Ngày thứ hai, thời tiết rất đẹp, Thanh Nguyệt lười biếng mà nằm ườn lên bàn, nhìn phố xá sầm uất ngoài cửa sổ.
Cửa phòng bị đẩy ra. Ôn Lương bưng một chậu nước đi đến, ngâm Thanh Nguyệt vào nước, rồi ngồi xổm xuống rửa sạch vết thương nơi mắt cá chân Thanh Nguyệt.
“Sao lại có thể không cẩn thận như vậy chứ.”
Thanh Nguyệt không quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hoàn toàn làm lơ Ôn Lương.
Ôn lương thấy Thanh Nguyệt như vậy, trong lòng không vui, nhưng tay vẫn rất nhẹ nhàng.
Cốc cốc… cốc cốc…
Có tiếng gõ cửa, Ôn Lương ngẩng đầu, đứng lên nói:
“Vào đi.”
Người đến là một tiểu nhị tầng dưới, bước vào phòng cúi đầu:
“Ông chủ, Tiêu Duệ Quân công tử tìm ngài.”
Ôn Lương nhíu mày, hỏi:
“Hắn gặp ta có chuyện gì?”
“Tiêu công tử chưa nói, chỉ nói là chuyện quan trọng.”
“Được rồi, ngươi nói với hắn chốc nữa ta sẽ xuống tìm hắn.”
Chờ sau khi gã hạ nhân rời khỏi, Ôn Lương bước tới quay mặt Thanh Nguyệt về phía y, cúi xuống hôn lên môi hắn rồi nói:
“Ta sẽ trở lại sau.”
Nói xong y bưng chậu nước đi ra ngoài.
Thanh Nguyệt quay đầu đi, tiếp tục nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Hôm nay ánh mặt trời thật sự quá ấm áp, nắng chiếu vào người khiến hắn càng thêm lười nhác hơn, tâm trí cũng lơ đãng phiêu diêu nơi khác.
Không biết đã trôi qua bao lâu, hắn đột nhiên nghe được tiếng ầm ĩ dưới lầu, Thanh Nguyệt bị đánh thức, có hơi bực bội mà đứng dậy chuẩn bị đi xem chuyện gì xảy ra.
Đẩy cửa phòng, Thanh Nguyệt nắm tay vịn cầu thang nhìn xuống lầu, đã thấy Dung Nghiêu bị Ôn Lương đá nằm lăn trên đất, bên cạnh là Tiêu Duệ Quân không kịp ngăn cản, chỉ có thể vội vàng chạy tới đỡ y dậy, lại bị Dung Nghiêu đẩy ra, sau đó tự mình đứng lên.
Tiêu Duệ Quân cũng không nổi giận, ngược lại chất vấn Ôn Lương:
“Không biết ý ông chủ Ôn là sao đây?”
Ôn Lương vỗ vỗ vạt áo, nói:
“Ta đang muốn hỏi ngược lại ý Tiêu công tử là sao đây, quy củ ở Tiên Nhạc Lâu của ta chắc Tiêu công tử cũng biết rõ.”
Tiêu Duệ Quân nhíu mày:
“Quy củ ở Tiên Nhạc Lâu ta tất nhiên biết, nhưng ta có thể trả giá cao hơn.”
Ôn Lương nhìn Tiêu Duệ Quân một lúc rồi bỗng nhiên cười phá lên, nhưng nụ cười lại như đang rất tức giận, ánh mắt lạnh lùng.
“Gì chứ, giá cao hơn? Tiêu công tử có thể nói là đại gia giàu có nhất Lương Thành này, tiền tài phú quý không ai sánh được. Nhưng quy củ vẫn là quy củ…”
Lời còn chưa dứt, Ôn Lương đã chậm rãi bước đến trước mặt Dung Nghiêu, sau đó giơ tay đấm một cái.
“Ông chủ Ôn thật quá đáng.”
Tiêu Duệ Quân vội vàng qua chạy đến đỡ lưng Dung Nghiêu, ngăn không để Ôn Lương đấm thêm cú thứ hai.
Các khách quan trong đại đường không biết chuyện gì đang xảy ra, lại ngại thân phận hai người họ, nên không ai dám lên ngăn cản.
Ôn lương thu tay lại, nhìn chằm chằm Tiêu Duệ Quân đỡ Dung Nghiêu phía sau, nói:
“Tiêu công tử, Dung Nghiêu này là người của ta, ta đánh hay mắng hắn cũng không liên quan đến ngài. Quy củ của Tiên Nhạc Lâu trước giờ không thay đổi, cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Nơi này ai chưa đến 30 tuổi đều không được chuộc thân. Nếu hắn là người của Tiên Nhạc Lâu, ắt cũng phải biết đến quy củ. Vậy mà lại dám quyến rũ Tiêu công tử nói ra những lời phá hỏng quy củ như vậy, chẳng lẽ không nên đánh sao?”
Thanh Nguyệt đứng ở trên lầu nghe được Ôn Lương nói như vậy, thật sự rất bất ngờ, không thể tin được chỉ mới qua một đêm, Dung Nghiêu này đã có thể nắm Tiêu Duệ Quân trong tay. Nghĩ đến đây, hắn không thể không tò mò về Dung Nghiêu, thế là khập khiễng đi xuống lầu.
“Ông chủ Ôn, ta chỉ cần ngươi ra giá thôi.”
“Tiêu Duệ Quân, thôi bỏ đi, dù ngươi có chuộc được ta ra ngoài thì thế nào? Cuối cùng cũng chỉ trở thành món đồ chơi của ngươi mà thôi. Ta nói cho ngươi biết, chuyện đó đối với ta, cũng chẳng khác gì nhau.”
“Ngươi!”
Nghe được Dung Nghiêu nói, Tiêu Duệ Quân vô cùng kinh ngạc mà quay đầu lại, nhìn vẻ mặt phẫn hận của y, hết sức tức giận, đang định nói, lại bị một tiếng cười khẽ cắt ngang.
Quay đầu lại trông thấy Thanh Nguyệt dựa lên cầu thang lầu trên, cười nói:
“Tiêu công tử, xem ra lòng tốt của ngài không được người ta quý trọng rồi.”
“Ngươi câm miệng đi!”
Tiêu Duệ Quân nhìn Thanh Nguyệt, giận dữ chau mày.
“Ôi chao, đừng nóng giận chứ. Lời nói của ngươi cũng đúng là làm khó người khác thật, Tiên Nhạc Lâu này cũng là có quy củ. Nhưng mà nói đi nói lại, Tiêu công tử à, Thanh Nguyệt thật sự rất tò mò, Dung Nghiêu ấy rốt cuộc có gì tốt mà có thể khiến ngài không rời ra được vậy. Nhớ trước đây Thanh Nguyệt ta phí bao công sức mà có mảy may đả động được ngài đâu.”
“Đừng đem ta ra so với ngươi. Ngươi chỉ là một tên tiện nhân dơ bẩn, có tư cách gì mà so với ta chứ!”
Khi Dung Nghiêu vừa nói những lời này ra, mọi người thực sự kinh ngạc. Chẳng ai ngờ rằng y có thể nói những lời như vậy.
Đến Thanh Nguyệt cũng sửng sốt, nhưng phản ứng ấy sớm được thay thế bằng gương mặt tươi cười. Hắn khập khiễng đi tới.
Tiêu Duệ Quân sợ Thanh Nguyệt cũng ra tay, nhanh chóng che chở trước mặt Dung Nghiêu, nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ khập khiễng của Thanh Nguyệt, lại cau mày hỏi:
“Ngươi làm sao vậy?”
Thanh Nguyệt cười rồi nói:
“Chuyện nhỏ thôi, không đáng ngại. Nhưng mà Tiêu công tử có thể tránh ra một chút không, ta vài lời muốn nói với Dung Nghiêu.”
Thấy Tiêu Duệ Quân có chút không yên tâm, hắn lại nói tiếp:
“Giờ ta thành thế này rồi làm sao đánh hắn được đây?”
Sau khi Tiêu Duệ Quân đã tránh ra, Thanh Nguyệt đứng trước mặt Dung Nghiêu, rồi đưa tay nắm cằm y, khiến y nhìn thẳng vào mình, cười nói:
“Không biết Dung Nghiêu cảm thấy bản thân ngươi và ta khác nhau chỗ nào?”
Dung Nghiêu hất mạnh tay Thanh Nguyệt ra, hung tợn nói:
“Bởi vì ngươi chính là kẻ hạ tiện đắm mình trong trụy lạc!”
Thanh Nguyệt thấy ánh mắt cao ngạo của Dung Nghiêu đang khinh thường nhìn mình, bỗng nhiên hiểu ra gì đó. Hắn cười, xua tay, nói:
“Thì ra là thế. Nhưng Dung Nghiêu bé bỏng à, giờ ngươi cũng là kẻ hạ tiện đó thôi. Bị người ta ra giá đặt lên bàn rao bán, ngươi cảm thấy mình bị như vậy là cao quý lắm sao?”
Như bị chọc trúng nỗi đau, Dung Nghiêu đột nhiên ngẩng đầu, sau đó hung hăng đẩy mạnh Thanh Nguyệt, hô to:
“Ngươi câm miệng!”
Vì chân bị thương, lại không kịp phòng bị, Thanh Nguyệt lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất, hắn cúi đầu cười khổ.
Ghét bỏ hắn, đâu phải chỉ có mỗi Dung Nghiêu.
Tiêu Duệ Quân ghét bỏ hắn, cho nên chưa bao giờ chạm vào hắn. Ôn Lương ghét bỏ hắn, cho nên cũng không nói cho người ngoài biết mối quan hệ của bọn họ. Khách làng chơi ghét bỏ hắn, cho nên bây giờ họ chỉ làm khán giả thôi.
Ngay cả chính hắn, cũng ghét bỏ bản thân vô cùng.
Lúc này, bỗng nhiên có một người từ bên ngoài chạy vào, tới trước mặt Thanh Nguyệt.
“Không sao chứ, có phải chân lại bị đau không?”
“Đứng lên được không?”
“Ta vốn định tới sớm, nhưng không ngờ lại có bệnh nhân tới đột xuất, cho nên đến muộn.”
Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc đang nôn nóng lo lắng trước mặt, bỗng dưng mỉm cười.
“Sao ngươi phải vội vã thế?”
“Vì chân công tử bị thương rất nghiêm trọng, giờ lại còn bị người ta đẩy nữa, sợ là khó lành, ta đỡ công tử ngồi qua đây, để ta nhìn chân của công tử xem.”
Tống Ngọc đột nhiên xuất hiện, làm tất cả mọi người có chút bỡ ngỡ. Ai nấy đều đang nghĩ cái người đột ngột xuất hiện này là ai? Có vẻ quen biết với Thanh Nguyệt.
Nhìn Tống Ngọc và Thanh Nguyệt nói chuyện thân thiết với nhau, trong lòng Ôn Lương thầm khó chịu, bước đến nói:
“Không biết vị này là?”
Thanh Nguyệt ngồi trên ghế, ngẩng đầu nói với y:
“Hắn hả, hắn chính là người khiến chân ta bị thương đó.”
Tống Ngọc nghe Thanh Nguyệt nói như vậy, trên mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn không nói một lời, động tác nhanh chóng cầm chân Thanh Nguyệt trong tay. Tống Ngọc có chút sững sờ. Hôm qua trời tối không thấy rõ, không ngờ chân Thanh Nguyệt lại trắng nõn xinh đẹp như vậy.
“Không biết công tử rốt cuộc là người phương nào?”
Tống Ngọc vội vàng xử lý vết thương trên chân Thanh Nguyệt, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
“Hôm qua ban đêm ở trên phố không cẩn thận đụng vào Thanh Nguyệt công tử, khiến chân công tử bị thương. Ta là một đại phu, nên nghĩ hôm nay đến đây nhìn xem.”
Tiêu Duệ Quân nhìn gương mặt Thanh Nguyệt đang cúi đầu cười, bỗng nhiên lên tiếng:
“Ông chủ Ôn, chuyện của chúng ta vẫn chưa giải quyết xong.”
Ôn Lương nghe vậy quay đầu lại, thái độ vẫn cứng rắn như cũ:
“Tiêu công tử, ta không muốn nhiều lời. Quy củ sẽ không vì ngài mà thay đổi, mời ngài về cho.”
Tiêu Duệ Quân cúi đầu suy nghĩ, lại ngẩng đầu lên nhìn Thanh Nguyệt vẫn đang cúi đầu, bỗng dưng vung tay áo, nói:
“Nếu đã như vậy, ta sẽ bao Dung Nghiêu trong một tháng!”
Nói xong quay lưng rời khỏi Tiên Nhạc Lâu.
Ôn Lương chuyển mắt qua Dung Nghiêu:
“Người đâu, mau chăm sóc Dung Nghiêu thật tốt cho ta.”
“Ê, ta nói nè Tống đại phu, ngươi từ đầu đến giờ vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn ta gì cả.”
Tống Ngọc nghe xong giọng cười này, không chỉ mặt đỏ, mà cả mang tai cũng đỏ au.
Thanh Nguyệt càng lúc càng cười to, bỗng nhiên cúi xuống nhìn thẳng Tống Ngọc. Tống Ngọc bị hắn dọa, té đập mông xuống đất, mặt cũng càng đỏ hơn.
“Ha ha ha, ngươi thật là hậu đậu!”
Thanh Nguyệt cười đến mức gập cả eo, ngã vào tay vịn ghế dựa, không dám ngẩng đầu.
Ôn Lương nghe Thanh Nguyệt cười, vốn định đến nhìn xem, nhưng nghĩ đến khách quan tại hội sảnh, đành ngừng chân, nói:
“Chuyện hôm nay thật sự đã khiến các đại gia chê cười, ta sẽ đãi các vị đại gia một bàn ăn miễn phí, mời các vị tiếp tục thưởng thức.”
Khách quan trong hội sảnh nghe Ôn Lương nói như vậy, lại tiếp tục ăn nhậu chơi bời.
Ôn Lương nói xong xoay người đi lên lầu, nhưng khi đến góc ngoặt cầu thang, vẫn không nhịn được mà nhìn xuống dưới.
Thanh Nguyệt cười thật là vui vẻ.
Ôn Lương bất giác nắm chặt mạnh tay vịn cầu thang.
Tống Ngọc bị Thanh Nguyệt dọa sợ tới mức ngồi bẹp trên đất, nhưng cũng không giận gì, chỉ đứng lên vỗ vỗ quần áo rồi lại ngồi xổm trước mặt Thanh Nguyệt, mang giày vớ vào cho hắn.
“Thanh Nguyệt công tử, ta đã giúp huynh chữa trị viết thương kĩ càng rồi, trong vòng một tuần, xin hãy yên tâm nghỉ ngơi dưỡng sức. Đồng thời, mỗi ngày vào giữa trưa ta sẽ đến đây thay thuốc cho huynh.”
Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên, lau nước mắt vì cười, gật đầu nói:
“Ta biết rồi, cảm tạ Tống đại phu.”
Tống Ngọc lắc đầu, lại thấy Thanh Nguyệt muốn đứng lên, vội vàng qua đỡ hắn.
“Thanh Nguyệt công tử, huynh ở phòng nào? Ta đỡ huynh về.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...