Sau khi Tống Ngọc đi rồi, Thanh Nguyệt ngã vào trên giường nằm nghỉ, có hơi mệt mỏi. Vốn định ngủ một giấc, lại bị ai đó tới kéo dậy khỏi giường.
Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đó, nói:
“Ôn Lương, ta mệt rồi, có chuyện gì có thể để ngày mai nói được không?”
Ôn Lương ngồi bên cạnh Thanh Nguyệt, vòng tay ôm lấy hắn rồi nói:
“Ngươi và cái gã Tống Ngọc kia có mối quan hệ không tồi nhỉ.”
Thanh Nguyệt nghe xong lời này, nhướng mày liếc qua Ôn Lương, sau đó đẩy tay hắn ra.
“Ngươi bị bệnh sao? Không bệnh thì để ta nghỉ ngơi.”
Ôn Lương đứng lên, cúi đầu nhìn Thanh Nguyệt một lúc, cau mày nói:
“Thanh Nguyệt, có một số việc ta cho rằng ngươi biết rõ.”
Thanh Nguyệt xua tay rồi nằm lại trên giường, nâng cánh tay lên che mặt mình rồi nói cho có lệ:
“Biết rõ biết rõ, ngươi làm ơn cho ta nghỉ một lát có được không?”
Ôn Lương nhìn hắn trong chốc lát, sau đó nói một câu nghỉ ngơi cho khỏe, rồi xoay người đi.
Sau khi Ôn Lương đi ra ngoài, Thanh Nguyệt hạ cánh tay che mặt mình xuống, đôi mắt tĩnh lặng nhìn trần nhà.
Biết rõ cái gì chứ? Vì ngươi chê ta hạ tiện, cho nên ngươi nghĩ rằng tất cả mọi người ai cũng đều ghét bỏ ta đúng không?
Rõ ràng rất muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ là một tiếng cười khổ.
Ôn Lương ơi là Ôn Lương, ngươi thật đúng là ghê tởm.
Trong bảy ngày tiếp theo, Tống Ngọc thực hiện đúng lời hứa của mình, mỗi ngày giữa trưa đều sẽ đến đây thay thuốc cho Thanh Nguyệt. Thanh Nguyệt sẽ vừa hưởng thụ sự phục vụ của y vừa trêu chọc y, cuộc sống gia đình thế này thật ra không tồi.
Đến giữa trưa ngày thứ tám, chân Thanh Nguyệt đã dần khỏi hẳn. Hắn đi đi lại lại một vòng trong phòng, xoay qua ngồi xuống bàn đối diện Tống Ngọc nói:
“Chà, đã gần khỏi rồi này. Trong khoảng thời gian này thật sự là nhờ Tống đại phu.”
Nói xong lại nhẹ nhàng quơ quơ chân trái của hắn.
Tống Ngọc gật đầu nói:
“Vậy là tốt rồi.”
Sau đó hình như nhớ tới gì đấy, cúi đầu thấp giọng mà nói:
“Ta, về sau ta còn có thể tới đây nữa không?”
Thanh Nguyệt nghe xong cười khúc khích, nói:
“Tống đại phu nói câu nghe lạ ghê, ngươi nghĩ mình đang ở nơi nào? Nơi này á, chỉ cần có tiền thì người nào cũng đều được hoan nghênh cả thôi.”
Hắn bước vài bước đến trước mặt Tống Ngọc, cúi người xuống dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt y, nói:
“Ta rất hoan nghênh Tống đại phu.”
Tống Ngọc đỏ mặt, đẩy Thanh Nguyệt ra, bỗng đứng lên lui về phía sau vài bước.
“Thanh Nguyệt công tử, Tống mỗ xin cáo từ, ngày sau, ngày sau sẽ còn gặp lại.”
Nói xong Tống Ngọc chạy nhanh về phía cửa, sau đó đụng đầu vô cửa cái rầm phải dừng lại, nghe Thanh Nguyệt bỗng phụt một tràng cười mà ngượng ngùng mở cửa rời đi.
Thanh Nguyệt ở trong phòng cười đến quên mình, cong lưng hít sâu vài hơi, sau đó lảo đảo lắc lư mà ngồi vào ghế.
Buổi tối ngày thứ hai, Thanh Nguyệt từ trong phòng bước ra, xuống dưới lầu thính đường tìm ghế dựa ngồi nghe khúc hát.
Triệu Tứ thấy Thanh Nguyệt tới, lập tức vui vẻ mà đi đến, đứng trước mặt hắn nói:
“Thanh Nguyệt đã lâu không ra ngoài.”
Thanh Nguyệt ngẩng đầu cười, nói:
“Ra là Triệu công tử à, tại ta bị thương đó mà.”
Triệu Tứ ngồi bên cạnh Thanh Nguyệt, nắm tay Thanh Nguyệt, nói:
“Ừ, ta biết, ta có nghe ông chủ Ôn nói. Thế giờ đã bình phục chưa?”
Thanh Nguyệt rút tay mình về, cầm lấy hạt dưa trên bàn, nhàm chán mà ăn, nói:
“À vâng, đã khỏi rồi.”
Triệu Tứ còn muốn nói gì đó đã bị người khác cắt ngang.
“Chân ngươi lành chưa?”
Thanh Nguyệt và Triệu Tứ đồng thời ngẩng đầu, đã thấy Tiêu Duệ Quân đứng đó, cúi đầu nhìn chân Thanh Nguyệt, cau mày nói:
“Nếu chưa lành thì lên nghỉ ngơi đi, không cần phải vội vã ra tiếp khách đâu.”
Nói xong câu đấy, Tiêu Duệ Quân liếc mắt qua Triệu Tứ, giọng điệu lành lạnh.
Triệu Tứ bị ánh mắt của gã ấy nhìn mà sửng sốt, cười gượng hai tiếng ha ha.
Thanh Nguyệt nhướng mày, đem hạt dưa trong tay để lại vào mâm, đứng lên cầm lấy tay Triệu Tứ kéo lại, cười:
“Ha ha, Tiêu công tử nói đúng, Thanh Nguyệt quên mất, nhờ Triệu công tử giúp ta nhé.”
Triệu Tứ nghe xong trên mặt vui mừng, ôm eo Thanh Nguyệt, hướng lên lầu. Lúc đi ngang qua Tiêu Duệ Quân, Thanh Nguyệt bị gã kéo cổ tay lại.
Thanh Nguyệt cúi đầu nhìn cổ tay mình, sau đó dùng sức giằng ra, trên mặt vẫn tiếp tục cười:
“Tiêu công tử à, làm người không thể quá tham lam, đừng để cho Dung Nghiêu của chúng ta phải sốt ruột chờ.”
Thanh Nguyệt nói xong dắt Triệu Tứ lên lầu hai.
Tiêu Duệ Quân nhìn Thanh Nguyệt cùng với bóng dáng Triệu Tứ, tức giận siết chặt tay mình.
Vừa bước vào phòng Triệu Tứ đã vội đẩy Thanh Nguyệt lên giường, chờ Thanh Nguyệt ngã xuống, lập tức cởi bỏ quần áo của gã, miệng không ngừng hôn lên cổ và xương quai xanh của Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt nhẹ nhàng cười, đẩy Triệu Tứ ra, gom lại quần áo của mình, ngồi dậy nới với Triệu Tứ:
“Triệu công tử thật là chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, tuy Thanh Nguyệt nói mình đã khỏe, nhưng nào có ngờ Triệu công tử chẳng quan tâm đến ta gì hết.”
Triệu Tứ nghe được Thanh Nguyệt nói như vậy, lập tức ngồi dậy hỏi:
“Sao vậy, chẳng lẽ chân bị thương chưa khỏi? Xin lỗi nhé, ta vội vàng quá, ta chỉ là, chỉ là quá nhớ ngươi.”
Triệu Tứ ôm Thanh Nguyệt vào ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên cổ hắn.
Thanh Nguyệt không đẩy hắn ra, chỉ giơ tay sờ sờ tóc của gã, nói:
“Triệu công tử cảm thấy Thanh Nguyệt là người như thế nào?”
Triệu Tứ hơi nghi ngờ mà ngẩng đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Mỹ nhân!”
“Ha ha ha!”
Thanh Nguyệt đột nhiên cười to, đẩy Triệu Tứ ra nói:
“Triệu công tử quả là thành thật.”
Triệu Tứ kéo tay Thanh Nguyệt lại, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Ta nói không đúng sao?”
Cốc cốc…cốc cốc…
“Thanh Nguyệt công tử có trong đó không? Dưới lầu có vị Tống Ngọc công tử đến tìm ngài.”
Thanh Nguyệt kinh ngạc mà nhướng mày, rút tay mình về, quay đầu nói với hạ nhân bên ngoài:
“Nói với hắn là ta xuống ngay.”
“Vâng.”
Thanh Nguyệt đứng lên, thu gom quần áo, nói với Triệu Tứ:
“Triệu công tử à, loại chuyện này quan trọng phải là ngươi tình ta nguyện, bây giờ ta có chút chuyện, phải đi trước, Triệu công tử tìm người khác nhé.”
Triệu Tứ thấy hắn phải đi, vươn tay muốn giữ chặt hắn, lại bị Thanh Nguyệt tránh thoát dễ dàng.
“Triệu công tử, ta nói không được rõ ràng lắm sao?”
“Nhưng mà……”
Thanh Nguyệt đến trước mặt Triệu Tứ, cúi đầu hôn lên mặt gã, sau đó cọ nhẹ nhàng bên tai gã, nhỏ giọng nói:
“Ngoan, nghe lời.”
Sau đó thừa dịp Triệu Tứ còn đang ngây ngất nhanh chóng chạy ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...