Trên đường quay trở lại trạm rada, Hàn Trác Vũ im lặng nhìn ngoài cửa sổ, phong cảnh bên ngoài từ nhà cửa khang trang biến thành núi rừng tươi tốt, cậu nắm ống tay áo Lôi Đình, nhíu mày hỏi, “Chủ tịch Mã định dùng thủ đoạn để bòn rút tiên từ số tiền cháu quyên đúng không?”
“Đúng vậy.” Lôi Đình không chút ngại ngần khẳng định. Chỉ khi trải qua nhiều sóng gió, thiếu niên mới trưởng thành được. Anh sẽ luôn bảo vệ cậu, nhưng anh vẫn hi vọng cậu trở nên mạnh mẽ hơn.
“Làm việc tốt cũng chẳng dễ dàng gì.” Hàn Trác Vũ mím môi, trong mắt đầy buồn bã. Cứ tưởng giúp đỡ người khác là việc rất đơn giản, giờ mới biết, suy nghĩ của cậu ngây thơ quá rồi.
“Chẳng có việc gì là dễ dàng cả. Quyền lực càng lớn, trách nhiệm lại càng cao. Nhưng cháu không thể vì chút khó khăn mà lui bước, đã đi bước đầu, thì phải cố gắng bước tiếp bước thứ hai, thứ ba, cho đến khi tới đích. Không có tinh thần này thì dù làm gì cũng không thành công. Nhớ chưa?” Lôi Đình dẫn dắt. Anh vẫn luôn sợ thiếu niên sẽ chui vào trong vỏ ốc của riêng mình, biến thành búp bê không khóc không cười lúc trước, vậy nên cứ có cơ hội, anh lại khích lệ cậu dũng cảm bước đi.
“Nhớ rồi ạ.” Hàn Trác Vũ ngoan ngoãn gật đầu. Nếu là lúc trước, cậu không thể nào tưởng tượng được mình sẽ trở thành một người như vậy: Có thể chơi với trẻ con, nói chuyện phiếm với người già, tiếp xúc với người xa lạ mà cậu ghét… Cậu làm được những việc mà trước đây mình không làm được, hơn nữa còn trở nên kiên cường, lạc quan hơn. Mẹ ở trên thiên đường nhìn thấy nhất định sẽ rất mừng, đây là ước mơ của mẹ mà.
“Tiểu Vũ của chú trưởng thành rồi!” Lôi Đình vui mừng, cầm chặt tay phải thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt ve, “Gần đây cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn nhiều rồi, chú xem.” Thiếu niên nghiêng đầu, động đậy ngón út, sườn mặt được ánh nắng vàng ấm áp bao phủ, đôi mắt xinh đẹp toát ra lưu luyến và ỷ lại, trong mắt anh có sức cuốn hút vô cùng. Đáng tiếc thời gian và địa điểm không phù hợp, nếu không anh đã ôm chặt thiếu niên vào trong lòng, hôn cậu thật sâu, dịu dàng vuốt ve.
“Đúng là đỡ nhiều rồi.” Dùng ngón út của mình móc lấy ngón út của thiếu niên, Lôi Đình cười rất dịu dàng.
“Móc tay.” Lôi Sâm cũng duỗi ngón út ra.
“Mãi ở bên nhau.” Hàn Trác Vũ cẩn thận móc tay với bé, ngón cái chạm vào ngón cái Lôi Sâm đóng dấu. Đây không phải lời nói đùa với trẻ nhỏ mà là lời hứa thật lòng.
Lôi Đình cố gắng kìm nén cảm xúc, ôm chặt hai đứa nhỏ, cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của hai người.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Sâm!”
“Mấy lời hứa hẹn mãi ở bên nhau này, kỳ thật kí chủ có thể nói với Đại Tiểu Chính hàng ngày đấy.” 9527 xấu xa mở miệng.
“Hứa nhiều quá thì không đáng giá chút nào.” Hàn Trác Vũ rất nghiêm túc khuyên nhủ.
“Kí chủ, cảnh giới của cậu lại tăng cao. Tôi sắp không theo kịp tốc độ phát triển của cậu rồi.” 9527 cảm thấy mình quá thất bại, vào game online hot nhất hiện nay để tìm lại tự tin của mình.
Thiệu Dật Thần trộm nhìn ba người qua kính chiếu hậu, cái cảm giác kì lạ kia lại xuất hiện.
Hai ngày sau, chủ tịch Mã bất ngờ nhận được điện thoại của lãnh đạo thành phố, nói phóng viên của CCTV muốn đến huyện Khai Nguyên phỏng vấn, bảo ông phải tiếp đón cẩn thận.
“Chào mọi người, chào mừng mọi người đến với huyện Khai Nguyên.” Mặc vest lịch sự, tóc tai chải chuốt vuốt ve, chủ tịch Mã nở nụ cười nhiệt tình nhất chào đón Văn Hàm và Tề Dự.
“Chủ tịch Mã, huyện Khai Nguyên của các ông phát triển hơn hẳn chúng tôi nghĩ.” Văn Hàm khích lệ.
“Đấy là nhờ mấy năm nay chính phủ luôn quan tâm giúp đỡ huyện Khai Nguyên chúng tôi!” Chủ tịch Mã cười ha ha.
“Ủy ban huyện khang trang thật, xây thế này chắc tốn nhiều tiền lắm đúng không?” Văn Hàm giả bộ tò mò.
Tuy máy quay còn chưa bật, micro cũng không cầm, chủ tịch Mã vẫn rất đề phòng, xua tay nói, “Nào có, huyện Khai Nguyên chúng tôi ở nơi xa xôi hẻo lánh, giao thông không thuận lợi, để hấp dẫn nhà đầu tư đến khai thác, chúng tôi đành phải tân trang mặt tiền. Ủy ban này nhìn ngoài thì có vẻ rực rỡ thôi, nội thất bên trong toàn là đồ rẻ nhất, không tốn nhiều lắm đâu.”
Văn Hàm gật đầu, bỏ qua đề tài này, đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, vào văn phòng chủ tịch huyện để phỏng vấn.
“Lần này chúng tôi tới để ghi hình cho chương trình về các tập thể tiên tiến xóa đói giảm nghèo, huyện Khai Nguyên là huyện nghèo nổi tiếng cả nước, chắc ở chỗ các anh có rất nhiều chuyện kể cho chúng tôi nghe đúng không?” Văn Hàm nhấp ngụm trà nóng, ra vẻ lần đầu tới đây.
“Có có có! Đợi lát nữa tôi sẽ dẫn mọi người đến xã Mã An, công tác xóa đói giảm nghèo ở đấy rất hiệu quả, cuộc sống của người dân khác xa năm năm trước. Mọi người đợi một lát, tôi gọi điện cho chủ tịch Tần luôn.” Chủ tịch Mã không ngớt lời khen ngợi. Được lên CCTV là một chiến tích không nhỏ chút nào, rất có lợi cho việc đánh giá phê bình sang năm. Bản thân ông là người gốc xã Mã An, chủ tịch xã hiện giờ là cậu ông, ngân sách xóa đói giảm nghèo chính phủ cấp, ông luôn ưu tiên xã Mã An trước, vậy nên nơi đó cũng rất phát triển. Cứ khi nào có phóng viên đến phỏng vấn, ông đều dẫn người tới xã Mã An. Đương nhiên, có một hai lần phóng viên không biết điều, tất cả đều bị ông lo liệu êm xuôi cả.
Văn Hàm và Tề Dự cũng không phản đối, hành trình được xắp xếp rất nhanh. Lúc trước họ đã tìm hiểu rõ về xã Mã An, biết đây là bộ mặt của chủ tịch Mã, công tác xóa đói giảm nghèo quả thật rất tốt. Nhưng khi thực sự đến nơi, họ mới biết chênh lệch giữa xã này và các nơi khác lớn đến mức nào. Đường từ thị trấn xuống xã toàn bộ là đường xi măng, không có lấy một ổ voi ổ gà, ven đường là từng dãy nhà thiết kế khang trang độc đáo, bà con mặc quần áo ấm mà đẹp, ai nấy đều phấn khởi vô cùng. Trường tiểu học của xã còn chưa tan, tường vôi lát gạch trắng sứ được ánh mặt trời phủ một tầng màu vàng ấm áp, chưa đến gần đã nghe thấy tiếng đọc bài lanh lảnh của bọn nhỏ, qua cửa sổ kính được lau chùi sạch sẽ có thể nhìn rõ khuôn mặt chăm chú của các bé.
So với các xã khác của huyện Khai Nguyên, xã Mã An chẳng khác gì thiên đường. Một đằng là xã được lựa chọn để làm bộ mặt ứng phó với cấp trên kiểm tra, một đằng là cố ý mặc kệ kéo thấp thu nhập trung bình, từ đấy liên tục nhận được ngân sách xóa đói giảm nghèo của chính phủ. Hai mặt cực đoan này đặt cạnh nhau càng khiến người đau lòng.
Trở lại trạm rada, Văn Hàm cùng Tề Dự chia sẻ hết toàn bộ suy nghĩ của mình trong từng thước phim.
“Nếu sang năm cô được đề cử vào phóng sự xuất sắc nhất, cô nhất định sẽ mời cháu ăn cơm.” Lúc gần đi, cô cười đùa với thiếu niên.
Thiếu niên nghiêm túc gật đầu.
“Nhớ xóa mọi cảnh có Tiểu Vũ đi đấy.” Lôi Đình trầm giọng nhắc nhở.
“Vậy đừng có mơ được đề cử rồi!” Văn Hàm đỡ trán, ra vẻ buồn bã vô cùng.
Một tuần sau, phóng sự “Phát hiện” chiếu trên CCTV thu hút rất nhiều sự chú ý của xã hội. Những đứa trẻ cầm đuốc đi học, văn phòng giáo viên ở chuồng heo, bà con sống trong nhà cỏ nhà gỗ thô sơ, từng khung cảnh lột tả rõ nét cuộc sống u ám khiến người rung động vô cùng. Sau đó, bầu không khí bỗng trở nên rực rỡ hơn, từng căn nhà khang trang của xã Mã An, cuộc sống giàu có nhộn nhịp của bà con… Đặc biệt là khi hình ảnh ủy ban huyện đặt cạnh trường tiểu học tan hoang của xã Thông Nguyên, phóng sự lập tức châm ngòi rất nhiều cuộc tranh luận.
Những người đang sống yên vui hạnh phúc thật không ngờ, khi họ hưởng thụ những tiện ích mà công nghệ cao đem lại, vẫn có những người sống một cuộc sống như thời nguyên thủy. Xóa đói giảm nghèo xóa đói giảm nghèo, khẩu hiệu nêu cao suốt bao nhiêu năm, vì sao đến giờ vẫn chưa xóa xong? Tóm lại cũng chỉ là quan giàu thì dân nghèo mà thôi. Cải cách! Xã hội chúng ta cần một cuộc cải cách triệt để, cải cách từ trong ra ngoài! Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tất cả mọi người đều gửi gắm hi vọng vào bộ máy lãnh đạo nhiệm kỳ tới, Lôi Húc – người đứng đầu phái cải cách một lần nữa lại được tin tưởng, nhận được sự ủng hộ rất cao.
Chủ tịch Mã rốt cuộc không cần phát sầu vì không lấy được tiền bù đắp hơn chín trăm vạn tham ô nữa rồi, ủy ban thanh tra thành phố đã tự mình đến huyện Khai Nguyên điều tra, chủ tịch huyện và bí thư huyện mới cũng sắp đến nhậm chức.
Nhưng những việc này chẳng liên quan gì tới Hàn Trác Vũ, cậu đang làm vườn, định trồng ít rau xanh cải trắng. Một nhà ba người cầm xẻng xới đất, trồng cây, tưới nước… Bận rộn vô cùng.
“Có điện thoại, để chú đi nghe.” Nghe thấy tiếng chuông từ trong phòng, Lôi Đình đâm xẻng vào đất, vội vàng rửa sạch tay chạy vào.
Hình ảnh Lôi Húc xuất hiện trên màn hình, giọng nói mang theo ý cười, “Sao nhà chú đi đến đâu cũng khiến dư luận xôn xao thế? Trước là tỉnh G, giờ là thành phố Y.”
“Anh nghe nói rồi à?” Lôi Đình nhướn mày.
“Ngày nào anh chẳng chú ý. Anh cứ nghĩ nhà chú đến xã Thông Nguyên thì sẽ khiêm tốn hơn cơ.”
“Khiêm tốn cái gì chứ? Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, đây mới là phong cách sống của người nhà họ Lôi! Đứa bé kia được lắm! Ông thích!” Lôi lão gia tử đẩy Lôi Húc ra, cười ha ha với điện thoại.
Xem ra Tiểu Vũ đã nhận được sự công nhận của người nhà, Lôi Đình cũng cười theo.
“Bọn nhỏ đâu? Cho ông nhìn với!” Lôi lão gia tử rướn cổ, như thể có thể nhin thấy khung cảnh phía sau Lôi Đình.
“Hai đứa đang trồng rau, ông chờ một lát.” Lôi Đình cầm di động ra sân, camera quay cảnh hai đứa nhỏ đang bận rộn, ghi lại biểu cảm chăm chú, hành động ngốc nghếch vụng về của bọn nhỏ.
Lôi Sâm cao lên rất nhiều, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, hai má đỏ hồng khỏe mạnh, mặc một chiếc áo lông màu xanh nhạt, ngồi xổm trên mặt đất như quả bóng, cầm xẻng nhỏ trong tay chăm chỉ xới đất, mệt thì lại nghỉ một lát, tay mập mạp quệt mồ hôi, trên mặt liền dính mấy vết bẩn.
Thiếu niên ngồi xổm cạnh bé cũng mặc một chiếc áo lông màu xanh nhạt tương tự, tôn lên làn da trắng muốt, gương mặt như vẽ của cậu. Nhìn thấy Lôi Đình cầm điện thoại đi tới, cậu bất giác nở nụ cười, để lộ hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
Bên kia điện thoại, người nhà họ Lôi ai nấy đều thấy lòng mềm nhũn. Hai đứa nhỏ này càng lớn càng dễ thương, nhìn ánh mắt kia kìa, trong sáng mà rực rỡ biết bao!
“Điện thoại của cụ nội, mau tới đây.” Lôi Đình gọi.
Lôi Sâm không thèm quan tâm, tay mũm mĩm lấy một nắm hạt vứt vào hố.
“Bỏ nhiều rồi, một hạt là được.” Hàn Trác Vũ nhặt những hạt giống thừa bỏ vào hố khác, kéo thằng bé nghịch ngợm kia qua.
Lôi lão gia tử chinh chiến cả đời, gương mặt nhìn còn uy nghiêm hơn Lôi Đình, khiến Hàn Trác Vũ có chút bất an.
Lôi Đình giữ chặt tay cậu, nhẹ nhàng ấn ấn.
Trái tim bỗng bình tĩnh trở lại, Hàn Trác Vũ lễ phép chào hỏi, sau đó cúi đầu nói, “Chào mọi người đi.”
“Cháu chào cụ!” Nhận được mệnh lệnh, Lôi Sâm lập tức chào.
“Ai ~ Cháu ngoan!” Lôi lão gia từ cười không khép được miệng.
“Còn bác nữa!” Lôi Húc bị đẩy ra lập tức trở lại trước màn hình.
“Cháu cháu bác!”
“Ngoan lắm!” Lôi Húc từ trước tới nay vốn trầm ổn cũng cười ha hả.
Nghe thấy động tĩnh, nhà họ Lôi chen chúc trước màn hình chờ được chào, Lôi Sâm nhìn từng người rồi chào, giọng vang dội khỏe khoắn vô cùng.
“Đáng tiếc họ ở xa, nếu không kí chủ đã nhận được rất nhiều giá trị cảm ơn rồi!” 9527 tiếc nuối mở miệng.
Hàn Trác Vũ cong môi, không nói gì. Nhìn thấy người nhà chú Lôi mừng rỡ như vậy, có nhận được giá trị cảm ơn hay không cũng không quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...