Lời Nguyền Sau Lớp Da


Tuy nhiên cảnh tượng tiếp theo khiến cô vô cùng sững sờ, đầu óc trở nên trống rỗng đến mơ hồ, đáy mặt để lộ ra nỗi tuyệt vọng, con mèo bản thân nuôi từ nhỏ vậy mà lại nằm chết trên vũng máu, phần da bị lột sạch, để trơ trọi từng thớ thịt đỏ au còn đang rớm máu.

Linh Đan vô cùng suy sụp, kể từ khi ba mẹ qua đời, Tiểu Hắc chính là niềm an ủi duy nhất mà cô có, nhưng nay phải tận mắt nhìn thấy xác của Tiểu Hắc, lại còn ở trong bộ dáng khó coi như vậy, lớp hàng rào bảo vệ trong cô cuối cùng cũng sụp đổ.

Hình ảnh trước mắt bị làm nhòe đi bởi nước mắt, đầu óc dần trở nên trống rỗng, đôi môi khô nứt không nhịn được khẽ run rẩy.

Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này?

Bỗng một hình ảnh đột nhiên chạy thoáng qua trong đầu, biểu cảm trên gương mặt lập tức thay đổi, đáy mắt hiện rõ sự phẫn nộ.

Cô vội vàng chạy đi tìm bà lão quản gia, sau khi điên cuồng tìm khắp các căn phòng, cuối cùng cô tìm thấy đối phương ở ngoài khuôn viên căn biệt thự, bà ta hình như đang lén lút đào bới thứ gì đó ở dưới gốc cây lên.

Cô không cân nhắc nặng nhẹ, hung hăng lao tới lớn tiếng chất vấn bà lão có phải đã giết con mèo của mình hay không?

Đối phương vì sự xuất hiện bất ngờ của cô, thì chột dạ gấp gáp đem thứ mình vừa đào được lén lút dấu phía sau lưng.

Cũng giống với những lần trước, bà lão mặt mày không chuyển sắc thẳng thừng phủ nhận.

Thậm chí bà ta còn chất vấn ngược lại cô, nói cô hết lần này đến lần khác đổ tội cho mình là có ý gì?

Linh Đan bị gặng hỏi đến cứng họng, sẵn cơn lửa giận trong người, cô đã vô tình tiết lộ những thứ mình tìm được trong phòng của đối phương.

Bầu không khí căng thẳng chỉ vì một câu nói liền lập tức trùng xuống, chợt một cơn gió thổi ngang qua, cô mơ hồ cảm nhận nhiệt độ đang giảm một cách đáng kể.

Bà lão sắc mặt đột nhiên trở nên u ám, giọng điệu không vui nói:

“Cô đã tự ý vào phòng của tôi?”


Linh Đan lúng túng, biểu cảm như bị đóng băng trên gương mặt, tuy nhiên tự cảm thấy bản thân không làm điều gì sai trái, nếu không phải đối phương năm lần bảy lượt có hành động mờ ám thì cô đã không làm ra chuyện này.

“Không lẽ bà có bí mật nào đó mà không muốn để người khác biết ư?”

Bị nói trúng tim đen, đối phương chỉ biết im lặng, nghiễm nhiên càng không dám thừa nhận, bà lão nhìn cô bằng đôi mắt đằng đằng sát khí, xong lạnh lùng xoay người bỏ vào trong nhà.

Mắt dõi theo bóng lưng bà lão rời đi, trong lòng đầy rẫy sự phức tạp, sau những chuyện vừa xảy ra cô căn bản không còn muốn ở lại đây thêm bất kỳ giây phút nào.

Vì vậy nhân lúc trời còn sớm, cô đã quay trở về phòng thu dọn đồ đạc, đem tất cả những thứ mình có cất vào vali, rõ ràng ngày mai mới là thất tuần của bà nội, cơ mà đối với cô chuyện này không còn quan trọng nữa.

Liếc nhìn xác con mèo nằm trơ trọi trên giường, Linh Đan càng hạ quyết tâm phải rời khỏi đây trong ngày hôm nay.

Nhưng ông trời vốn không chiều lòng người, mây đen đột nhiên kéo tới, sắc trời phút chốc trở nên u ám y hệt như tâm trạng cô lúc này.

Giây tiếp theo từng hạt mưa nặng trĩu trút xuống tựa thác đổ, cảnh vật trước mắt rất nhanh đã bị bao phủ bởi màn mưa trắng xoá.

Trong lúc thu dọn đồ đạc, Linh Đan sực nhớ ra vẫn còn máy quay là chưa đem theo, cô bèn đi tới chỗ bàn trang điểm, chợt phát hiện hoá ra máy quay vẫn còn đang hoạt động, thầm nghĩ có thể chuyện xảy ra vào đêm qua đã được quay lại, vì muốn tìm hiểu rõ chân tướng, Linh Đan cố chấp mở đoạn video lên, kế đó cô tua nhanh qua đoạn đầu, đến đoạn đồng hồ số trên màn hình hiển thị đúng ba giờ sáng, từng hồi chuông từ chiếc đồng hồ cổ vang lên cũng là lúc chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Hồi chuông cuối cùng vừa kết thúc, cô trong đoạn video đang nằm trên giường bất ngờ ngồi bật dậy như bị ai đó điều khiển, hai chân thòng xuống đất, âm thầm quay lưng về phía máy quay.

Linh Đan thấy cảnh này biểu thị vô cùng kinh ngạc, bởi trong trí nhớ của mình, cô dường như không có một chút ấn tượng nào về những chuyện đã xảy ra vào đêm qua.

Linh Đan nghi hoặc dõi theo nhất của nhất động của bản thân thông qua đoạn phim, chỉ thấy cô ngồi đó rất lâu mà chẳng có bất kỳ phản ứng nào, và rồi cô bất ngờ đứng bật dậy, động tác này dường như là đang muốn đi đâu đó?

Cô ở trong video chậm dãi di chuyển đến góc khuất của máy quay, vì vậy tạm thời không thể thấy hành động tiếp theo của cô trong khoảng thời gian này.

Tuy nhiên chỉ vài phút sau, một gương mặt đáng sợ bất thình lình xuất hiện ngay trước màn hình, doạ Linh Đan suýt chút nữa đánh rơi máy quay đang cầm trên tay.


Cơ mà bình tĩnh nhìn kỹ lại thì gương mặt đó không ai khác chính là cô, có điều do điều kiện thiếu ánh sáng nên mới thấy gương mặt có chút quỷ dị.

Cô trong ở trước máy quay biểu cảm đờ đẫn, ánh mắt có chút mơ hồ, vô thức xoay người bước từng bước về phía giường.

Linh Đan lúc này mới chú ý ở trong đoạn video, bộ quần áo của mình đã được thay thế bằng chiếc váy liền thân.

Tuy nhiên thứ thu hút cô không phải là chiếc váy, mà chính là Tiểu Hắc đang bị cô tàn nhẫn xách ngược lên, mặc cho nó đang kêu gào vùng vẫy.

Trông thấy cảnh này, Linh Đan nhạy bén sớm đoán ra diễn biến tiếp theo, tuy nhiên cô vẫn không dám tin đây lại là sự thật, để cố gắng chứng minh suy đoán của mình là sai.

Linh Đan vẫn cố chấp xem diễn biến tiếp theo, dù vành mắt đã đỏ hoe, cánh tay cầm máy quay đang không ngừng run rẩy.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, thông qua màn hình chỉ thấy cô mang Tiểu Hắc lên giường, kế đó dùng miệng điên cuồng cắn xé như một con thú khát máu, đợi đến khi con mèo không còn sức lực để phản kháng, cô bắt đầu dùng tay lột sạch lớp da trên cơ thể của Tiểu Hắc.

Làm song mọi chuyện, cô còn không quên quay đầu nhìn về phía máy quay vô thức nở nụ cười, lúc này quanh miệng và cả răng đều dính đầy máu tươi, càng khiến gương mặt cô trở nên ám ảnh.

Kết thúc video, Linh Đan vẫn còn chưa hết bàng hoàng trước những gì mình vừa tận mắt nhìn thấy, hai chân bỗng trở nên mềm nhũn không thể tiếp tục chống đỡ cơ thể, cứ thế trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất lạnh lẽo.

Thì ra bà lão kia đã nói đúng, bà ta vốn không liên quan đến cái chết của Tiểu Hắc, tất cả là do cô, là chính tay cô đã giết chết con mèo của mình.

Nhưng tại sao cô lại không nhớ gì?

Lúc này tiếng chuông điện thoại chợt vang lên trực tiếp cắt ngang dòng hồi tưởng, Linh Đan nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, dùng tay lau vội hai hàng nước mắt không ngừng trào ra.

Cô đứng dậy đi đến chỗ để điện thoại, trên màn hình hiển thị người gọi tới là đồng nghiệp, Linh Đan không do dự lập tức nghe máy:


“Có chuyện gì vậy?”

Cho dù Linh Đan đã cố gắng điều chỉnh giọng nói nhằm che dấu tâm trạng suy sụp của mình.

Tuy nhiên người đồng nghiệp vẫn nghe ra giọng nói của cô có chút không ổn.

“Cô vẫn ổn chứ?”

“Tôi không sao, chỉ là bị cảm nhẹ thôi!”

Đối phương nghe vậy thì khá tò mò, nhưng cũng không tra hỏi gì thêm, vội chuyển chủ đề:

“Chuyện mà cô nhờ, tôi đã giúp cô điều tra!”

“Có kết quả gì không?”

Linh Đan nóng lòng gặng hỏi.

Thực ra khi nhờ người khác điều tra về một bức tranh vô danh, ngay chính bản thân cô cũng chẳng hy vọng gì nhiều.

“Khá bất ngờ là tôi đã tra ra được người vẽ ra bức chân dung.

Ông ta một hoạ sĩ, lúc còn sống cũng coi như có chút tiếng tăm!”

“Khoan đã, cô nói là lúc còn sống ư?”

Linh Đan bất giác nhíu mày, biểu tình ngờ vực trực tiếp cắt ngang lời đối phương.

“Đúng vậy, người đó đã chết cách đây hơn mười năm, nguyên nhân chết là do tuổi già sức khỏe suy giảm!”

Sau khi nghe được tin này, Linh Đan chẳng những không thấy vui, trái lại còn cảm thấy hụt hẫng.


Người duy nhất biết về nguồn gốc bức tranh đã không còn, chẳng phải công cuộc tìm kiếm nguồn gốc của bức tranh đã khó nay càng thêm khó hay sao?

“Cô có thể giúp tôi thêm một việc không? Tôi muốn tìm địa chỉ của người hoạ sĩ đó!”

“Không cần phiền phức vậy đâu.

Tôi đã sớm đoán được cô sẽ không chịu từ bỏ kể cả sau khi biết người hoạ sĩ đó đã chết, vì vậy tôi đã thay cô đi đến ngôi nhà của ông ta rồi!”

“Cô nói cô đã đến nhà của người hoạ sĩ đó rồi sao?”

“Sau khi tôi nghe ngóng được một số thông tin từ một số người quen, cuối cùng tôi có tìm được số điện thoại của con gái người hoạ sĩ.

Sau một vài câu chào hỏi, tôi đã tự nhận mình là người yêu thích những tác phẩm của bố cô ta, và ngỏ ý muốn được đến tận nơi để chiêm ngưỡng.”

“Quả nhiên đối phương không mảy may nghi ngờ, lập tức cho tôi địa chỉ.

Tôi vừa ghé qua nhà của người hoạ sĩ, và cô có biết tôi tìm thấy gì trong phòng làm việc của ông ta không?”

Linh Đan im lặng mặc cho đối phương tự biên tự diễn, thật ra nghe giọng ở đầu dây bên kia, bản thân tám chín phần cũng đoán ra được thứ mà đồng nghiệp đang nhắc đến chắc hẳn phải có liên quan đến bức chân dung.

“Để tôi gửi cho cô xem thứ tôi đã chụp được khi ở nhà người hoạ sĩ!”

Một lát sau, trên màn hình máy tính đột nhiên xuất hiện một mục thư chưa đọc, Linh Đan bèn tiến tới mở tin nhắn lên xem, không nằm ngoài dự đoán người gửi tới là đồng nghiệp của cô.

Nội dung tin nhắn chỉ có vỏn vẹn một tấm hình, giây tiếp theo trên gương mặt cô lộ rõ nét kinh ngạc.

Tấm hình được người đồng nghiệp của cô chụp lại, bên trong lại là bức chân dung khác, tuy nhiên bức tranh lần này có tới ba người, bao gồm một người đàn ông trung niên và hai người phụ nữ.

Người đàn ông ở chính giữa bức tranh, dáng ngồi toát ra phong thái uy nghiêm hiếm thấy, biểu cảm lạnh lùng chẳng có ý cười, có thể đoán đây là người có xuất thân không hề tầm thường.

Bên cạnh là hai người phụ nữ, cả thân toàn là ngọc ngà châu báu, vừa nhìn Linh Đan liền nhận ra người phụ nữ đứng bên trái chẳng phải là người trong bức chân dung mà cô luôn tìm kiếm hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận