Lôi Quân


Thach Hầu? Lại còn bị phong ấn năm trăm năm.
-" Chẳng lẽ là trong truyền thuyết tề thiên đại thánh Tôn Ngộ Không? "
Thế nhưng rất nhanh Dương Tuấn liền gạt bỏ suy nghĩ này, bởi Tôn Ngộ Không chẳng qua là kiếp trước một cái nhật vật hư hóa không có thật.
Nơi này là tu tiên thế giới, thạch hầu đồ vật này hẳn là tồn tại nhưng cũng không phải cái kia đại náo thiên đình Tôn Ngộ Không.

Đem viên kia Ngũ sắc thạch từ hệ thống không gian lấy ra, nó khổng lồ kích cỡ lập tức đem thạch giường một nửa chiếm giữ.

-" Thật lớn! " Dương Tuấn hắn ánh mắt phát sáng thầm nghĩ: -" Nếu đem viên này ngũ sắc thạch bán cho đám kia luyện đan sư cùng luyện khí sư hẳn là kiếm không ít linh thạch đi!"
Tuy nhiên suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, hắn cũng thật không giám đem bán, chưa nói tới nó nguồn gốc khó giải thích, bán cho ai cũng là một vấn đề, dù sao hắn cũng không quen cái gì Luyện đan sư hay luyện khí sư.

-" Còn mười hai giờ thạch hầu mới phá phong, thời gian chính xác hẳn là vào trưa mai.

Trước cất giữ nó ở hệ thống không gian, đến lúc đó lại tính sau.

"
Nói đến hệ thống không gian, đây chính là cơ bản nhất hệ thống một loại công năng.
Bất quá hệ thống không gian không phải vật gì cũng có thể chứa vào, bởi chỉ có rút ra từ hệ thống vật phẩm mới có thể tại hệ thống không gian bên trong cất giữ.

Đây là hắn trải qua nhiều lần thử nghiệm phát hiện.
Thoáng chốc, một đêm cũng sắp trôi qua, để chuẩn bị cho ngày mai tông giao lưu hội, Dương Tuấn lúc này tranh thủ một ít thời gian điều chỉnh cơ thể trạng thái đến tốt nhất.



.


.
Sáng sớm, diễn võ trường bên trên.
Mười vị đệ tử đã sớm đến đầy đủ, mỗi người trên mặt đem theo một loại cảm xúc khác nhau có hưng phấn, có lo lắng cũng có trầm mặc.
Mặc dù cùng là đồng môn đệ tử, nhưng bọn hắn rất ít khi ở giữa tiếp xúc, lúc này tụ tập cũng không có nói chuyện phiếm, ai nấy đều chọn cho mình một góc xếp bằng chờ đợi.

Dương Tuấn cũng không ngoại lệ.
Không để bọn hắn đợi lâu, dẫn đoàn trưởng lão người đến.
Đây là một vị trung niên nam tử, mày kiếm mắt phượng, dàng người cao lớn, trên thân xuyên một kiện bạch bào nhìn qua rất có tiên gia phong phạm.

Quan sát từng người đệ tử, dẫn đoàn trưởng lão lãnh đạm nói: -" Người đều đã đến đầy đủ, vậy thì chúng ta lập tức xuất phát.

"
Đối với vị trưởng lão, Dương Tuấn đám người mặc dù ít khí tiếp xúc nhưng cũng nghe nói qua.

Địch trưởng lão tính khí bình đạm, tại tông môn rất ít khi tham gia các loại sự vụ, hắn thời gian đa phần đều tại bế quan tu luyện.

Một thân thực lực trong tông có thể xếp hạng thứ ba, chỉ sau tông chủ cùng đại trưởng lão.

Tu tiên thế giới thực lực vi tôn, Địch trưởng lão thực lực để mười người bọn hắn cung kính có thừa.

Nói đến ba tông giao lưu đại hội bên trong ngoài Xích Nhật Môn, hai tông còn lại phân biệt là Thanh Vân tông cùng Chiến Đao tông.

Địa điểm thi đấu giữa ba tông luân chuyển thường xuyên, lần này đại điểm chính là tại Thanh Vân Tông.


Khẽ vung tay áo, một chiếc hình thuyền vật phẩm theo Địch trưởng lão động tác đón gió mà lên, phi chu kích thước càng lúc càng lớn, đợi đến khi đạt tới ba mươi mét trình độ mới dừng lại.
Phi hành pháp khí tại giới tu sĩ nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít nhưng có một đặc điểm chung chính là giá cả cực kỳ đắt đỏ.

Cùng là hạ phẩm, một thanh bình thường hạ phẩm pháp khí giá cả giao động từ tám trăm đến một ngàn viên trung phẩm linh thạch, thế nhưng hạ phẩm phi hành pháp khí giá cả có thể đắt gấp sáu, bảy lần.

Giống như xích nhật Môn dạng này tông môn, nhiều nhất cũng chưa đến chục chiếc đâu.

Nhìn xem lơ lửng phi chu, đám đệ tử ánh mắt sáng lên, bọn hắn vậy mà có thể cưỡi phi chu.

Dương Tuấn ánh mắt cũng đầy sao, hắn là lần đầu tiên tận mắt thấy phi chu dạng này pháp khí, quả nhiên danh bất hư truyền.
So với tiểu thuyết bên trong phi chu càng thêm uy vũ!
" Chậc chậc, sau này nếu ta có nhiều tiền làm sao cũng phải sắm vài chiếc, đến lúc đó cưỡi phi thuyền trong tông môn bay qua bay lại có phải hay không cực kỳ đẹp trai! " Chỉ nghĩ thôi đã để Dương Tuấn hưng phấn không thôi.

Đứng trên thuyền một hồi, thấy đám người còn chưa lên, Địch trưởng lão không kiên nhẫn nói: -" Các ngươi còn không lên thuyền, đứng ngẩn ngơ ở đó làm gì! "
Nghe trưởng lão nhắc nhở, từng người trong lòng có chút xấu hổ vội vã nhảy lên phi chu.

Ổn định sau đó, phi chu giống như mũi tên màu bạc bắn vút lên thiên không, tốc độ cực nhanh gần như đem bầu trời mây vạch phá làm hai nửa.
Chưa kịp chuẩn bị đám người suýt chút nữa bị hất bay, thế nhưng mỗi người rất nhanh đã kịp phản ứng tự thân ổn định, dù sao có thể lọt vào top mười đều là kẻ hơn người.
Đứng tại mạn thuyền, Dương Tuấn thích thú thưởng thức hoàn cảnh xung quanh.

Nhìn xem phía dưới cảnh vật nhanh chóng trôi qua, hắn ước lượng phi chu vận tốc vào khoảng 600 đến 650 km/h đi, tốc độ như vậy gần đã có thể so với vận tốc trung bình của một chiếc máy bay.

Nếm được bay lượn ngon ngọt cảm giác, Dương Tuấn đối với đột phá trúc cơ càng thêm mãnh liệt.


Hắn thề, đợi bản thân thoát khỏi cái này hệ thống đem đến rắc rối, nhất định sẽ ẩn tu bế quan, không phá trúc cơ liền không ra ngoài.

.

.
Thanh Vân Tông vị trí cách Thiền sơn cũng không xa, lấy phi chu tốc độ chỉ mất mười phút đã đến nơi.

Từ xa nhìn lại, Thanh Phong Sơn thế núi chót vót, xuyên thẳng chân trời, tựa như mũi kiếm trực chỉ thiên.

Phi chu dưới Địch trưởng lão điều khiển nhanh chóng tiến đến đỉnh núi, đợi khi tránh qua mây mù, đập vào mắt bọn hắn đầu tiên là một khu vực to lớn kiến trúc, diện tích so với Xích nhật môn còn lớn hơn.

-" Không hổ là là ba tông bên trong lịch sử lâu dài nhất tông môn! " Dương Tuấn đám người cảm thán.

Cũng không có tại bên ngoài dừng lại, phi chu vẫn như cũ bay nhanh tiến vào, đợi đến khi tới Thanh Vân Tông diễn võ trường mới bắt đầu hạ xuống.
Diễn võ trường lúc này sớm đã có người đứng đợi, khi thấy bọn hắn đến, một vị lão giả dẫn theo mấy cái y phục thống nhất thanh y đệ tử lại gần.
-" Hahaha! Địch huynh đã lâu không gặp, phong thái vẫn như năm nào.

" Lão giả cười một tiếng, giọng nói đem theo kinh ngạc: " Ta nghe nói Địch huynh vẫn luôn tại bế quan, làm sao không nghĩ đến lần này lại tiến đến dẫn đội, thật sự khiến lão phu kinh ngạc đây! "
Địch trưởng lão tại ba tông nổi tiếng với danh xưng bế quan cuồng nhân, bình thường thời gian hắn đều đắm chìm tại bế quan.

Ba tông giao lưu lúc rất ít khi bắt gặp, lần này dẫn đội thật sự để người khác kinh ngạc không thôi.
Địch trưởng lão mặt không biểu tình gật đầu đáp lễ, tiếp sau nói một vài câu khách sáo rồi im lặng.

Đối với Địch trưởng lão kiệm lời tính cách, lão giả cũng không tức giận, vẻ mặt vẫn như cũ tươi cười giống như đã quen.

-" Xem, Chiến đao tông người đến! "
Không trung phía xa, một con kích cỡ ba mươi mét phi chu bay lượn mà đến, nó tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới trên diễn võ trường.
Phi chu hạ xuống, bên trên bước xuống hơn chục người, tất cả đều mặc thống nhất một màu vàng y phục.


Đi đầu là một vị cao lớn trung niên nam tử, người này mắt to, mày rậm một bộ hung thần ác sát, trẻ con nhìn thấy sợ rằng đều sẽ bị dọa đến khóc ròng ròng.
-" Hà huynh thứ lỗi, Lý mỗ trên đường tới đây xảy ra chút chuyện cho nên đến trễ! " Mày rậm trung niên chắp tay cười ha hả nói.

-" Không chậm, không chậm! Thời gian vẫn còn sớm đây.

" Lão giả khoát tay, cười nói.
-" Buổi chiều thi đấu mới tổ chức, ba người chúng ta đã lâu không gặp, không bằng tìm một chỗ ôn chuyện, nhân tiện trao đổi tu hành bên trên một chút tâm đắc."
Đạt được đề nghị, Địch trưởng lão hai người cũng không có ý kiến, dù sao đến trên người khác địa bàn, không nể mặt hổ thì không tiện lắm.
Đợi sau khi ba người rời đi, Xích Nhật Môn cùng Chiến Đao tông hai bên đệ tử cũng được người Thanh Vân Tông an bài.

Trong đó Xích Nhật Môn bị đưa đến phía tây còn Chiến Đao tông lại bị đưa đến phía đông.
Một nhóm mười người Dương Tuấn được sắp xếp ở một chỗ tiểu viện, bên trong có hồ nước đài các, người hầu đầy đủ.

Có thể nói là hoàn cảnh không tệ!
Đợi Thanh Vân Tông đệ tử rời đi, Triệu Thiên Hổ hướng mọi người nhắc nhở: -" Buổi chiều giao lưu hội sẽ bắt đầu, các vị sư đệ, sư muộn nếu không có việc quan trọng thì chớ nên ra ngoài để tránh xảy ra phiền phức không cần thiết, đến lúc đó Địch trưởng lão cũng không dễ nói chuyện.

"
Tiếp sau đó mỗi người đều lựa cho mình một gian phòng ở lại, Dương Tuấn lựa chọn gian phòng chính là ở cuối nhất một gian.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này cũng nhanh đến mười hai điểm.

Đang ngồi nhập định Dương Tuấn bỗng nhận được hệ thống thông báo nhắc nhở:
< Đinh! Thạch hầu chuẩn bị phá phong, thời gian còn lại năm phút! >
-" Sắp chuẩn bị phá phong rồi! " Dương Tuấn một mặt kinh ngạc, nếu không phải hệ thống thông báo thì hắn thật sự quên mất chuyện này.
Vội vã đem Ngũ sắc thạch lấy ra, chỉ thấy nó bề mặt lúc này đã tràn ngập vết nứt, theo thời gian trôi qua các loại vết nứt càng ngày cảng mở rộng.

-" Hi vọng động tĩnh không quá lớn, bằng không dẫn tới Thanh Vân Tông trưởng lão rồi thì ta thật sự khóc không ra nước mắt! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui