Lời Nói Dối Chân Thành


Khi Hoắc Nhiễm Nhân tỉnh dậy, trong phòng đã không có bóng dáng của Kỷ Tuân.

Mà trong điện thoại lại nhiều hơn một cái tin nhắn, là của Kỷ Tuân.
Vào 07h45 phút sáng, Kỷ Tuân gửi tin nhắn cho cậu: "Tôi lên xe rồi nha."
Cậu nhìn chằm chằm màn hình hai giây, rời giường, hiếm hoi mà nấu bữa sáng bằng trứng ốp la cùng yến mạch.

Chuẩn bị xong bữa sáng phong phú, sau đó mới tới đồn cảnh sát, thời gian vừa đẹp.
Nghề cảnh sát hình sự chính là vậy, lúc bận rộn thì cực kỳ bận rộn, mà khi rảnh rỗi lại có thể tận hưởng cuộc sống pha trà cẩu kỷ, ngồi ghế mát xa đọc báo.

Nhưng chuyện có thể làm vào năm tám mươi tuổi sao phải làm vào lúc mười tám tuổi.

Trong tay không có chuyện gì làm, không ngại tìm cho mình chút chuyện.
Hoắc Nhiễm Nhân lật lại đống hồ sơ về các vụ án chưa phá đang chồng chất trong tủ, hồ sơ rất nhiều, chất lên thành đống có thể nhấn chìm cả cậu, Hoắc Nhiễm Nhân chọn một vài hồ sơ trong mấy năm gần đây đặt lên trên bàn, dự định xem lướt qua tổng thể một lần trước đã, sau đó mới chú trọng vào mấy vụ án tương đối có hi vọng.
Trong lúc xem hồ sơ, cậu để điện thoại ở ngay bên cạnh, cũng là để đề phòng có việc gấp đột nhiên liên lạc với cậu.
Nhưng ngày hôm nay không chỉ mình cậu, ngay cả đội một ở cách vách cũng đều sóng yên gió lặng, năm tháng an bình, nhất thời rãnh rỗi có thể tìm cái góc nào đó mà làm tổ.
Thời điểm như thế này, màn hình điện thoại thi thoảng lại sáng lên một lần sẽ tương đối khiến người ta chú ý.
10h50 sáng, Kỷ Tuân lại gửi tin nhắn: "Tôi xuống xe rồi."
Ngày hôm nay anh ấy rảnh thật đấy.

Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ.

Mấy chuyện nhỏ nhặt như lên xe xuống xe cũng gửi tin nhắn cho mình.

Nhưng trợ từ ngữ khí cuối câu đã thay đổi, lúc lên xe hào hứng hơn so với khi xuống xe sao?
Cậu xem xong hồ sơ trong tay, không nhịn được ngước mắt lên, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, đảo mắt một vòng.
Ngoài cửa sổ, mặt trời chói chang.
Ở thành phố Cầm, chắc cũng là loại mặt trời chói chang như thế này chứ?
Sau 11 giờ sáng, lại một tiếng đồng hồ trôi qua, đã đến thời gian ăn trưa, sau đó là thời gian nghỉ trưa, đến khi thời gian nghỉ trưa sắp kết thúc, điện thoại di động của cậu lại sáng lên, vẫn là Kỷ Tuân, lần này Kỷ Tuân gửi một bức ảnh cho cậu.
Ngày hôm nay Kỷ Tuân muốn nhận thầu tin nhắn điện thoại của mình sao?
Hoắc Nhiễm Nhân bắt bẻ nghĩ, mà ngón tay của cậu đã mở màn hình, nhấn vào WeChat, nhìn bức ảnh đang không nằm trong trạng thái online kia.
Ảnh về cảnh sắc bên trong trường, có thể nhìn thấy cột mốc của thành phố Cầm từ đằng xa —— tháp trống.
Cậu nhìn bức ảnh này, trên cửa chính của ngôi trường bên trong ảnh có viết "Trung học quốc tế Cầm Giang".

Không.
Trong quá khứ, ngôi trường này không có tên là Trung học quốc tế Cầm Giang, trong quá khứ, nơi này tên là...
"Lần này, đây chính là địa điểm ký tặng sách của tôi."
Càng nhiều tin nhắn nhảy ra trong khung chat, Kỷ Tuân nói với cậu:
"Trung học quốc tế Cầm Giang đã sáp nhập với trường chuyên đại học Cầm ở cách vách, tôi dạo qua nơi này một vòng, cảm thấy có đủ cơ sở vật chất như các trường đại học phổ thông.

Ba năm cấp hai, ba năm cấp ba, nếu trong lúc đi học có thành tích tốt, còn có thể được tuyển thẳng vào đại học Cầm Môn, nói mới nhớ, thời đại học tôi đã từng tới đại học Cầm Môn một lần..."
Anh không chỉ tới đại học Cầm Môn, anh còn từng tới trường chuyên đại học Cầm.
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn điện thoại di động, nói thầm trong lòng.
Thành phố Cầm.
Thành phố cậu đã sinh ra, lớn lên, rồi rời đi.

Thành phố đã cho cậu rất nhiều thứ, bao gồm cả rất nhiều hoang mang cách trở.
Trường chuyên đại học Cầm.
Ngôi trường cậu đã từng học, ngôi trường đã để cậu tình cờ gặp được Kỷ Tuân.
"Ùng ục ùng ục ùng ục "
Âm thanh đột nhiên vang lên đã làm Hoắc Nhiễm Nhân bừng tỉnh, Hoắc Nhiễm Nhân giương mắt nhìn lại, Văn Dạng Dạng đang cầm cốc rót nước trước bình nước sạch trong đồn cảnh sát.

Hàng loạt bọt khí giống như mắt cá nổi lên trong nước, cậu nhìn chằm chằm vào chuỗi bọt khí hư ảo chìm chìm nổi nổi kia, nhớ lại vụ án đầu độc phát sinh vào năm ấy, phát sinh ở lớp 11E.
Nhưng vụ án nói đến có vẻ rất đáng sợ kia, chẳng qua cũng chỉ là một điểm nhỏ trong tảng băng chìm của tất cả mọi chuyện đã phát sinh vào năm đó...
*
"Gϊếŧ hắn đi."
Mỗi một ngày, ba chữ này đều sẽ được viết xuống vở bài tập của Chu Triệu Nam, sau đó sẽ bị xé đi.
Đầu tiên xé tờ bài tập khổ A5 thành từng mảnh vừa nhỏ vừa dài, sau đó lại xé mỗi một mảnh giấy thành bông tuyết to nhỏ, lại gom các bông tuyết lại, xáo trộn, rải vào trong thùng rác, như vậy thì có là thần tiên cũng không khôi phục nổi tờ giấy này.
Cũng không nhìn thấu được bí mật trong lòng tôi.
Hoắc Nhiễm Nhân là học sinh lớp 11A của trường chuyên đại học Cầm, còn tôi là học sinh lớp 11E.
Khối 11 của trường chuyên đại học Cầm có tổng cộng mười lăm lớp, trong đó mười lớp thuộc ban tự nhiên, lớp A là lớp chọn, lớp E là lớp dốt, thành tích học tập của hắn tuyệt đối không quá xuất sắc, nhưng lại được vào lớp chọn, cũng có thể theo kịp người khác, hơn nữa dáng người cao lớn rắn chắc, tính cách hướng ngoại, có rất nhiều bạn bè trong trường, những người bạn này đều vây quanh hắn giống như chó săn chuyên dụng của hắn vậy.
Mỗi lần tình cờ gặp nhau trong tiết thể dục, hoặc là tan học tình cờ gặp phải, đùa bỡn cười nhạo, vứt vỏ trái cây, ném chai lọ, thậm chí dùng danh nghĩa "vui đùa" mà xô xát đuổi đánh, đều là chỉ là vật phẩm giải trí của bọn họ.
Lớp E cũng không thiếu bạn bè của hắn, trong ngăn bàn của tôi luôn năm lần bảy lượt xuất hiện những thứ không thuộc về tôi, có lúc là xác côn trùng, có lúc lại là chất dịch bầy nhầy khiến người buồn nôn.
Cho dù tránh được những thứ này thì đến khi về tới nhà, tôi vẫn phải đối mặt với Hoắc Nhiễm Nhân.
Tôi và hắn sống chung dưới một mái hiên.
Một ngôi nhà 3 phòng ngủ 2 phòng khách.

Hắn sống trong căn phòng sáng sủa ở hướng nam, diện tích khoảng 15 mét vuông, mà phòng của tôi ở hướng bắc, diện tích chỉ tầm 7 mét vuông, hơn nữa còn bị đủ thứ đồ linh tinh chiếm hết không gian phòng.
Một cái bàn học nhỏ ở trên giường chính là nơi tôi học tập làm bài, người ngoài nhìn vào chỉ thấy chật chội, mà nghĩ ngược lại, cũng rất chắc chắn, rất an toàn mà.
Khi còn học cấp 2, quan hệ giữa tôi và hắn vẫn không quá tệ.

Hắn không ưa tôi, nhưng cũng sẽ không bắt nạt tôi, mỗi khi phải gọi tôi đều sẽ hô một tiếng "Này", một ngày cũng không gọi được hai lần, đến khi lên cấp ba mới bắt đầu làm ra mấy chuyện bắt nạt tôi, đương nhiên tất cả những thứ này, người lớn hoàn toàn không hay biết.
Cũng có thể bọn họ đã biết, chỉ là làm bộ không biết mà thôi.

Người lớn đều có một loại thể diện giả tạo, những chuyện mà bọn họ thích nhìn thấy, dù cho không nhìn thấy, bọn họ cũng sẽ ra vẻ nó đang tồn tại; còn những chuyện mà bọn họ không thích nhìn thấy, thì dù cho có bày ra trước mắt, bọn họ cũng chỉ coi như không nhìn thấy.
Loại giả tạo này, trẻ con cũng có, nhưng không được thành thục chuyên nghiệp như người lớn, mà giống như bản năng hơn.
Ý nghĩ muốn gϊếŧ chết hắn đã được ấp ủ từ cuối năm lớp 10.

Đương nhiên, rất có thể từ ngày đầu tiên tôi bị bắt nạt đã nảy sinh ý định gϊếŧ người, chỉ là tôi cũng biết giả tạo mà giấu nó đi, nhẫn nại chờ đợi nó biến mất.

Tròn một năm trôi qua, khi tôi nhận ra sang năm vẫn sẽ phải nhẫn nại như thế, giả tạo của tôi đã bị hận thù xé nát.
Màn che bạc nhược của tôi tan rã, nó nói rõ cho tôi biết, nó đang ở ngay trong lồng ngực của tôi, giống như thú hoang cần ăn thịt sống cho chắc bụng, nó cũng cần sinh mệnh của Hoắc Nhiễm Nhân làm đồ cúng.
Hoắc Nhiễm Nhân không thể ngoan ngoãn ở nhà dù chỉ một lúc.

Trong kỳ nghỉ hè, gần như ngày nào hắn cũng chạy ra ngoài chơi với đám bạn chẳng ra gì của hắn.
Hắn thích cưỡi xe đạp địa hình, cưỡi rất táo bạo, thậm chí còn từng thử cưỡi xe đạp trên cầu thang, mỗi lần nhìn hắn cưỡi xe trên cầu thang, tôi đều tưởng tượng hắn sẽ ngã xuống, thế nhưng, hắn chưa từng ngã xuống bất cứ lần nào.
Muốn hắn ngã xuống cũng không khó.
Chỉ cần làm hỏng phanh xe vào lúc không ai để ý, như vậy chỉ cần kết quả của một lần nguy hiểm nho nhỏ, của một lần nữ thần may mắn thương tình...!Hoặc của một lần phó mặc cho số phận.
Nhưng như vậy không phù hợp tưởng tượng của tôi, vì vậy tôi đã loại bỏ phương án này.
Hắn còn nói dối bố mẹ đến trường học phụ đạo, nhưng thật ra là chạy tới quán net chơi game, lần muộn nhất còn chơi đến tận mười một mười hai giờ.

Những lúc như thế này hắn sẽ đi đường tắt trở về, đi qua một khu phá dỡ, các hộ gia đình đều đã chuyển sang nơi khác.

Không có ai, không có camera.

Nơi đó không chỉ xảy ra cướp giật, còn nhiều vụ án khác.
Như vậy nếu có xảy ra gϊếŧ người thì hình như cũng không có gì đặc biệt.

Trong bóng tối, có lẽ tay của tôi sẽ bịt lại miệng hắn, cắt đứt cổ họng hắn, máu từ yết hầu phun ra tung tóe, giống như một đôi cánh đỏ tươi đang xòe ra.
Nhưng phương án này cũng có dấu vết của sát nhân cùng giằng co chống trả không thể báo trước, tôi lựa chọn vài địa điểm phục kích cùng con đường chạy trốn sau khi gây án, cuối cùng đành từ bỏ.
Một kỳ nghỉ hè không có mục đích trôi qua.
Khai giảng lớp 11 chưa được bao lâu, trường học sắp xếp một buổi tuyên truyền cấm ma túy, hình ảnh người hút chích ma túy bị lở loét khắp người, bị cụt chân cụt tay, hoặc bị bại liệt nằm trên chiếc giường bẩn thỉu tanh tưởi giống như đống thịt thối, đủ thể loại ảnh được trưng bày tại lối ra vào của trường học trong gần nửa tháng.
Mỗi ngày tôi ra vào, là mỗi ngày quan sát.

Một cuối tuần nào đó, tôi đến trại cai nghiện của thành phố Cầm.
Tôi không có nhiều tiền tiêu vặt.
Trại cai nghiện cách nơi tôi ở, cách trường chuyên đại học Cầm khoảng một tiếng đường xe.
Tám giờ sáng cuối tuần, tôi lên xe bus, đọc sách trong nhà sách trên con đường mà bắt buộc phải đi qua nếu muốn tới trại cai nghiện, đọc đến tối tám giờ lại ngồi xe trở về nhà.
Lúc này người trong nhà đã ăn cơm tối xong.
Có lúc sẽ để phần cơm cho tôi, có lúc sẽ không.

Nếu không để phần cơm cho tôi, có lúc dì đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi sẽ hỏi một tiếng "Ăn không? Lấy năm tệ trong ngăn kéo mà mua bánh mì đi", có lúc cũng sẽ không.
Tôi hi vọng sẽ nhìn thấy năm tệ.
Như vậy sẽ có tiền xe cho cuối tuần sau.
Đến nhà sách ba lần, tôi đã chọn được một chiếc chuyên đi đón người.
Nhắc tới cũng thật buồn cười, phần lớn sau khi những người chơi ma túy bước ra khỏi cánh cổng của trại cai nghiện, đều sẽ bị ma cũ trên xe rủ rê nghiện hút một lần nữa.
Tôi bám theo chiếc xe đó, bám đuôi đến phòng trọ cùng địa điểm người kia thường lui tới, mò được quán net mà bọn họ giao dịch ma tuý.

Ông chủ nhìn thấy tôi không lấy ra nổi chứng minh thư, ngược lại còn vô cùng ân cần.
Không phải lúc nào cũng có người bán hàng, bây giờ Internet bắt đầu phổ biến, bọn họ đã quy định một cái ám hiệu, chỉ cần đưa ra chỉ thị đặc biệt trong game, sẽ lấy hàng đến giao dịch.
Tôi chỉ tốn ba lần đã hiểu rõ quy trình giao dịch, sau đó tôi về nhà, bắt đầu suy nghĩ, nên hạ độc Hoắc Nhiễm Nhân như thế nào.
Có quá nhiều cơ hội.
Tôi sống chung nhà với hắn, có thể thấy được khắp nơi đều là sơ hở.
Mỗi ngày hắn đều uống một chai sữa dê.

Cả nhà chỉ có mình hắn uống sữa dê, mỗi một chai sữa dê được đặt trong tủ lạnh đều chuẩn bị cho hắn, mà hắn uống sữa lại không thường uống hết một hơi, có lúc sáng sớm mới uống nửa chai đã ném vào trong tủ lạnh, nửa chai còn lại buổi tối mới uống tiếp.
Lúc này chai sữa cũng mở ra, loại thực phẩm nặng mùi như sữa dê, cho dù có bỏ thêm ma túy vào chắc cũng không nếm ra được đâu nhỉ?
Tôi nghe nói người mới vừa tiếp xúc với ma tuý có khả năng cơ thể không tiếp nhận, sẽ có một vài phản ứng sinh lý.
Nhưng tôi không cho quá nhiều, mỗi lần chỉ cho một ít, hơn nữa với cái tính cẩu thả chẳng bao giờ tìm được vở bài tập của mình trên cái bàn học bừa bộn to hẳn 1m2 trong phòng ngủ của chính mình, thì dù có một vài phản ứng không khỏe, cũng sẽ không quá chú ý.
Vô tri vô giác như vậy, chờ đến khi hắn nhận ra, sợ là sớm đã nghiện ma túy.
Làm cho hắn nghiện ma túy, làm cho hắn lên cơn nghiện ngay trong lúc thi cử, thi không tốt, thi nát cả cuộc đời hắn, có khi như thế còn khiến hắn đau khổ hơn cả khi gϊếŧ hắn.
Dù sao hắn cũng kiêu căng như vậy, ngạo mạn như vậy, kiêu căng cùng ngạo mạn vừa buồn cười lại vừa yếu đuối.
Nhưng có vẻ như vậy cũng không tiện, tuy người nghiện ma túy không biết bị đầu độc từ chỗ nào, nhưng lại biết uống thứ gì sẽ giảm bớt cơn nghiện.

Lúc Hoắc Nhiễm Nhân lên cơn nghiện nhất định sẽ tìm kiếm sữa dê theo bản năng, mà thứ có tính ám chỉ đặc thù như vậy, cảnh sát lập tức có thể tìm được người động tay động chân.

Vì thế vẫn nên tìm cái nào phổ thông hơn mới được.
Cho vào trong nước lọc cũng tốt.

Mỗi ngày hắn chơi bóng rổ đều sẽ uống nước, chỉ cần lén lút tiếp cận hắn, cho ma túy vào chai nước của hắn trong lúc đó là được, trong trường có nhiều người như vậy, cũng rất khó tra ra mình.
Gϊếŧ người thật sự rất đơn giản, đơn giản hơn mình tưởng tượng nhiều.
Đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy, tiện tay có thể làm, đơn giản giống như một nhìn thấy một nửa câu hỏi là đã có thể tiện tay viết xuống đáp án cơ bản.
Kìm nén du͙ƈ vọиɠ gϊếŧ người, trái lại càng khó; bài thi làm rõ tốt, rõ đúng lại phải điền đáp án sai, như vậy sẽ phải tăng thêm một bước trong trình tự làm việc.
Đơn giản đến mức khiến người ta sợ hãi.
Tôi đã tạo thành thói quen cắn móng tay.
Móng tay bị tôi cắn đến lồi lõm nham nhở, thường xuyên có thể nhìn thấy máu, nhưng có chảy máu cũng không có ai để ý, chưa từng có người nào sẽ lắm miệng hỏi một câu, vì vậy tôi chỉ còn lại một vấn đề phiền muộn, nếu cứ vậy mà viết bài thi, thậm chí cả lúc viết ra những lời gϊếŧ người, luôn có vết máu dính lên mặt giấy.
Khiến người buồn nôn.
Dòng máu dơ bẩn cũng giống như ý nghĩ dơ bẩn, tỏa ra mùi tanh nồng đậm, loang lổ trên mặt giấy trắng tinh.

Mỗi một giọt đều là nguyên hình đại biểu cho suy nghĩ muốn gϊếŧ người của tôi, mỗi một giọt đều vặn vẹo trở thành dáng vẻ của thú hoang trong lồng ngực tôi.
Có lẽ người đáng bị gϊếŧ không phải là Hoắc Nhiễm Nhân, đáng bị gϊếŧ chính là tôi.

Tôi của dơ bẩn.
Tôi bắt đầu thử mong đợi tôi trở thành người bị hại.

Mà khi có người thật sự tới gϊếŧ tôi, cuối cùng người bị hại thật sự là tôi sao?
Tự tin của tôi, vừa có lý lại vừa ngang tàng.
Có lẽ không phải là không có lý.
Chỉ cần tôi nguyện ý, bên cạnh tôi có quá nhiều quá nhiều dê con không biết ẩn nấp.

Hoắc Nhiễm Nhân chẳng qua cũng chỉ là một con dê hơi lớn mà thôi.
Nhưng mãi vẫn chẳng có ai tới gϊếŧ tôi cả, mà mỗi lần bị mỉa mai, bị chế nhạo, bị rác rưởi đổ ập xuống đầu, nhìn những con dê vô tri đang ở chỗ đó be be cười đùa, là lại có một trang giấy trắng tinh nhiễm phải chữ viết cùng máu tươi dơ bẩn.
Buồn bực cùng đau đớn.
Có thể trả lời đúng lại phải cố ý làm sai.
Vòng đi vòng lại, một vòng lẩn quẩn lách mãi không ra.
...
Sau đó, có người trộm lấy kế hoạch của tôi.
Người đó bỏ độc vào trong máy nước nóng lạnh.
-----------------------------------------
Vì em mình bận quá nên mình sẽ để link docs dưới comment cho mọi người luôn nha, đến khi nào em mình đăng trên wordpress thì mình sẽ xóa link này nhé.

Hôm qua có hứa với mọi người mà mình thất hứa, xin lỗi mọi người nhiều ạ 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui