Dường như biết rõ chú Lôi sẽ luôn ở bên mình, Hàn Trác Vũ ngủ rất say, thoáng cái đã hai giờ sau, lúc cậu mở mắt, đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu hun hút, bên trong chứa đựng bao cảm xúc kịch liệt, va chạm lẫn nhau, biến thành một chiếc lỗ đen sâu không thấy đáy.
Cảm giác linh hồn như bị hút mất đột nhiên xuất hiện, đến khi cậu nhìn kỹ lại, ánh mắt của anh đã quay trở lại sự dịu dàng thường ngày.
“Sắp 12h15’ rồi, chú còn đang nghĩ xem có nên gọi cháu dậy ăn cơm không.” Lôi Đình nhanh chóng giấu tình cảm dưới đáy mắt đi, chậm rãi nâng giường bệnh lên.
Lôi Sâm đã sớm tỉnh ngủ chạy đến bên giường bệnh, chớp mắt gọi, “Anh Tiểu Vũ.” Sau đó giơ lẵng hoa cẩm chướng trong tay lên, đưa cho cậu.
Hàn Trác Vũ định vươn tay lấy, chợt uể oải phát hiện mình không thể nào động đậy. Vết thương đang khép lại rất nhanh, nhưng để che giấu sự bất thường của cơ thể cậu, cậu phải bó bột ít nhất hai tháng nữa, nghĩ thôi đã cảm thấy khó chịu rồi. Cậu khẽ nhíu mày.
“Cháu còn trẻ, vết thương sẽ lành rất nhanh, chắc chỉ hai ba tháng là khỏi rồi.” Lôi Đình xoa xoa lông mày thiếu niên, nhận lẵng hoa cẩm chướng từ tay con, cười đùa, “Con đúng là giỏi mượn hoa hiến Phật. Lần sau tự mình hái tặng cho anh Tiểu Vũ.” Nói xong, anh đặt lẵng hoa lên tủ đầu giường, cạnh giỏ hoa quả.
Giờ Hàn Trác Vũ mới phát hiện, chỉ có chưa đến hai giờ, phòng bệnh của mình đã thành biển hoa, từng bó hoa hồng, hoa cẩm chướng, lay ơn chất đầy phòng bệnh vốn đã không rộng, gió thổi thoáng qua, cả phòng tràn ngập hương hoa. Trên bó hoa còn kẹp thiệp chúc phúc, toàn những điều chúc tốt đẹp.
“Đây là dân chúng nhiệt tình tặng cháu đấy. Bọn họ biết tình huống của cháu, để đồ vào đây, đứng ngoài cửa trong chốc lát rồi đi luôn. Cháu có muốn đọc mấy tấm thiệp này không?” Tuy trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng Lôi Đình không thể không thừa nhận, hành động hy sinh bản thân vĩ đại của thiếu niên khiến anh rất cảm động. Nếu như người khác làm việc đó, anh chắc chắn cũng sẽ gửi thiệp chúc phúc.
Hàn Trác Vũ gật đầu.
Lôi Đình gỡ hết thiệp xuống, mở ra cho cậu nhìn.
“Hàn Trác Vũ, sự tồn tại của cháu khiến cô tin tưởng thế giới này vẫn còn tình yêu! Cảm ơn cháu!”
“Trước chị vẫn cảm thấy mê mang, không tìm được phương hướng cho đời mình, nhưng hiện tại chị đã biết, mình một khi còn sống thì phải dũng cảm trải nghiệm!”
“Chúc em sớm khỏi bệnh, ở một nơi không xa vẫn có người yên lặng quan tâm em, cố lên!”
“Sự thiện lương và dũng cảm của em đã thay đổi thế giới của chị, chúc em mãi khỏe mạnh vui vẻ hạnh phúc!”
“…”
“…”
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình, nhưng đôi môi mỏng khẽ cong lên, hốc mắt đỏ bừng. Tuy khiến chú Lôi lo lắng, nhưng nhìn thấy nhiều người cổ vũ ủng hộ như vậy, cậu lại không thấy hối hận. Nếu cho cậu cơ hội để lựa chọn, cậu vẫn sẽ xông lên.
“Kí chủ, quả nhiên vẫn là cậu có giác ngộ cao nhất!” 9527 thỏa mãn gật đầu, đắc ý kể thành quả của mình, “Lúc kí chủ ngủ, có tất cả 257 người đến thăm, thu được 2963 điểm chính năng lượng. Với tốc độ này, tôi sắp lên cấp ba rồi. Thế giới này vì kí chủ mà trở nên tốt đẹp hơn, chúng ta hãy cùng tiếp tục cố gắng nào!”
“Ừ.” Hàn Trác Vũ gật đầu trong lòng.
“Giờ cảm thấy rất thành công đúng không?” Lôi Đình đỡ thiếu niên dậy, giọng rất nghiêm khắc, “Có phải là nếu cho cháu cơ hội làm lại, cháu vẫn xông lên đúng không?”
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình, mắt lại trợn to.
“Quả nhiên!” Tay khẽ dùng sức, anh chậm rãi mở miệng, “Chú xem video rồi, thời gian cháu bắt đầu chạy chênh bốn giây so với lúc cô bé ngã xuống. Khả năng quan sát của cháu rất tốt, điều này chú vẫn biết, nhưng đã phát hiện cửa thoát hiểm không khóa, việc cháu phải làm nhất là hét lên cho mọi người đứng dưới biết, để bọn họ cùng vươn tay ra đỡ, mà không phải tự xông lên. Trong những giây phút không chuẩn bị tinh thần, não bộ con người rất dễ làm theo mệnh lệnh đột nhiên xuất hiện. Cháu kêu một tiếng, nhất định sẽ có người vươn tay đỡ, cô bé được cứu, cháu cũng không bị thương. Đây mới là cách giải quyết ổn thỏa nhất.”
Hàn Trác Vũ ngơ ngác, như thể đang tiêu hóa những lời này. Cậu chưa từng nghĩ tới việc có thể xin giúp đỡ từ người khác.
“Hình, hình như đồng chí Đại Chính nói đúng.” 9527 lắp bắp.
“Vậy nên, sau này mà gặp khó khăn, cháu phải thử xin sự giúp đỡ từ người khác. Thế giới này không chỉ có cháu, chỉ có chú, chỉ có Tiểu Sâm và Lục Bân, mà còn có rất nhiều người nhiệt tình tốt bụng. Biển hoa này là minh chứng rõ nhất đó thôi.” Lôi Đình ôm thiếu niên vào trong lòng, khẽ thở dài. Nếu không thể nào cảm nhận thế giới này một cách chân thực nhất, cậu cũng không thể cảm nhận được ai có tình cảm với mình.
Hàn Trác Vũ rất hoang mang. Suốt mười bảy năm qua, cậu vẫn luôn sống trong thế giới nhỏ của riêng mình, ban đầu có mẹ, hiện tại có chú Lôi và Tiểu Sâm, vậy là đủ. Bảo cậu đi ra thế giới bên ngoài rộng lớn hơn, cậu sẽ khiếp sợ bàng hoàng, hoàn toàn đánh mất phương hướng.
Thoáng nhìn ánh mắt ngơ ngác của thiếu niên, Lôi Đình thở dài, không thuyết giáo nữa. Từ từ rồi tính, dù sao còn cả đời cơ mà.
Lôi Sâm không biết bố và anh Tiểu Vũ đang nói gì, nhưng bé rất mẫn cảm, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay anh Tiểu Vũ, hôn bẹp vài cái lên mu bàn tay sưng đỏ của cậu.
“Đinh ~ Nhận được 20 điểm chính năng lượng!”
Ngơ ngác trong mắt Hàn Trác Vũ biến mất.
Lôi Đình bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu hôn lên mắt thiếu niên.
“Đinh ~ Nhận được 50 điểm chính năng lượng!”
Tai Hàn Trác Vũ đỏ bừng, chui đầu vào trong lòng người đàn ông. Dường như cậu càng ngày càng quyến luyến cái ôm ấm áp này rồi.
“Nhị, nhị thiếu gia, Tiểu Vũ, đến giờ ăn cơm rồi.” Lục Bân đẩy cửa bước vào, lắp bắp nói, thầm nghĩ lần sau nhất định phải gõ cửa, nếu không chặt xừ hai tay ngu ngốc này đi.
Thấy thiếu niên nhanh chóng rời khỏi cái ôm của mình, Lôi Đình cảm thấy rất trống vắng, khẽ lườm Lục Bân một cái mới tháo tấm bàn gấp ở đầu giường xuống. Bữa cơm trưa rất phong phú, Lục Bân khuyên bố Vi Vi và bà Vi Vi về nghỉ ngơi, mình thì về ký túc xá làm một bữa ăn giàu đạm, để khắp mặt bàn ăn.
“Để tôi, cậu lấy cơm cho Tiểu Sâm đi.” Lôi Đình tự tay nhận lấy bát canh cá, múc một thìa lên thổi nguội, đưa đến bên miệng thiếu niên. Lục Bân ngượng ngùng thu tay lại, xới một bát cơm cho tiểu thiếu gia, gắp đủ loại đồ ăn cho bé.
Thấy bố đút anh Tiểu Vũ ăn canh, Lôi Sâm cũng xúc cơm trong bát đút cho anh. Hàn Trác Vũ trái một ngụm, phải một ngụm, ăn được một nửa, bỗng cảm thấy vết thương ngứa ngáy khó chịu.
“Vừa mới lấy được 70 điểm chính năng lượng mà, sao không chuyển vào vết thương?” Cậu hỏi trong đầu.
“Xin lỗi kí chủ, 70 điểm này bị tôi thu vào kho lưu trữ rồi, không thể lấy ra được nữa. Dù sao Đại Chính Tiểu Chính đều đang ở đây, cậu đòi bọn họ đi!” 9527 chột dạ nói.
“Chính năng lượng mà cũng có thể đòi à?” Không phải người khác tự nguyện cho sao?
“Người xa lạ thì đương nhiên phải tự nguyện, nhưng người thân và bạn bè thì có thể đòi mà. Phương pháp rất đơn giản, chỉ cần kí chủ làm nũng là được rồi.” 9527 nhún vai.
“Làm nũng kiểu gì?” Gương mặt không cảm xúc của Hàn Trác Vũ đã bắt đầu rạn nứt.
“Giống lúc trước ấy, mím môi kêu đau, sau đó chui vào trong lòng Đại Chính, anh ta nhất định sẽ cho cậu rất nhiều chính năng lượng. Kí chủ đừng giả bộ, cậu là cao thủ làm nũng mà!” 9527 nháy mắt ra hiệu.
Đây chẳng qua là phản xạ có điều kiện vì quá nhớ chú Lôi thôi! Hàn Trác Vũ muốn phản bác, cuối cùng lại không nói gì, yên lặng uống vài thìa canh, ăn mấy thìa cơm, ra sức chịu đựng.
Vài phút sau, cảm giác ngứa truyền từ ngoài da đến xương, lại từ xương tiến vào trong cốt tủy, cuối cùng lan ra toàn thân, cậu lúc này mới từ bỏ, ngước mắt nhìn chú Lôi, mày nhíu lại, mắt ướt nước, nhẹ nhàng phun ra một chữ, “Đau!”
Lôi Đình lập tức bỏ thìa xuống, ôm cậu vào trong lòng, vừa vỗ vỗ lưng cậu vừa hôn lên trán cậu, dịu dàng dỗ dành, “Không sao cả, vết thương mà đau chứng tỏ tế bảo đang sản sinh, đây là việc tốt, chịu một lát là đỡ thôi, nhé?”
Lôi Sâm ngồi trên ghế trẻ em cũng vội vàng buông bát, vươn tay vỗ vỗ vai anh Tiểu Vũ.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm chính năng lượng!”
Dòng nước ấm áp truyền vào miệng vết thương, lập tức xoa dịu mọi đau đớn. Hàn Trác Vũ cọ cọ trong lòng chú Lôi, mày khẽ buông, mang theo vô hạn lưu luyến.
Chỉ cần ôm rồi an ủi vài câu là được à? Sao lại ngoan ngoãn, dễ thỏa mãn vậy chứ? Lôi Đình cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung vì cảm xúc dâng trào rồi, đành phải ôm chặt thiếu niên vào trong lòng mới có thể bình tĩnh lại.
“Khụ khụ, nhị thiếu gia, Tiểu Vũ hết đau rồi, mau đút cho cậu bé ăn đi, để nguội ăn không ngon đâu.” Lục Bân nhẫn nại mãi, cuối cùng đành phải nhắc nhở. Khi ánh mắt nhị thiếu gia càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng lún sâu, anh nên đề cao cảnh giác mới phải, giờ hình như muốn ngăn cản cũng muộn rồi, nhị thiếu gia là kiểu người dù có va phải tường cũng không quay trở lại, lão gia tử có nhúng tay cũng vô dụng. Chỉ mong anh có thể thuận lợi bước đi trên con đường này, anh không quản được, cũng không giúp được, chỉ có thể yên lặng chúc phúc.
“Đau thì nói nhé?” Lôi Đình buông thiếu niên ra, hôn nhẹ lên má cậu, môi mỏng còn như cố ý lại như vô tình cọ qua khóe miệng cậu.
Hàn Trác Vũ ngẩn người, sau đó gật đầu.
Lôi Sâm chu môi rướn cổ, cũng muốn hôn anh Tiểu Vũ.
“Ăn cơm đi!” Lôi Đình uy nghiêm hạ lệnh, nhét thìa vào trong miệng con.
Lôi Sâm mặt không biểu tình lườm bố, phát hiện anh Tiểu Vũ quay đầu, đợi mình đút cơm, ánh mắt ảm đạm lập tức sáng rực, xúc từng thìa đút cho anh.
Nhị thiếu gia, không nói đến lão gia tử, chỉ riêng tiểu thiếu gia đã là trở ngại lớn rồi, anh tự cầu phúc đi! Lục Bân lặng lẽ tặng cho nhị thiếu gia một ánh mắt đồng tình.
Cơm nước xong xuôi, thu dọn bát đũa xong, cô Chu mang theo học sinh lớp 12/6 đến. Lục Bân đứng ngoài cửa vội vàng kéo bọn họ qua một bên, liên tục dặn dò đừng tiết lộ tình trạng vết thương trên tay phải thiếu niên.
“Vậy nên, tay phải thằng bé bị liệt thật à?” Cô Chu nghẹn ngào nói. Thạch Lỗi còn chưa hoàn hồn sau tin tức đáng sợ này, Thạch Hâm đã cúi đầu bật khóc. Những người bạn khác mắt cũng đỏ bừng.
“Đừng khóc, đừng khóc! Chúng ta nhất định phải cười, biết chưa? Nào, hít sâu, nhìn thấy chúng ta vui vẻ như vậy, Tiểu Vũ cũng sẽ vui.” Cô Chu cố hết sức kìm nén cơn xúc động trong lòng, dặn bọn nhỏ mau điều chỉnh cảm xúc.
Mọi người vội vàng làm theo, khi biểu cảm trên mặt nhìn tự nhiên hơn hẳn mới đẩy cửa phòng bước vào.
9527 dùng camera theo dõi, tường thuật lại tình huống bên ngoài cho kí chủ. Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình, nhưng trong lòng lại nóng rực. Cảm giác được người quan tâm như thế này thật tốt biết bao, cậu dường như đã hiểu lời chú Lôi nói rồi. Trên thế giới này không chỉ có mình mình, còn có rất nhiều người cậu có thể tin tưởng, nhờ cậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...