Lời Nguyền Oan
Từ ngày trồng cây liễu trước nhà, vận khí làm ăn của Lưu trưởng thôn ngày càng sa sút. Trước kia ông làm nghề thợ mộc, bán gỗ đồ thủ công cho người ta mà nuôi sống gia đình. Nhưng bây giờ thì khác việc buôn bán ngày càng trở nên khó khăn khiến nhiều lúc ông phải chạy đi làm thêm làm mướn cho người ta mà vẫn dư giả được đồng nào. Làm đâu tiêu đấy, nhiều lúc ông còn phải nhịn ăn nhịn uống để nhường phần cơm phần cháo cho con, nhưng ông không bao giờ ân hận với quyết định của mình. Chỉ cần con khỏe mạnh ông có thể hi sinh tất cả để nuôi con trưởng thành. Nhờ sự săn sóc của người cha, Ân tiểu thư đã rất mau chóng khỏe lại tuy trông vẻ bề ngoài có hơi xanh xao phờ phạo nhưng lại có sức khỏe vô cùng phi thường.Từ một người quanh năm chỉ quanh quẩn trong nhà bên giường bên chiếu mà giờ đây lại có thể đi lại nhanh nhẹn thậm chí còn có thể phụ cha chẻ cúi, xách nước tưới rau. Nhìn con khỏe mạnh ông cũng vui hẳn lên nhưng đôi lúc cũng hơi thấy sợ vì sức mạnh phi thường của con mình. Bởi dù sao nó vẫn trong hình hài của một đứa trẻ lên năm không hơn không kém.
Vì không muốn cho dân làng biết sự tồn tại của con mình nên Lưu trưởng thôn rất ít khi cho con tự tiện xuống núi. Chỉ khi có Văn pháp sư đi theo ông mới mượn thân phận đệ tử của Văn pháp sư mà đưa con xuống. Mới đầu đứa trẻ rất ngoan ngoãn nghe theo lời dạy của cha nhưng rồi nó lại ngày càng trở nên kì quái. Nhiều đêm liền nó bắt đầu một mình trốn xuống núi mặc cho cha ngăn cản nó vẫn lẳng lặng không đáp. Mọi việc cứ vậy mà tiếp diễn cho tới khi Lưu trưởng thôn mời sang làng bên để tham gia lễ cúng thần. Ở đó ông đã gặp được bà Ngũ ( tức bà của Ngũ Ca) là người trực tiếp làm chủ trì buổi lễ. Vừa nhìn ông, bà đã không có dự cảm chẳng lành bởi vậy trước lúc ra về khi đi qua ông bà mới nói với lại một câu:
- Sinh tử hữu mệnh bất cưỡng cầu
- !?
Vì câu nói đấy nên ông đã phải suy ngẫm rất nhiều. Thật sự trên đời có thuật cải tử hoàn sinh sao? Thật sự con ông sống lại mà không cần phải trả bất kì cái giá nào sao? Nhìn cây liễu đang ngày một lớn dần lên trước mắt, lòng ông gợi lên một loạt cảm xúc lo âu lẫn lộn. Rồi nỗi lo ấy cứ theo ông cho tới cả giấc ngủ buổi tối làm ông trằn trọc thao thức. Lại một đêm mưa lớn. Nước xối xả chảy ồ ạt xuống mái hiên. Sợ con lạnh, ông bèn thức dậy lấy thêm chiếc chăn mỏng mang tới căn phòng gỗ nhỏ ở sau vườn. Nhưng khi vừa hé cửa ra ông đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng. Con gái ông đang ngồi chải đầu trước gương. Nói đúng hơn thì đó là một con quỷ da nhăn nheo xanh xao khuôn mặt nhăn nhèo phờ phạo. Cái miệng nó rộng tới tận mang tai, đôi mắt sâu hoắm mịt mờ không thấy đáy. Nếu không phải trên tay nó có đeo chiếc vòng hạt ngọc mà ông tặng thì ông cũng không tin cái thứ quái quỷ trước mặt lại là con gái mình. Lúc này ông đang thực sự vô cùng sợ hãi. Người run lên bần bật, ông cố cắn chặt răng để không phát ra bất kì âm thanh nào. Cố hé mắt vào để xem tiếp sự việc bên trong nhưng lúc này đây trong căn phòng chỉ còn lại chiếc gương trống trơn không một bóng người. Ông không tin vào mắt mình bèn đẩy cửa đi vào. Thật sự là không có ai. Vậy con gái ông đâu? Rõ ràng nó vừa ở ngay trước gương chải tóc kia mà. Bất giác một cảm giác ớn lạnh truyền đến từ phía sau. Một bàn tay lạnh buốt từ đâu bỗng nắm chặt lấy cổ tay ông khiến ông giật nảy mình.
- Cha cha làm gì vậy?
Một giọng nói ngọt ngào cất lên từ phía sau. Lưu trưởng thôn quay lưng lại hóa ra đó là con gái mình. Bất giác ông lùi về phía sau mấy bước vẻ mắt thoáng qua một nét sợ hãi Thấy phản ứng như vậy, Thiên Ân ngơ ngác nhìn cha đầy khó hiểu. Trưởng thôn thấy vẻ mặt ngây thơ của con gái ông mới bình tĩnh nhìn kĩ lại người đang đứng trước mắt mình. Vẫn là hình dáng bé nhỏ ấy, vẫn là cặp mắt nâu long lanh trong trẻo ấy. Đâu đích thực là con gái ông rồi. Vậy còn người lúc này là ai? Lẽ nào ông già rồi nên bị hoa mắt ư?
- Nửa đêm rồi cha xuống tìm con có việc gì không ạ
- Cha…À cha sợ con lạnh nên…nên mang chăn xuống cho con
Nghe cha nói vậy đứa trẻ mỉn cười vui vẻ. Nhưng với tư cách là một người cha, Lưu trưởng thôn nhìn ra ngay sự bấy thường từ nụ cười ấy. Nếu nhìn thoáng qua có lẽ sẽ thấy đó chỉ là một nụ cười hồn nhiên ngây thơ của đứa trẻ nhưng khi ông nhìn vào đôi mắt nâu kia cả người ông như chết lặng. Dường như trong đôi mắt ấy ẩn chứa một cái gì đó thâm sâu bí hiểm mà một đứa trẻ bình thường không thể nào có.
- Vậy con cảm ơn cha ạ!
Cô bé vui vẻ tiến đến chỗ cha nhận lấy tấm chăn mỏng sắp một đầu đã chạm đất. Lưu trưởng thôn có hơi giật mình muốn nói cho con chuyện lúc nãy mình vừa thấy. Nhưng vì không biết chắc mình có bị hoa mắt hay không nên ông chỉ đành xoa đầu con dặn dò cẩn thận rồi trở về giường nhà trên:
- Mình ơi! Mình mau dậy đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...