Lời Nguyền Sau Lớp Da


Trên mặt đất là hình ảnh của một người phụ nữ sở hữu mái tóc dài, đôi mắt có màu đỏ rực tựa như máu, gương mặt bị bôi đen một cách dị thường.

Đối diện với chuyện này Linh Đan vô cùng bất mãn, vừa nhìn cô đã biết ai là người đứng sau chuyện này.

Linh Đan sắc mặt không vui hùng hổ đi xuống lầu ba đi nói lý lẽ, đứng đối diện trước căn hộ 305 liền không khách khí gõ mạnh lên cánh cửa vài tiếng, giây tiếp theo dì Thẩm là người ra mở cửa, vừa nhìn thấy cô, dì Thẩm có chút kinh ngạc vội hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

“Tiểu Nguyệt tối hôm qua đã đến trước cửa nhà con vẽ nhăng vẽ cuội trên mặt đất!”

Dì Thẩm không dám tin liền hướng mắt nhìn vào trong nhà, Tiểu Nguyệt lúc này đang sợ hãi ngồi co người vào một góc, thỉnh thoảng lén nâng tầm mắt liếc nhìn cô xong lại cúi đầu xuống.

“Dì thay mặt con bé xin lỗi con, để lát nữa dì sẽ lau sạch sẽ mọi thứ!”

Nhìn người phụ nữ có gương mặt khắc khổ, Linh Đan chỉ thở dài một hơi, thật ra mục đích ban đầu cô chỉ là muốn nhắc nhở chứ không có ý định gây khó dễ cho hai mẹ con họ.

Sau khi hai bên nói qua, nói lại, cuối cùng Linh Đan cũng chấp nhận lời xin lỗi và kéo vali rời đi.

Vừa xuống đến sảnh chung cư, cô đã bắt gặp người đàn ông tự xưng là luật sư ngày hôm qua đang đứng đợi mình.

Trông thấy cô, người đàn ông vui vẻ chủ động đi tới giúp xách hành lý.

“Cô mau lên xe đi!”

Đối diện trước sự nhiệt tình của người đàn ông, cô chẳng những không thấy cảm kích, trái lại càng trở nên thận trọng bởi dù sao hai người cũng chỉ vừa mới gặp cách đây không lâu, con người của đối phương thế nào bản thân còn chưa biết rõ.

Người đàn ông thấy cô cứ mãi do dự không dám bước lên xe thì vội tiếp lời:


“Thời gian không còn sớm, cô mau lên xe đi, chúng ta còn phải đi một đoạn đường khá xa đó!”

Nhờ có đối phương nhắc nhở cô mới nhớ ra thời gian đã không còn sớm, hết cách cô chỉ đành chủ động ngồi ở dãy ghế phía sau.

Trên đường đi, bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.

Cả cô và người đàn ông đều chìm đắm trong một thế giới riêng, chẳng ai chịu lên tiếng trước.

Người đàn ông trong lúc lái xe, thỉnh thoảng lén lút nâng tầm mắt nhìn cô thông qua chiếc gương, xong không nhịn được cảm khái một câu:

“Cô thật sự rất giống bà của mình, nhất là đôi mắt màu nâu đó!”

“Vậy sao?”

Linh Đan nghe vậy thì có chút ngạc nhiên.

Từ những năm học cấp hai cô đã dần ý thức được rằng đôi mắt của mình hoàn toàn khác so với mọi người, không giống ba, cũng chẳng giống mẹ, có lẽ cũng vì chính sự dị thường này mà bản thân đã không ít lần tự chuốc lấy rắc rối ở trường học, bị bạn bè cô lập, bị mọi người đàm tiếu sau lưng, bị xa lánh giống như một thứ ôn dịch cần được cách ly.

Đến khi trưởng thành, những tưởng chuyện này sẽ kết thúc, nào ngờ người tính không bằng trời tính, sắc thể thay đổi, màu mắt càng lúc càng trở nên nhạt hơn, làm cho sự khác biệt trở nên rõ rệt vì vậy cô luôn phải mang kính áp tròng dù có phần bất tiện nhưng ít ra nó có thể giúp cô che đi màu mắt dị thường của mình.

Và cũng từ người đàn ông kia mà cô biết được đôi mắt của mình là được thừa hưởng từ chính bà nội.

“Cô cũng là một hoạ sĩ phải không?”

“Vì sao ông biết?”

“Ngày hôm qua sau khi được cô mời vào nhà, tôi tình cờ thấy trong phòng khách có treo một vài bức tranh…”


“Chỉ dựa vào đặc điểm đó ông đã khẳng định tôi là một hoạ sĩ ư?”

Linh Đan khẽ nhướng mày nghi hoặc chất vấn đối phương.

“Không hẳn là vậy, thật ra sau khi lại gần quan sát những bức tranh thì tôi phát hiện nước sơn còn khá mới, ngoài ra còn ngửi thấy mùi màu vẽ phảng phất trong không khí, vì vậy tôi mới mạo muội kết luận những bức tranh đó là do cô mới vẽ không lâu!”

Lập luận sắc bén cũng như sự quan sát tỉ mỉ của đối phương khiến cô phải tâm phục khẩu phục.

Và cũng nhờ cuộc trò chuyện này cô đã buông bỏ sự cảnh giác đối với người đàn ông.

Để hiểu rõ hơn về người bà nhiều năm không gặp, Linh Đan bắt đầu thăm dò đối phương:

“Ông nói ông là luật sự của bà tôi, chắc hẳn hai người phải thường xuyên tiếp xúc, vậy bà ấy là người như thế nào?”

“Tuy trên danh nghĩa tôi là luật sư của bà cô, nhưng tôi chỉ gặp qua bà ấy có hai lần.”

“Một lần là khi bà ấy đến văn phòng lập di chúc, lần thứ hai là trước khi bà ấy qua đời khoảng hai ngày, lúc đó bà ấy đã đặc biệt căn dặn tôi phải tìm bằng được cô và đưa cho cô bản di chúc!”

Nghe người đàn ông nói vậy, Linh Đan biểu tình đầy phức tạp hướng mắt nhìn ra bên ngoài.

“Cô sao vậy?”

Thấy cô đột nhiên trở nên im lặng, người đàn ông tỏ ra khó hiểu hỏi.

“Tôi chỉ là đang suy nghĩ, tại sao bà nội lại đồng ý giao hết toàn bộ tài sản cho tôi?”

“Việc ông bà, cha mẹ, giao tài sản cho con cháu là chuyện hết sức bình thường mà, có phải cô suy nghĩ quá nhiều rồi không?”


Người đàn ông bất giác bật cười, thậm trí đối phương còn nghĩ cô là đang chưa thể thích nghi được việc nửa đời sau này của mình sẽ không còn phải lo cái ăn, cái mặc, bởi số tài sản người bà quá cố để lại còn nhiều hơn những gì cô tưởng tượng.

Về phía Linh Đan, sau khi nghe người đàn ông nói vậy, cô cũng chẳng buồn đôi co.

Suy nghĩ của đối phương, không phải cô không không nhìn thấu, phàm đã là con người, ai cũng sẽ có lòng tham, bản thân cô không phải ngoại lệ, cô thừa nhận rằng mình đã bị lay động trước bản di chúc của người bà quá cố, có thời điểm cô nghĩ mình có thể dùng số tiền đó trả hết nợ và tự mở cho mình một phòng tranh như ước mơ bấy lâu.

Tuy nhiên cô vẫn còn khá mơ hồ khi nhớ lại câu nói của ba trước lúc ông ấy xảy ra tai nạn.

Bản thân có một linh cảm rằng những lời ba cô từng nói qua điện thoại không đơn thuần chỉ là lời nói đùa, chắc chắn phía sau còn có một bí mật nào đó.

Linh Đan mệt mỏi trực tiếp ngả người ra sau.

Người đàn ông thấy vậy có lòng tốt nhắc nhở cô nên chợp mắt một lát bởi đoạn đường còn khá xa.

Nghe vậy Linh Đan chỉ ậm ừ trả lời cho có lệ, dự định là sẽ chợp mắt một lát, nào ngờ rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

Trong tiềm thức, Linh Đan thấy mình xuất hiện trong một căn phòng, nhìn giống như căn phòng dùng để trưng bày thường thấy trong viện bảo tàng, cơ mà nói là phòng trưng bày, trên thực tế căn phòng hoàn toàn trống rỗng, trước mắt treo duy nhất một bức tranh chân dung của một người phụ nữ.

Linh Đan vô thức tiến đến gần bức tranh, sau một hồi tỉ mỉ quan sát, với kinh nghiệm của mình, cô phải thừa nhận rằng bức tranh được vẽ vô cùng sinh động, người phụ nữ trong tranh rất có hồn từ đôi mắt đến nụ cười đều chân thật đến từng chi tiết, tưởng chừng nếu người trong tranh có sống dậy thì cô cũng chẳng hề lấy làm ngạc nhiên.

Dù vậy càng nhìn bức tranh, cô lại càng có cảm giác dường như mình từng gặp người phụ nữ này ở đâu đó rồi, tuy nhiên nhất thời vẫn chưa thể nhớ ra.

Chính vào lúc này, Linh Đan bỗng cảm thấy da mặt của mình đột nhiên trở nên ngứa ngáy vô cùng, cô bất giác dùng tay gãi, kỳ lạ là càng gãi cảm giác lại càng ngứa vì thế động tác của cô cũng trở nên mạnh bạo hơn, móng tay dài liên tục chà xát lên da mặt, đến mức toàn bộ gương mặt bị cào đến chày da rách thịt, máu không ngừng ứa ra, Linh Đan vẫn không có ý định dừng lại.

Cảm thấy chỉ gãi không thôi thì không thể nào làm thỏa mãn được cô, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Linh Đan bắt đầu dùng tay chậm rãi lột từng lớp da trên mặt mình, lúc này cô không cảm nhận được bất kỳ sự đau đớn, trái lại còn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Chẳng biết đã qua bao lâu, từng lớp da rất nhanh đã bị cô lột một cách sạch sẽ, trực tiếp để lộ ra mảng thịt đỏ au trông vô cùng đáng sợ.

Nhìn bàn tay nhuộm đỏ bởi máu, Linh Đan kinh hãi đến mức toàn thân run rẩy, cô không thể lý giải vì sao bản thân lại làm ra hành động này?

Giống như bị trúng tà vậy.


Khoảnh khắc vừa ngẩng đầu lên nhìn, Linh Đan tức khắc bị thứ trước mắt làm cho choáng váng, bức tranh chân dung ban nãy đã biến mất và thay thế vào đó là một tấm gương cỡ lớn, nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong tấm gương, khuôn mặt trong chốc lát hoàn toàn bị huỷ hoại, Linh Đan kinh hãi ôm mặt hét lớn khi nhìn bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của mình.

Cũng chính vào lúc này cô bất ngờ bị đánh thức bởi tiếng còi xe.

Thấy xe đã dừng lại không biết từ bao giờ, Linh Đan biểu thị hoang mang hỏi người đàn ông:

“Tại sao lại dừng lại?”

“Phía trước bị sạt lở đất, tạm thời không thể đi!”

“Vậy chúng ta phải đợi ư?”

“Tôi biết một lối tắt!”

Nói rồi người đàn ông lập tức cho xe vòng lại, kế đó thì rẽ vào một lối mòn nhỏ.

Hai người cứ đi như vậy cho đến hơn mười phút, Linh Đan ngồi đằng sau lòng nóng như lửa đốt, đã mấy phút trôi qua nhưng vẫn chưa thấy đường lớn, bốn phía xung quanh không phải cây cối thì cũng là bụi cỏ rậm rạp nhìn chung chẳng có lấy một bóng người, cô có cảm giác hình như mình càng lúc càng đi sâu vào trong rừng hơn.

Rốt cuộc người đàn ông này đang muốn giở trò gì?

“Còn bao lâu nữa mới tới nơi?”

Linh Đan nội tâm không dấu được sự lo lắng vừa mở miệng liền chất vấn đối phương.

“Sắp đến rồi!”

Không biết có phải do đoạn đường phía trước khó đi hay không? Người đàn ông tuyệt nhiên chẳng buồn quay qua nhìn cô lấy một cái, bình thản trả lời cho có lệ.

Lúc này Linh Đan tình cờ nhìn ra bên ngoài, bỗng phát hiện ở phía xa kia, lấp ló sau hàng cây cao lớn có một ngôi nhà lớn với kiến trúc cổ kính, có thể đoán được ngôi nhà đã được xây dựng cách đây rất lâu.

Không lẽ là căn nhà đó?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận