Khi Tần Phỉ trở về phòng, Cà Phê đã sắp xếp hành lý xong hết rồi, lúc này cô ấy đang vắt chân lên giường nói chuyện điện thoại.
Nhìn vẻ mặt phơi phới kia của cô ấy, không cần hỏi cũng biết đang nói chuyện với ai rồi.
Có lẽ giọng nói ngọt ngào của Cà Phê cũng khiến lòng cô cũng thấy phơi phới, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô cũng gửi tin nhắn cho Hành Tri Chỉ.
- Cậu có muốn đến tham tôi không?
Hành Tri Chỉ gần như trả lời trong tích tắc.
- Có thể đến sao???
Tần Phỉ thấy một chuỗi dấu hỏi chấm trên màn hình, dường như nhìn thấy dáng vẻ vui mừng đến kích động của đồ ngốc kia, cô không kìm được mà cười toét miệng.
- Tôi phê duyệt rồi.
Cô gửi địa chỉ và số phòng của khách sạn cho anh, rồi lại nhìn sang Cà Phê, bỗng chốc cảm thấy người này hơi dư thừa.
Cà Phê cảm nhận được ánh mắt ghét bỏ của Tần Phỉ, cô ấy nghĩ rằng bản thân nói chuyện điện thoại làm phiền đến việc đọc kịch bản của cô, nên tự biết điều cầm điện thoại đi vào phòng tắm.
Nhưng cô ấy đâu biết rằng âm thanh mờ mờ ảo ảo kia giống hệt như mèo con cào lên trái tim, khiến người ta càng thêm bực dọc.
Tần Phỉ thở dài, nằm lên giường, gõ trán của mình, cảm thán một tiếng: “Động dục giữa ngày đông giá rét thật là chết người mà.” Nhưng bỗng nghĩ đến dáng vẻ động dục của đồ ngốc kia, cô lại không kìm được mà bật cười ra tiếng.
Cô cười mãi cười mãi, cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch.
Cô lắc đầu thở dài, lấy lại tinh thần nghiên cứu kịch bản.
Tên bộ phim mới của đạo diễn Lý tạm định là “Chước Thành”, cốt truyện chính về chuyện lính cứu hỏa dũng cảm cứu sống người dân, dùng ngọn lửa để gột rửa cuộc đời.
Cả bộ phim dựa vào manh mối của một nghệ sĩ múa mắc bệnh tâm thần nhiều lần phóng hỏa do Lạc Tiểu Tiểu thủ vai, khơi ra suy nghĩ về mạng sống, nhân tính và sự lương thiện.
Vai diễn của Tần Phỉ không có nhiều đất diễn nhưng cũng được gọi là một điểm sáng của bộ phim này.
Cô là một lính cứu hỏa khu vực Hong Kong, vào ột lần làm nhiệm vụ bị nhốt trong đám cháy bốn tiếng đồng hồ, mặc dù sống sót như một kỳ tích nhưng bị ám ảnh tâm lý nghiêm trọng đối với đám cháy, cô buộc phải nghỉ phép.
Nhưng không ngờ, trên đường đi du lịch cô gặp phải đám cháy, để cứu càng nhiều mạng sống, cô tạm thời gia nhập vào đội ngũ cứu người, cùng đồng hành với lính cứu hỏa ở đó.
Cô đã học thuộc lời thoại rồi, còn việc biểu diễn gì thì chỉ có thể phát huy ngay tại chỗ thôi.
Đến ngày quay thứ hai, Tần Phỉ và Vũ Sầm bị treo trên sân thượng, cũng không biết nên nói hai người xui xẻo hay may mắn nữa, cảnh diễn đầu tiên là một phân cảnh quan trọng, hai người nhảy từ trên sân thượng xuống để chạy thoát thân.
Tần Phỉ còn đỡ, bị treo bên ngoài sân thượng vẫn không quên chỉnh lại tóc giả, tạm thời không nói đến việc diễn như thế nào, nhưng bắt buộc phải đẹp.
Trạng thái của Vũ Sầm thì hoàn toàn sụp đổ, chân không kìm được mà run rẩy, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Đừng bảo cậu ta cứu người nữa, không để người ta cứu cậu ta là giỏi lắm rồi.
Đạo diễn Lý trực tiếp ném kịch bản, phó đạo diện lựa chọn vai diễn run rẩy, nhưng cũng chỉ đành nổi giận với người đại diện của Vũ Sầm: “Sợ độ cao còn nhận phim hành động làm gì? Anh làm vậy không phải đang đùa tôi sao?”
Người đại diện cười ngại ngùng, nhìn về phía Vũ Sầm cũng là nghiến răng nghiến lợi.
“Quay cảnh tiếp theo.”
Phó đạo diễn lập tức gọi nhân viên công tác hiện trường và biên kịch mở cuộc họp đột xuất.
Tần Phỉ bị treo hơn một tiếng đồng hồ nhưng không quay được cảnh nào cũng rất cạn lời với Vũ Sầm.
Có điều, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đau khổ kia của cậu ta, lời nói đến miệng đã nuốt xuống hết.
Được, cô cũng làm người tốt một lần vậy.
Cô thở dài, gọi Cà Phê đến đỡ cô xuống lầu, nhưng không ngờ khi chàng trai phía sau nghe thấy tiếng thở dài kia, khiến cậu ta cảm thấy xấu hổ hơn nghe thấy bất cứ lời chế nhạo nào.
Người phụ nữ không biết xấu hổ này, có tư cách gì giễu cợt cậu ta.
Ánh mắt cậu ta lạnh lùng, đầy sự tức giận.
Chẳng bao lâu sau, hai người đều bị gọi vào phòng nghỉ tạm thời, dây treo trên sân thượng đã được dựng xong, hôm nay bắt buộc phải quay xong cảnh này.
Kết quả thảo luận là vai diễn của Vũ Sầm trong cảnh quay này sẽ được chuyển sang vai diễn do Tăng Tư Doãn đảm nhận.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sắc mặt Vũ Sầm thay đổi nhưng đạo diễn không hề muốn thương lượng, trực tiếp đập bảng quyết định.
Biên kịch vội vàng sửa lời thoại, phó đạo diễn đi gọi người, thợ trang điểm làm tóc lập tức dặm lại lớp trang điểm cho Tần Phỉ.
Trong phòng nghỉ bỗng chốc trống trải, chỉ còn Vũ Sầm như bị lãng quên ở lại.
Người đại diện thấy cậu ta không lên tiếng, mày hơi nhíu lại, không kìm được mà lên tiếng: “Vũ Sầm, cậu quá cứng ngắc rồi.
Trong giới này, làm người nhất định phải khéo léo.
Giống như lúc nãy, cho dù đạo diễn có xóa cảnh quay của cậu, cậu cũng phải duy trì phong thái mà xin lỗi người ta, chứ không phải xụ mặt không lên tiếng.”
“Tôi còn phải cảm ơn bọn họ?” Trong giọng điệu của Vũ Sầm đầy vẻ chế nhạo.
“Đúng.” Người đại diện thành khẩn khuyên nhủ: “Cậu nhìn Tăng Tư Doãn đi, với ai cũng nói nói cười cười.
Dạo gần đây Tần Phỉ nổi tiếng, cậu ta liền thân thiết với Tần Phỉ, phim còn chưa bắt đầu tuyên truyền mà tin đồn đã lan ra trước rồi.
Đạo diễn ngay lập tức nghĩ đến Tăng Tư Doãn thay thế cậu, có liên quan trực tiếp đến sức nóng của cậu ta.”
Trong đầu Vũ Sầm chỉ nghĩ đến hai chữ “tin đồn”, mỉa mai nói: “Ý của anh là ai có tin đồn với nữ minh tinh nổi tiếng thì người đó sẽ có phim quay? Vậy tối nay tôi đi ngủ với Tần Phỉ, có phải ngày mai cảnh quay này sẽ quay về tay tôi không?”
Người đại diện bị câu nói của cậu ta làm tức chết, chỉ cảm thấy tên nhóc này ngang ngược lại cực đoan.
Anh ta chẳng buồn khuyên nữa, dứt khoát nói: “Nếu cậu thật sự có bản lĩnh ngủ với Tần Phỉ, đừng nói là cảnh quay này, mà tôi nhận luôn nam chính bộ phim điện ảnh cho cậu.
Chỉ sợ cậu không có bản lĩnh, ngay cả cửa phòng của người ta còn không mở được.”
Vũ Sầm đột nhiên ngẩng đầu, hai tay siết chặt, sắc mặt lại trắng đi, nhưng ánh mắt càng thêm lạnh lùng: “Không mở thử, sao biết không được chứ?”
“Cậu…” Người đại diện cạn lời với cậu ta rồi, mắng một câu “đồ điên” rồi rời đi.
Anh ta vừa đi vừa lẩm bẩm “người mới khó dẫn dắt” gì đó.
Hai tay siết chặt của Vũ Sầm đã hơi run rẩy, cậu ta gần như nằm trên sofa, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa, cho đến khi bên ngoài phòng nghỉ ngơi lại truyền đến tiếng người ồn ào, cậu ta mới đứng dậy, nâng bước chân nặng nề đi ra ngoài.
Tần Phỉ và Tăng Tư Doãn vừa mới quay xong, mặc dù nói Tăng Tư Doãn nhận lệnh đột xuất, nhưng cậu ấy xuất thân là dân chuyên ngành, kỹ năng cơ bản rất chắc chắn, học thuộc lời thoại, nung nấu cảm xúc một chút đã lập tức bước vào trạng thái.
Ngược lại, Tần Phỉ bởi vì biểu cảm trên mặt chưa đạt nên bị kêu “cắt” rất nhiều lần, khiến một cảnh quay hai phút phải quay những hai tiếng.
Sau khi Tăng Tư Doãn cởi dây an toàn, bảo Tần Phỉ đấm lưng cho mình như đang kể tội, hai người đùa giỡn đi về khu vực nghỉ ngơi thì đụng mặt Vũ Sầm đi ra.
Tăng Tư Doãn vừa mới giật cảnh quay của người ta, tuy rằng chuyện này không thể trách cậu ấy, nhưng cũng hơi ngượng ngùng.
Cậu ấy bèn chủ động chào hỏi: “Vũ Sầm, lát nữa cùng đi ăn cơm.”
Tầm mắt của Vũ Sầm rơi vào cánh tay còn đặt lên vai Tần Phỉ của Tăng Tư Doãn, cười mỉa mai, nói chuyện quái gở: “Hôm khác đi, bữa nay tôi không ăn nổi.” Nói xong, cậu ta đi lướt qua hai người.
Tăng Tư Doãn nhíu mắt nhìn cậu ta đi xa, có hơi lo lắng hỏi Tần Phỉ: “Chị nói xem, em có cần đi xin lỗi không?”
“Xin lỗi cái gì? Cá lớn nuốt cá bé, người có năng lực thì sống thôi.” Tần Phỉ cũng quay đầu nhìn bóng lưng của Vũ Sầm, bình thản nói: “Dáng vẻ này của cậu ta không ở đây lâu được đâu.”
Tăng Tư Doãn chớp mắt, vẻ mặt rất ngơ ngác.
Dường như sau khi phản ứng lại, cậu ấy cũng không quan tâm Vũ Sầm nữa, chỉ vào mình hỏi: “Vậy em thì sao? Có tiềm năng nổi tiếng ngay lập tức không?”
“Cậu thân thiết với tôi như vậy, không có khả năng nổi tiếng ngay lập tức cho lắm, nhưng xấu xa ngay lập tức thì có cơ hội đó.” Cô gõ trán cậu ấy một cái, quay người đi vào phòng thay đồ, không còn quan tâm tiếng kêu la bên ngoài nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tăng Tư Doãn kêu vài tiếng thì vẻ mặt ngây thơ dần mất đi.
Ánh mắt khi nhìn về phòng thay đồ đã có sự phức tạp và u ám.
*
Chuyện Vũ Sầm bị xóa cảnh phim rất nhanh đã bị truyền thông bóc ra.
Tăng Tư Doãn bị viết thành người xấu giành đất diễn, đám người hâm mộ phản kháng, ngay hôm đó vào Weibo của Vũ Sầm mắng đến mức tắt luôn chức năng bình luận.
Có điều, mặc kệ truyền thông tung hint như thế nào, bộ phim vẫn quay như cũ.
Tần Phỉ và Lạc Tiểu Tiểu chỉ có hai cảnh quay chung, một cảnh là sau khi khách sạn cháy, lính cứu hỏa kịp thời đến chữa cháy, nhưng không ngờ Lạc Tiểu Tiểu mang theo một đứa trẻ của khách hàng, nhân lúc hỗn loạn chạy lên sân thượng.
Để có thể an toàn cứu được đứa trẻ, Tần Phỉ chủ động xin đi giải cứu, thành công cứu được đứa trẻ và Lạc Tiểu Tiểu.
Đây là phân cảnh quan trọng nhất của Tần Phỉ, cũng là phân đoạn được chỉ định khi cô thử vai.
Lúc thử vai, đạo diễn lập tức quyết định chọn cô, mà cô cũng rất tự tin đối với cảnh quay này.
Nào ngờ, khi thực sự quay, Lạc Tiểu Tiểu không cần mở miệng, chỉ mỗi nụ cười điên cuồng kia đã khiến người có diễn xuất tệ như cô thua thảm hại.
Khí thế bị đè nặng nề.
“Cắt cắt cắt.” Đạo diễn Lý hét lớn vào loa: “Tần Phỉ, cô là người giải cứu, cô sợ cái gì? Cô bắt buộc phải giữ được khí thế của người giải cứu, có hiểu không?”
“Nếu hiểu thì tôi cũng là ảnh hậu rồi.” Mặc dù Tần Phỉ lẩm bẩm nhưng giọng nói không nhỏ, nhân viên ánh sáng đang bắt sáng cười một tiếng, nhìn thấy sắc mặt đen xì của đạo diễn Lý, lập tức kìm nén biểu cảm, còn không quên nhìn Tần Phỉ bằng ánh mắt tự cầu phúc đi.
“Làm lại.” Phim trường bỗng chốc im lặng, Lạc Tiểu Tiểu đứng ở lan can trên sân thượng kiễng chân đi tới đi lui, giống hệt như buổi biểu diễn của một nghệ sĩ múa nho nhã mà điên cuồng.
Tần Phỉ muốn tiến lên trước, nhưng lại chần chừ, cô cau mày, mím môi để biểu diễn sự thay đổi của cảm xúc theo quán tính.
Kết quả lời thoại còn chưa nói, tiếng “cắt” tức giận của đạo diễn lại truyền tới.
Đừng nói đạo diễn nổi nóng, Tần Phỉ cũng nổi nóng luôn rồi.
“Đạo diễn Lý, lúc thử vai tôi diễn như vậy mà.” Tần Phỉ khóc không ra nước mắt.
Đạo diễn Lý cũng không quan tâm người ít hay nhiều, trực tiếp mắng: “Cô cho rằng lúc thử vai với diễn xuất vụng về kia của cô có thể được chọn à? Hừ, tôi cũng không mù.
Tôi không cần cô diễn, lấy trạng thái cô cứu bệnh nhân bị bệnh trầm cảm kia của cô ra cho tôi.
Thứ tôi muốn là bộ mặt chân thực của cô.”
“Sao ông biết…” Tần Phỉ cau chặt mày.
“Là tôi đưa video ghi lại lúc cô đi làm nhiệm vụ cho đạo diễn xem.” Lạc Tiểu Tiểu nhảy từ trên lan can xuống: “Tôi cảm thấy vai diễn này được định sẵn cho cô, cảnh quay ngày hôm nay, cũng là sau khi đạo diễn xem qua video ghi hình cô cứu người mà thêm vào cho cô.
Tần Phỉ, tôi tin cô nhất định có thể diễn rất tốt.
Bởi vì vai diễn này chính là cô, cô chính là vai diễn này.”
Vai diễn này chính là mình, mình chính là vai diễn này.
Tần Phỉ cũng coi như làm khách mời không ít bộ phim, nhưng chưa từng nhận được sự khẳng định như vậy.
Cảm giác hài lòng khi được người ta khẳng định khiến cô bật cười.
Cô khẽ lắc đầu, quay người lại là dáng vẻ cà lơ phất phơ, thoải mái đưa yêu cầu với đạo diễn: “Nghỉ ngơi một chút, để tôi xây dựng cảm xúc cái đã.”
Lần này đạo diễn Lý không khó chịu, ông ấy nhìn cô chăm chú, vẫy tay: “Nghỉ ngơi nửa tiếng.”
Nhân viên dần tản ra nhưng Tần Phỉ vẫn đứng im ở đó.
Không ai dám đến làm phiền cô, chỉ thấy ánh mắt cô tập trung nhìn lan can sân thượng kia, biểu cảm trên mặt không chút gợn sóng, hệt như một đầm lầy chết.
Nhưng chính vì biểu cảm này của cô khiến những người xung quanh dần trở nên căng thẳng, không biết tại sao tất cả mọi người nhìn cô, trái tim đều đột nhiên đập nhanh, giống như người trước mắt này có thể nhảy xuống lan can bất cứ lúc nào vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...