Lời Nói Dối Của Đôi Mắt


Bạch Sở Khiết chủ động nhắn tin nói rằng hai ba ba không cần đến đón mình, hôm nay cậu muốn về chung với bạn.

Khỏi phải nói, Bạch Dương Vĩ cùng Sở Hoà đều đồng ý.

Con trai có bạn bè, phụ huynh tất nhiên sẽ ủng hộ.
Bạch Sở Khiết nhìn những dòng tin nhắn hai ba ba căn dặn mình phải cư xử thật tốt với bạn bè, không hiểu sao lại lén cười trộm, cậu chuyển qua phần tin nhắn với Trần Duật Đằng.

Lần đầu tiên chủ đông bắt chuyện trước.
"Anh Đằng, ba em đã đồng ý cho em về chung với anh.

Hôm nay làm phiền anh rồi..."
Bạch Sở Khiết nhìn thời gian, thật ra cũng sắp đến tiết buổi chiều, cậu đơn giản nghĩ rằng Duật Đằng sẽ rất lâu mới trả lời lại.

Nào ngờ người bên kia giống như chỉ chờ mỗi tin nhắn cậu đã nhanh chóng hồi đáp.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"

2.

Anh Có Còn Yêu Em
3.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.

Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
=====================================
"Được! Vậy hẹn em ở sau cổng trường nhé ^^ anh đi xe moto đến nên không tiện.

Nếu bị nhà trường phát hiện sẽ bị kỉ luật mất"
Trần Duật Đằng đi moto đến trường không phải mới ngày đầu, từ lúc mới vào cấp ba hắn đã gây chú ý bởi mỗi lần đi moto đến trường hắn đều đi bằng mỗi chiếc xe khác nhau.

Hơn nữa hắn cũng không khoa trương, thường xuyên giấu xe ở nơi khác cho nên việc bị nhà trường phát hiện là hầu như không có.

Nhưng đối với một cậu nhóc ngây ngô như Sở Khiết lại thấy chuyện này vừa ngầu vừa có chút sợ hãi.

Nhưng cậu không nhịn được mà khen hắn một câu.
"Anh Đằng ngầu thật đó, còn biết đi moto"
Trần Duật Đằng nhanh chóng đáp tin nhắn cậu.
"Cái này chỉ bình thường thôi, tan học gặp lại nhóc nhé.

Tạm biệt ^^"
Bạch Sở Khiết hài lòng cất điện thoại, trong lòng phấn khích vì nghĩ đến chuyện cùng bạn đi tan học.

Hơn nữa, trong đầu cậu suốt tiết học đều nghĩ đến hình ảnh Trần Duật Đằng đi xe ngầu đến thế nào mà bỏ quên cả bài giảng của thầy cô ra sau đầu.
Thêm ba tiếng nữa trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ tan học.

Dù rất nóng lòng gặp Trần Duật Đằng nhưng vì số người tan học quá đông, bọn họ chen chúc nhau trên hành lang.

Bạch Sở Khiết vốn dĩ ngại động chạm nơi đông người nên đành nhẫn nhịn chờ đợi dòng người thưa dần đi.


Điện thoại cậu vang lên tiếng chuông liên tục.
Vừa nhìn là biết Trần Duật Đằng gọi cho Bạch Sở Khiết, cậu nhanh chóng bắt máy.

Giọng nói của hắn truyền qua điện thoại vẫn mang theo sự dịu dàng đối với cậu.
"Em chưa rời khỏi lớp sao?"
Bạch Sở Khiết nhìn dòng người đã ít dần cũng bắt đầu mang cặp sách lên vai bước đi.

Cậu nhẹ nhàng trả lời anh.
"Hiện...hiện tại em đang xuống, học sinh vừa mới tan học cho nên em phải đợi mọi người ít dần đi"
Nói đến đây, Bạch Sở Khiết cũng đã từng nói với Trần Duật Đằng chuyện mình sợ đám đông người lạ.

Lúc đó hắn hỏi lí do, cậu chỉ đáp rằng là do cậu tự ti.

Mọi người trong trường không muốn chơi với cậu, nhưng cậu cũng nhận ra vấn đề ở chính bản thân mình.

Cậu lập dị hơn so với mọi người nên mọi người trong muốn chơi với cậu là điều hiển nhiên.
Trần Duật Đằng nhìn bóng học sinh dần thưa thớt cũng hiểu cậu vì sao tan học trễ.

Thay vì khó chịu trách móc cậu, hắn lại rất chu đáo an ủi cậu.
"Được rồi! Em xuống đi, anh đợi em.

Anh biết em ngại đám đông, hay là như vậy đi.

Để ngày mai anh đưa đón tan trường được không? Xem như là thuận đường, khối của anh cách khối của em chỉ có một tầng học thôi mà"
Trần Duật Đằng lại mở lời giúp đỡ, Bạch Sở Khiết hai má đỏ bừng vội vàng từ chối.

"Không cần đâu! Như...như vậy làm phiền anh quá.

Em có thể tự về được"
Bạch Sở Khiết vừa đi vừa nhìn xuống bậc thang, cậu thấy đôi chân nhỏ đang mang giày của mình đang đạp lên từng bậc thang mà bước đo.

Âm thanh truyền từ điện thoại khiến lòng cậu như được một làn nước trong lành chảy qua.
"Việc gì phải ngại, anh đối tốt với em là anh tự nguyện.

Anh chưa than phiền thì thôi, việc gì em phải cảm thấy phiền giúp anh?"
Bạch Sở Khiết bị hắn hỏi ngược lại cho cứng miệng không thể đáp được.

Cậu chỉ ậm ừ vài tiếng lúng tung, Trần Duật Đằng lại cười nói tiếp.
"Hơn nữa anh phải cảm ơn em"
"Cảm ơn vì chuyện gì ạ?"
Bạch Sở Khiết thắc mắc không hiểu hắn cảm ơn cậu vì điều gì.

Nào ngờ Trần Duật Đằng trước khi tắt điện thoại đợi cậu xuống đã nói một câu không rõ đầu đuôi khiến mặt Sở Khiết đỏ bừng.
"Cảm ơn vì em đã xuất hiện để anh có động lực đi xe đến trường mỗi ngày, sau này yên xe anh chưa từng chở ai lại xuất hiện thêm một người...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui