Lời Nói Dối Chân Thành


Sau khi Hoắc Nhiễm Nhân hoàn toàn ngẩng lên nhìn anh mấy giây, Kỷ Tuân cũng nhìn thấy cái bóng của chính mình trong đôi mắt của đối phương.
Cái bóng của chính mình cũng thật tối tăm, nhưng không tối tăm sâu lặng giống như đồng tử của Hoắc Nhiễm Nhân, nó tựa như là một sợi lông vũ màu xám, khuấy động đồng tử giống như đường hầm, tựa như giếng sâu kia, khiến đồng tử vốn giấu mình trong bóng tối loáng lên một tia sáng ảm đạm, tràn ra chút bất ngờ cùng hối hận.
Mình ảnh hưởng đến em ấy.
Câu vừa rồi không phải nói với mình, khi thấy người đứng đây là mình, em ấy đã cảm thấy bất ngờ, cảm thấy hối hận.
Tựa như một hạt giống chôn chặt trong tim, vẫn luôn không chịu lớn lên khiến người ta sinh lòng từ bỏ, mà đúng lúc này hạt giống bắt đầu sinh sôi, khiến Kỷ Tuân bỗng cảm thấy mong đợi, anh thầm nghĩ:
Mặc kệ Hoắc Nhiễm Nhân có thừa nhận hay không, mình vẫn đặc biệt hơn những người khác.
"Anh đến chậm quá." Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng trước, lạnh nhạt cất lời.
"Chậm thì có chậm, nhưng tôi vẫn tới mà, đúng không?" Kỷ Tuân bước qua khoảng cách cuối giữa anh và Hoắc Nhiễm Nhân, đáp lại cậu.
Anh vẫn nhìn vào đôi mắt cậu như trước.

Anh nhìn thấy cái bóng của mình trong con ngươi của đối phương càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng linh động.
Một khi có ảnh hưởng của sự sống, vậy thì hơi thở của sự sống cũng dồn dập kéo đến, Hoắc Nhiễm Nhân của lúc này đã không còn dáng vẻ âm u đáng sợ khi nãy nữa, đáng tiếc, đồng thời cậu cũng khôi phục bình tĩnh lí trí của thường ngày, nếu muốn nhìn ra cảm xúc chân thật từ trên người cậu, thực sự là quá khó khăn.
Nhưng cũng có thể tự cảm thấy mình tốt mà.
Kỷ Tuân thản nhiên nghĩ, sao anh cứ cảm thấy, vừa rồi Hoắc Nhiễm Nhân nói "Anh đến chậm quá", hình như còn hơi làm nũng.
"Tuy rằng phương diện tốc độ có lẽ còn phải chờ cải thiện.

Nhưng bất luận là trước đây hay là hiện tại, tôi cảm thấy thời điểm tôi nên đến, đều đã đến rồi." Kỷ Tuân muốn ám chỉ một chuyện.
"Thật tự tin." Hoắc Nhiễm Nhân lộ ra vẻ mặt châm chọc, cậu hơi ngẩng đầu, để lộ góc cằm gọn gàng lại kiên nghị, ngay cả một đường nét trên gương mặt cậu cũng tựa như đang chê cười Kỷ Tuân tưởng bở, "Đừng hiểu lầm, tôi không phải trách anh đến muộn —— "
"Tôi biết, em đang miêu tả hiện thực khách quan, đúng không." Kỷ Tuân cướp lời của Hoắc Nhiễm Nhân, qua loa nói, "Không phải em muốn trách, là tôi muốn nghe em trách tôi, muốn đòi tôi ở bên cạnh, như vậy có được không?"
Khoảng cách giữa hai người đã đủ gần.
Hoắc Nhiễm Nhân vẫn ngồi trên ghế chờ như trước, còn Kỷ Tuân thì đứng trước mặt Hoắc Nhiễm Nhân, anh duỗi tay, nắm lấy vai Hoắc Nhiễm Nhân, lại khẽ dùng sức, ôm Hoắc Nhiễm Nhân vào lòng.
Anh thân mật nói:
"Hoắc Nhiễm Nhân, em đang chờ tôi."

Ngay lập tức, tầm mắt bị che khuất, Hoắc Nhiễm Nhân đang vùi vào trong vòng tay ấm áp nghe thấy tiếng tim đập của Kỷ Tuân, trái tim của đối phương liền kề ngay bên tai cậu, nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ xuyên qua cơ thể hai người, nối liền với thần kinh của cậu.
Thần kinh của cậu cũng đang đập mãnh liệt, dồn dập nóng lên.
Mà phản ứng của cơ thể cùng thần kinh lại hoàn toàn bất đồng.
Trong thời gian thần kinh cực độ sục sôi, cơ thể cậu lại hoá đá giống như đang trúng phải ma pháp, từ trong xương đến bắp thịt, từ lòng bàn chân đến bả vai, từng tấc từng tấc đều cứng ngắc.
Sau kinh ngạc chớp nhoáng, Hoắc Nhiễm Nhân đã khống chế cánh tay của mình, cậu giơ tay đẩy Kỷ Tuân.
Nhưng lần này, người ôm lấy cậu lại dùng sức rất mạnh.
Hoắc Nhiễm Nhân không thể đẩy anh ra ngay được, cậu gằn giọng nhắc nhở: "Kỷ Tuân, buông tay."
Kỷ Tuân "Ừ" một tiếng rất không có thành ý, qua quýt cho xong, Hoắc Nhiễm Nhân cảm giác sức mạnh trên vai mình, không chỉ không có giảm bớt, trái lại còn tăng thêm ba phần.
Cậu có chút nóng nảy, nhưng vẫn khẽ nói: "Chúng ta đang ở bên ngoài..."
"Vậy thì thế nào?" Kỷ Tuân hỏi ngược lại Hoắc Nhiễm Nhân, anh cũng không lớn tiếng, nhưng từng câu từng chữ lại rất rõ ràng, "Cũng đâu có người khác nhìn thấy chúng ta."
"Đội trưởng, thầy Kỷ..." Thật không may, Kỷ Tuân mới vừa dứt lời, phía trước đã có có người gọi bọn họ.
Kỷ Tuân ngẩng đầu nhìn lại, là Văn Dạng Dạng.
Cũng không quá bất ngờ, anh vốn đi cùng Văn Dạng Dạng đến đây, anh đi vào bệnh viện, còn Văn Dạng Dạng đi đỗ xe, tính toán thời gian, cũng vừa đúng lúc cô đến.
Hoắc Nhiễm Nhân trong lòng anh mới vừa khôi phục năng lực hoạt động của tứ chi lại tức khắc cứng đờ, sau đó, lực đẩy mạnh mẽ hơn được thực thi trên người Kỷ Tuân.
Thằng nhóc này, đúng là có gánh nặng hình tượng mà.
Kỷ Tuân thầm nghĩ, đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Văn Dạng Dạng, anh không hề lựa chọn buông tay, vẫn quang minh chính đại ôm Hoắc Nhiễm Nhân như trước, chỉ đánh tiếng chào hỏi: "Bây giờ Hoắc đội của các cô đang cần tôi.

Muốn báo cáo gì thì đợi chút nữa lại đây rồi nói."
"À à..." Hóa ra là đang an ủi đội trưởng, Văn Dạng Dạng lập tức bình thường trở lại, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ với suy nghĩ đen tối của mình, cô nhanh chóng chắp hai tay trước ngực, hơi nghiêng mình, "Đội trưởng đành nhờ thầy Kỷ, lát nữa tôi sẽ quay lại!"
Đợi nữ cảnh sát vóc dáng thon thả, tay chân nhanh nhẹn rời đi, Hoắc Nhiễm Nhân cũng không giãy dụa nữa, chỉ khẽ hừ hỏi: "Lại lừa một cô gái tin tưởng anh đến thế hả?"
"Tôi lừa cô ấy chỗ nào?" Kỷ Tuân hỏi ngược lại, "Em đang cần một cái ôm, mà tôi lại cho em một cái ôm, rất quang minh chính đại cơ mà."
"..."
Ở nơi không có ai nhìn thấy, ngón tay của Hoắc Nhiễm Nhân khẽ rơi lên người Kỷ Tuân, gập lại, nắm lấy một góc áo, mấy giây sau lại thẹn thùng buông ra.
Sau đó, Hoắc Nhiễm Nhân đẩy ra Kỷ Tuân một lần nữa.

Lần này Kỷ Tuân không có ôm chặt, biết nghe lời phải mà buông Hoắc Nhiễm Nhân ra.
Anh cũng không đứng mãi, nhanh chóng ngồi xuống cạnh Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân dùng thái độ giải quyết việc chung mà lên tiếng: "Chuyện bên này đã xong, tôi muốn về đồn một chuyến, kết thúc công việc."
"A a a." Kỷ Tuân giống như đang dùng âm thanh không có ý nghĩa mà cảm khái "Cảnh sát thật bận".
"Về phần anh —— "
"Tôi về nhà." Kỷ Tuân rất tự giác chủ động.
"Anh về nhà tôi." Hoắc Nhiễm Nhân sửa lại.
"Tối nay em về à?" Kỷ Tuân kinh ngạc nói, "Hiện tại đã chín rưỡi.

Tôi cảm thấy dựa theo tiến độ, tối nay có lẽ em không thể về nhà vào thời gian bình thường được, cho dù có về cũng mệt mỏi đến mức vừa đặt lưng xuống đã ngủ..."
"Kỷ Tuân." Hoắc Nhiễm Nhân ngắt lời anh, "Anh không hiểu, cho dù tôi có về hay không, thì anh..."
Khóe miệng cậu lộ ra nụ cười vừa không thể phỏng đoán vừa mang chút ác liệt.
"Vẫn phải ở nhà, chờ tôi."
"..."
*
Ngồi với nhau thêm khoảng 5 phút, hai người tách ra hành động.
Hoắc Nhiễm Nhân quay lại đồn cảnh sát, Kỷ Tuân thì đến nhà Hoắc Nhiễm Nhân, vừa hay Kỷ Tuân còn mang theo chùm chìa khóa mà Hoắc Nhiễm Nhân cho anh lần trước, không cần Hoắc Nhiễm Nhân phải đưa chùm đang ở trên người cậu cho anh.
Có lẽ lần tới phải bảo chủ trọ đổi sang khóa vân tay, như vậy sẽ tiện hơn, cho dù có mang chìa khóa hay không, có làm mất chìa khóa hay không vẫn có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Nhưng muốn phá khóa vân tay cũng rất đơn giản...!Khóa an toàn nhất, vẫn cứ là loại chìa khoá cũ xưa nhất...
Hoắc Nhiễm Nhân vừa suy nghĩ miên man, vừa theo Văn Dạng Dạng trở về đồn.
Đã có kết quả xét nghiệm chất độc, trong máy tạo ẩm còn có một lượng nhỏ cyanide.

Đúng 4 giờ chiều, thiết bị thông minh điều khiển toàn bộ cửa sổ khép lại, đồng thời mở máy tạo ẩm, đến 4 rưỡi, cửa sổ lại được điều khiển mở ra.

Cô giúp việc cũng cho hay, Cao Sảng luôn chơi game sau buổi trưa, thời gian ngủ của cô thường vào khoảng 3 giờ đến 5 giờ chiều, phù hợp với logic hung thủ quen thuộc thời gian ngủ của Cao Sảng, hạ độc theo quy luật.
Đến đây, hiềm nghi gϊếŧ người của Mạc Nại đã được rửa sạch hoàn toàn, phía trại giam Liễu Thành mang theo xe vận chuyển chuyên dụng, võ trang đầy đủ chờ ở cửa, làm thủ tục chuyển giao vụ án xong sẽ dẫn hắn về ngay trong đêm nay.
Hoắc Nhiễm Nhân cầm một cái túi đen trở lại phòng thẩm vấn, Mạc Nại vẫn giữ nguyên tư thế trước khi lúc cậu đi, hệt như một bức tượng điêu khắc, không chút nhúc nhích.

Mãi cho đến khi cậu bước vào, pho tượng này sống lại rồi, cơ thể cứng ngắc được cởi bỏ lệnh cấm, khẽ đảo mắt nhìn cậu.
Hoắc Nhiễm Nhân không có hứng thú tiếp tục trao đổi với hắn, chỉ ra hiệu hắn ký tên vào biên bản, lát nữa chuẩn bị một chút, trở về trại giam Liễu Thành.
Mạc Nại cầm bút lên, mới vừa ký một chữ, mà thái độ bị động không chịu nói chuyện của lúc trước đã thay đổi, trở nên tích cực: "Cậu không còn gì muốn hỏi tôi sao? Bây giờ tôi sẽ bị chuyển giao, vậy thì đã phá được vụ án của chị Sảng rồi đúng không?"
"Không liên quan gì đến anh."
Mạc Nại gấp gáp nói: "Tôi thấy cậu cầm thứ gì đó, có phải giống như bộ quần áo lần trước cậu cầm đến đây không, muốn kích động tôi, cạy miệng tôi, cậu đã cầm cái gì."
"Hỏi nhiều thế làm gì, thành thật ký tên." Hoắc Nhiễm Nhân vừa thu dọn văn bản trên bàn vừa mất kiên nhẫn nói với hắn.
Mạc Nại cắn môi, Hoắc Nhiễm Nhân càng không muốn nhiều lời, hắn lại càng muốn nhiều lời, trong lúc yên lặng, quan hệ giữa hai người đã thay đổi, không còn là Hoắc Nhiễm Nhân truy hỏi muốn Mạc Nại nói ra chân tướng, mà là Mạc Nại kỳ vọng Hoắc Nhiễm Nhân có thể nói cho hắn biết thêm nhiều tin tức liên quan đến Cao Sảng.
"Lúc nãy không phải cậu muốn biết tại sao tôi lại muốn phá hủy thi thể ư? Cậu nói cho tôi, nói cho tôi biết chị Sảng chết như thế nào, tôi sẽ —— tôi sẽ..." Mạc Nại vẫn không chịu từ bỏ, lồng ngực của hắn phập phồng lên xuống, giống như đang xây dựng phòng tuyến tâm lý thật vững chắc mới thốt ra chữ "Nói!" cuối cùng kia.
Hoắc Nhiễm Nhân dừng lại, kiên nhẫn trên mặt cậu đã biến mất sau khi cạy được miệng Mạc Nại, cặp mắt đen như mực nhìn thẳng vào hắn, ép người ngồi sau bàn phải co mình lại.
Lạnh quá.
Mạc Nại bắt đầu hối hận.
Mình đang nghĩ gì vậy, giao dịch với cảnh sát sao? Cảnh sát nhất định sẽ xem thường, sẽ trắng trợn cười nhạo mình.
Thế nhưng chị Sảng —— đây là khoảng thời gian cuối cùng để mình có được tin tức liên quan đến chị Sảng rồi ——
Hắn lấy dũng khí lần nữa, đúng lúc muốn biểu đạt rõ nguyên nhân cái chết của Cao Sảng quan trọng với mình cỡ nào, hắn đã nhìn thấy một loại tâm tình vô cùng rõ ràng trong đôi mắt của cậu cảnh sát này.
Loại tâm tình kia nói với hắn —— hà tất.
"Tối ngày 11, anh đi vào phòng Cao Sảng, phát hiện chị ta đã chết.

Mới đầu anh chỉ là thương tâm, cảm thấy Cao Sảng gϊếŧ người rồi tự sát rất không đáng, cũng không có nghĩ nhiều như thế.

Cho đến khi anh chuẩn bị rời đi, anh thấy được bức ảnh của con trai chị ta đang đặt trên đầu giường.

Anh nhớ lại quá trình ở chung, Cao Sảng vô cùng quan tâm con trai." Hoắc Nhiễm Nhân nói, lấy ra khung ảnh từ trong túi đen, đặt lên bàn.
Tiểu Tuấn trong ảnh, cười tươi như mặt trời mới mọc.
Mạc Nại nhìn chằm chằm vào nụ cười vô cùng rạng rỡ kia, bên tai hắn xuất hiện hai luồng âm thanh, một là giọng nói của Hoắc Nhiễm Nhân, một là tự giễu của Cao Sảng.

—— "Bởi vì chị không thể bỏ mặc con trai chị, thời điểm qua lại với bọn họ, chị thích kể con trai chị thế này con trai chị thế kia."
—— "Từ lúc sinh con ra, con cái đã định sẵn vừa là tình yêu vừa là khoản nợ cả đời trên lưng mẹ, mẹ không có cách nào vứt bỏ đứa con của mình cả."
"Anh nhận ra Cao Sảng chết rồi, chuyện chị ta gϊếŧ chồng nhất định sẽ bị truyền đi, khi đó Tiểu Tuấn sẽ trở thành con của kẻ gϊếŧ người.

Con của kẻ gϊếŧ người sẽ phải nhận hết khinh thường, mất đi người mẹ bảo bọc mình, cả đời đều rất khó ngẩng đầu lên.

Hoàn cảnh lớn lên của anh tương tự như tình cảnh hiện tại của Tiểu Tuấn, từ trên người thằng bé, anh đã nhìn thấy cái bóng của chính mình trong quá khứ, thế nên vì Cao Sảng, anh đã quyết định làm ra chuyện kinh thiên động địa nhất mà anh có thể làm, anh muốn gánh tội thay chị ta.

Chỉ cần bố mẹ của Tiểu Tuấn là do anh gϊếŧ, vậy thì thằng bé chỉ là con của người bị hại, như vậy, nửa đời sau mọi người sẽ chỉ thương cảm cho thằng bé, chứ không phải xem thường thằng bé."
"Cậu biết tất cả mọi chuyện..." Mạc Nại có chút thất thần, dần dần, ánh mắt hắn mới ngưng tụ lại một lần nữa, ngưng tụ lại trên bàn thẩm vấn, hắn hơi lắp bắp nói, "Có lẽ trong mắt cảnh sát, những chuyện này đều không cần thiết.

Tôi không cần bởi vì bèo nước gặp nhau mà làm như vậy, trẻ con cũng sẽ không vì lời nói bóng gió mà bị làm sao, chuyện đến nước này, đều là tôi tự cho rằng...!Tôi, không biết phải làm thế nào, chị ấy sẽ không nghe một người xa lạ như tôi, tôi luôn là, từ trước đến giờ, vào những lúc quan trọng nhất, tôi chỉ có thể bàng quan, chỉ có thể đứng nhìn."
"Không phải bèo nước gặp nhau."
Mạc Nại ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, giống như không hiểu Hoắc Nhiễm Nhân nói câu này là có ý gì.
Hoắc Nhiễm Nhân xoay bức ảnh ngược lại.
Sau bức ảnh, có một tờ giấy đã được gập lại, vệt bóng màu xám nhạt lộ ra từ mặt sau của tờ giấy.
Mạc Nại nhìn chằm chằm tờ giấy kia không thôi.
Hoắc Nhiễm Nhân cầm lấy tờ giấy kia, mở ra.
Một bức tranh.
Trên tờ A4 bình thường, một người phụ nữ xõa tóc đón gió trên đỉnh núi, mặt trời đỏ rực dần dần nhô lên sau lưng cô, cô nghiêng mặt nhìn sang người đang vẽ mình, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời tựa như cất chứa ngọn lửa.
"Bức tranh này là anh vẽ cho Cao Sảng đúng không." Hoắc Nhiễm Nhân nói.
Tĩnh mịch kéo dài thật lâu.
"Chị ta đặt tranh của anh sau bức ảnh của con trai mình.

Trong lòng Cao Sảng, anh và chị ta, không phải chỉ có bèo nước gặp nhau." Hoắc Nhiễm Nhân hờ hững nói, "Anh vốn có thể ngăn cản cái chết của chị ta, giúp chị ta bắt lấy một kết quả khác...!Chỉ cần vào lúc đó, anh nguyện ý báo cảnh sát."
---------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận