, thật giả, Cực Nhãn Kim Tinh còn có thể nhìn thấu âm dương, ngũ hành cực kỳ lợi hại.

Chỉ mất vài phút thời gian, trận pháp trận nhãn đã bị Bát Cực Linh hầu tìm thấy, là một cây màu xanh lá cờ.
Lá cờ bên trên có vô số trận văn ẩn hiện, nhiều năm trôi qua nhưng lá nó vẫn bảo tồn được nguyên dạng, mặc dù có chút tổn hại nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến trận pháp uy lực.

Bình thường, nhất, nhị phẩm trận pháp phải mượn nhờ linh thạch hoặc tu sĩ linh lực mới có thể phát động, một khi mất đi duy trì thì lập tức vô hiệu, thế nhưng một khi đạt tới tam giai trở lên, trận pháp đã có thể tự mình hấp thu thiên địa linh khí duy trì tự thân.
Cho dù mấy trăm năm trôi qua, nó vẫn như cũ có thể phát huy uy lực.

Bát Cực Linh hầu lúc này há miệng khẽ phun, một luồng kim quang bắn ra đem cờ trận bao phủ.

Ban đầu cờ trận còn phát ra lực lượng phản kháng, nhưng không biết Bát Cực Linh hầu dùng thủ đoạn gì, cờ trận rất nhanh liền ngoan ngoãn xuống bị nó thu lấy.
Mất đi trận nhãn, mê vụ rất nhanh liền tán đi, sơn động cũng theo đó hiện ra chân thực hoàn cảnh.


Cao hơn sáu mét sơn động, độ rộng lên tới chục mét, hai bên vách động bám đầy mạng nhện, rêu xanh cùng tiên y mọc tràn lan.
Sơn động này không biết bao lâu chưa có người đặt chân, hoàn cảnh vô cùng thấp!
Chưa để Dương Tuấn thả lỏng, Bát Cực Linh hầu lại lên tiếng nhắc nhở: -" Đừng có chủ quan, mê vụ chỉ là món khai vị mà thôi, phía sau mới thực sự là đặc sắc."
Nó vừa dứt lời, sơn động phía trong đột ngột truyền ra động tĩnh, không ngừng tiếng bước chân nề vang lên, mặt đất đang đều vì đó mà chấn động.
Hít!
Dương Tuấn sắc mặt nghiêm trọng, dựa vào tiếng bước chân hắn có thể suy đoán ra chủ nhân của nó hẳn là một cái kích thước khổng lồ đồ vật.

Có thể được Kim Đan tu sĩ an bài trong sơn động, hẳn là thực lực không kém!
-" Bên trong đi ra thứ gì? "
-" Chỉ là mấy cái nhân hình khôi lỗi.

" Bát Cực Linh hầu mở miệng giải thích: -" Bọn chúng đỉnh cao thời kỳ thực lực có thể so với Trúc cơ đỉnh phong, nhưng ngươi không cần lo, hầu gia cũng không dẫn ngươi tìm chết.

Đám này khôi lỗi trải qua thời gian lâu dài, hạch tâm đã bị ăn mòn, hiện tại thực lực chỉ có thể so với Luyện khí chín tầng, ta và ngươi liên thủ hẳn là có thể nhẹ nhõm giải quyết! "
Nhưng Dương Tuấn trong lòng lại không cho là như vậy, nếu thật như vậy dễ chơi thì con khỉ này đã sớm lấy đi đồ vật.
Bát Cực Linh hầu tốc độ hắn lĩnh giáo qua, đừng nói là luyện Khí chín tầng, cho dù là Trúc cơ cường giả đến cũng không đuổi kịp.

Bằng vào tốc độ như vậy, có thể so Luyện Khí chín tầng đám kia khôi lỗi làm sao cản nổi.
Không qua bao lâu, bước chân chủ nhân xuất hiện.
Đó chính là một đám năm con nhân hình khôi lỗi, mỗi con cao đến hai mét, toàn thân mặc đen kịt áo giáp, trong tay xách theo sắc bén cự phủ, một bộ khí thế cực kỳ dọa người.

Chỉ nhìn sơ qua, Dương Tuấn liền biết là không dễ chơi!
Phát hiện hai người, khôi lỗi đỏ thẫm con mắt nhìn tới, không một chút báo trước, năm con khôi lỗi đồng loạt nắm trong tay cự phủ xông đến.

Nhìn xem sắc bén lưỡi búa bổ tới, Dương Tuấn thân hình khẽ trượt tại chỗ biến mất.
Bành!
Đứng trước khổng lồ lực lượng, nháy mắt cứng rắn mặt đất liền bị bổ ra một cái hố sâu, thế nhưng khôi lỗi động tác cũng không có dừng lại, trong tay cự phủ lập tức quét ngang mà tới.
Đã sớm đề phòng Dương Tuấn, chỉ một cái lắc mình đã tiếp tục thành công tránh thoát.
Bất quá không để hắn kịp thở dốc cơ hội, một con hắc giáp khôi lỗi khác lại vung cự phủ chém tới, cuồng phong gào thét, sát cơ trùng trùng.
-" Để ta xem ngươi có bao nhiêu cân lượng! "
Dương Tuấn tức giận khẽ quát, năm ngón tay khép lại, bích ngọc quang mang đại phóng, Đại Lực Cực Bi chưởng toàn lực vận khởi, một chưởng nhấn tới.

Oành!
Chưởng phủ va chạm, tiếng sấm nổ bạo hưởng.

Dương Tuấn thân hình chấn động, dưới chân trượt một đoạn dài mới có thể đứng vững, trái ngược hắc giáp khôi lỗi chỉ có tụt lại ba bước.
-" Lợi hại như vậy! "
Dương Tuấn kinh nghi, hắn Đại Lực Cực Bi chưởng nhập môn toàn lực chính là có hai nghìn cân, một chưởng đánh ra cho dù là kim thiết cũng bị đánh nát, không nghĩ đến con này khôi lỗi lại không một chút tổn hao.
-" Mẹ nó, bị con khỉ này hố! "
Thế nhưng đâm lao phải theo lao, Dương Tuấn lúc này chỉ có thể đánh.
Đã không thể đối cứng, hắn lập tức dựa vào linh hoạt thân pháp bắt đầu tránh né, một đường chỉ cần phát hiện hắc giáp khôi lỗi sơ hở sẽ lập tức bồi một chưởng.
Thế nhưng cho dù hắn công kích thế nào cũng không đem khôi lỗi tổn hại, trái ngược còn bị nó bắt được động tác chém tơi.
Quá cứng rồi!
Bị hai con hắc giáp khôi lỗi vây công, Dương Tuấn giờ phút này có chút chật vật.
May mắn bọn chúng ngoại trừ lực lượng mạnh mẽ cùng cứng rắn bên ngoài, tốc độ lại không được, bằng không Dương Tuấn thật chỉ còn cách niệm a di đà phật lần cuối siêu thoát.
Thế nhưng cứ tiếp tục như vậy, hắn cảm giác bản thân sớm muộn cũng sẽ bị bọn này khôi lỗi sinh sinh mài chết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui