Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Bạch Sở Khiết chạy trốn đến Pháp thứ nhất là vì muốn tránh xa tổn thương, thứ hai là muốn ở lại đây chuyên tâm học hành. Chuyện yêu đương cậu cũng không muốn nghĩ đến.

Bạch Sở Khiết cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Woojin nói thích mình, bởi vì bản tính Woojin...tương tự với Trần Duật Đằng.

Bọn họ vui vẻ, sống thoả mái hoà đồng. Cũng từng xem chuyện tình cảm là thứ để vui đùa. Thời gian làm bạn với Woojin, Bạch Sở Khiết cũng từng được nghe qua tình trường của cậu ta. Vài hôm lại thay người yêu như thay áo, cũng chưa từng nghiêm túc với ai.

So với Trần Duật Đằng thì Woojin tốt hơn ở chỗ dám làm, dám thừa nhận. Cũng chưa từng mang ai ra làm trò cá cược.

Nhưng đối với một người không cảm thấy an toàn như Bạch Sở Khiết thật sự không thể nào tiếp nhận Woojin. Bởi vì cậu không hề có tình cảm với người trước mặt. Từ trước đến nay, Bạch Sở Khiết đã tự vạch ra ranh giới giữa cậu và Woojin.


Nhưng Woojin cũng không phải là người dễ dàng chịu thua, nhìn thấy Sở Khiết lúng túng không nói nên lời. Cậu ta cũng không cảm thấy khó chịu, tiếp tục mở lời.

"Em có quyền không thích anh. Nhưng anh cũng có quyền thích em. Quyền theo đuổi là của anh, em cản được anh chắc?"

Sự ngang ngược này khiến cho Bạch Sở Khiết cảm thấy có chút bối rối. Đâu đó trong Woojin cậu tìm thấy hình bóng của Trần Duật Đằng. Vừa có chút đáng giận, vừa có chút không muốn để ý đến. Nhưng tốt hơn hết là đừng liên quan đến nhau.

"Em cảm thấy mình chưa đủ trưởng thành để thích hoặc yêu đương một ai đó. Anh...anh nhất định sẽ có sự lựa chọn tốt hơn"

" Người khác thì anh sẽ chọn lựa, nhưng em thì anh muốn em được trân trọng. Anh không thích nói nhiều, anh muốn dùng hành động"

Thật sự là quá ngang ngược, Woojin tự tin hùng hồn tuyên bố. Chỉ có Bạch Sở Khiết là cảm thấy bị áp bức, cảm giác trong người không biết nên làm gì. Tình huống này thật sự rất khó xử, doạ cho Sở Khiết đến tiếp Pháp cũng quên, cứ phải nói lắp bắp.

"Đừng-Đừng cố chấp như vậy!"

Woojin mặc dù bị từ chối nhưng cũng không tỏ ra đau lòng hay bực bội. Ngược lại cậu ta còn chống cằm, rất bình tĩnh hỏi.


"Yêu đương đúng cách sẽ không ảnh hưởng đến việc học. Anh từ chối lí do này của em! Anh vẫn sẽ theo đuổi em"

Bạch Sở Khiết thật sự lần này có chút khổ sở, không hiểu tại sao lần này người trước mặt lại muốn theo đuổi cậu quyết liệt đến như vậy. Cảm giác giống hết như cậu ta đang thật sự rất nghiêm túc.

"Hiện tại không thể được..."

Bạch Sở Khiết cũng cứng đầu không kém, thà dứt khoát chứ không để người khác chờ đợi không có kết quả... Cũng giống như cậu cũng đã từng hy vọng rất nhiều vào Trần Duật Đằng nhưng lại không có kết quả.

"Hiện tại không thể được, sau này không thể được, miễn là anh thì không thể được. Nhưng bạn trai cũ của em chắc chắn có thể được đúng không?"


Woojin không thích vòng vo, kiểu người của cậu ta là một kẻ tinh tế nhưng lại thẳng thắn đúng chỗ. Lời cậu ta nói khiến cho Bạch Sở Khiết giật mình, cuối cùng vì sao người này cứ liên tục nhắm đến Trần Duật Đằng?

Như biết được thắc mắc của cậu, Woojin điềm tĩnh nói.

"Người đến trước lừa em không đồng nghĩa với việc người đến sau sẽ lừa em. Nhưng nếu như em tạo cơ hội cho người đến trước ở bên cạnh em một lần nữa mà vẫn bị lừa thì cũng là do lỗi của em. Có những thứ em nên đổi mới thứ tốt hơn."

Lời ý của Woojin rất rõ ràng, vừa là vạch được suy nghĩ trong đầu Sở Khiết, vừa là nói cho cậu hiểu rõ thứ cậu cần phải thay đổi. Sở Khiết nghe từng lời Woojin nói cũng không hề sai. Nhưng thật sự để cậu mở lòng lại một lần nữa thì thật sự rất khó. Bạch Sở Khiết im lặng không thể nói gì thêm.

"Sở Khiết! Người kia rất đẹp trai, anh cũng đẹp trai. Người có thể cho em cái gì anh cũng có thể cho em thứ đó. Hơn nữa anh tự tin rằng anh không mang em ra làm trò cá cược... Nhưng trong mắt em, có lẽ tâm tư vẫn còn đặt ở người đó. Em nói xem, cái tên tình địch kia có gì tốt khiến em lưu luyến mãi không rời vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận