Sau khi trở về phòng, tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được, câu cuối cùng của Đường Khả cứ luôn văng vẳng bên tai tôi.
Vẫn luôn có một số người ngưỡng mộ tôi vì tôi có thể thân thiết với thiên kim của một gia đình giàu có, vừa xinh đẹp lại có tiền.
Người ôm suy nghĩ như vậy đa phần đều là những người đọc quá nhiều tiểu thuyết YY, cho rằng trên đời này thật sự tồn tại chuyện tốt một bước lên trời, cùng lúc có được cả tài lẫn sắc.
Thế nhưng bọn họ đều sai lầm rồi, quan hệ giữa tôi và Tiết Nhu được ngăn cách rõ ràng như thể giai cấp tư bản và giai cấp vô sản vậy.
Nói chi tiết hơn một chút thì tôi chỉ là một "tù binh" mà cô ấy bắt được trong nhà vệ sinh nữ mà thôi.
Quá trình tôi quen biết Tiểu Nhu có chút ly kỳ, cũng có chút ướt át, nhưng nó không liên quan gì đến chuyện này, cho nên tạm thời tôi sẽ không đi vào chi tiết, mai này có cơ hội sẽ từ từ nói sau.
Cô ấy cho tôi vay tiền mở trang web chỉ vì cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị thôi.
Tiết Nhu thừa hưởng vẻ xinh đẹp của người mẹ làm nghệ thuật, nhưng lại thừa hưởng nhiều hơn sự khôn ngoan từ người bố làm doanh nhân.
Bất cứ ai muốn mua được chủ ý của cô ấy đến cuối cùng đều phải chịu số tiền lãi rất thảm.
Chính bởi vì tôi đối với Tiết Nhu không có chút mưu đồ gì, cho nên cô ấy mới có thể cùng tôi tiếp tục mối quan hệ "thân thiết".
Nếu như tôi cũng có những suy nghĩ quá phận như người khác, thì trước mặt cũng có quá nhiều kết cục bi thảm để tham khảo thực tế rồi.
Có điều thường xuyên đối mặt với cô gái xinh đẹp có sức hấp dẫn mê người như vậy, nhưng lại không thể "động lòng phàm", khiến tôi thi thoảng vẫn cảm thấy hận không thể vung đao tự cung cho rồi.
Bỏ đi, không nghĩ tới cô ấy nữa, nếu không tối nay trong mơ lại có những "suy nghĩ bậy bạ" nữa, vẫn nên nghĩ về chuyện của trang web thôi! Bây giờ Đàm phu nhân đã được chẩn đoán là mắc bệnh tâm thần, vậy ảo tưởng về tấm chi phiếu đó đã hoàn toàn tan vỡ.
Tôi buộc phải triển khai điều tra một câu chuyện tâm linh mới, nếu không tháng sau lại phải chịu sự hành hạ của nhỏ Tiết Nhu kia nữa.
Nên điều tra vụ kỳ nhân chuyển thế ở núi Phù Phong trước, hay điều tra ngôi nhà bị nguyền rủa ở làng Thạch Dương? Trong mơ màng, tôi lại lần nữa đặt chân xuống con dốc đầy những hàng cây bách kia.
Sao lại đi tới đây nữa rồi? Tôi vô cùng kinh ngạc, con đường này chẳng phải dẫn tới nhà máy Hướng Dương sao?
Lẽ nào tôi đang mộng du? Tôi nhớ trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị có nói rằng, bạn càng sợ nơi nào thì lại càng có khả năng mộng du đi đến nơi đó.
Tôi ra sức ngăn mình tiến về phía trước, nhưng vô dụng, bởi vì tôi cảm thấy "có một bản thể khác của mình" đang kiên quyết khống chế bước chân tôi, bắt tôi đi về phía trước.
Nỗi sợ hãi giống như một mũi kim, từng chút từng chút găm vào tim tôi, nhưng tôi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không làm được gì.
Rẽ vào một khúc ngoặt, hàng rào sắt màu đen của nhà máy Hướng Dương đã hiện ra trước mắt tôi.
"Tiểu Linh, anh đến rồi!" Tôi nghe thấy bản thân mình đang dùng một giọng nói hoàn toàn xa lạ để nói chuyện.
Ngay khoảnh khắc này, tôi đột nhiên nhận ra, mình đang làm chuyện mà Đàm Tiểu Vĩ đã làm, hoặc giả, bây giờ tôi chính là Đàm Tiểu Vĩ, lẽ nào, ngay từ ban đầu tôi đã là Đàm Tiểu Vĩ?
"Tôi" vụng về trèo qua hàng rào sắt, âm thanh "vù vù" bỗng vang lên, tim tôi hệt như đang bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, toàn bộ sức lực trong cơ thể bị vắt kiệt, cả người mềm nhũn như một con búp bê bị xì hơi, nhưng một ý chí mạnh mẽ nào đó trong lòng bắt "tôi" phải kiên quyết đứng vững, không được lùi bước.
"Lục cục.....lục cục...." Trong cơn gió rít một âm thanh kỳ lạ khác chợt vang lên, lần đầu tiên tôi đến nhà máy Hướng Dương không hề nghe thấy âm thanh này.
Có chút giống tiếng chuông, nhưng rất nặng nề vô lực, nếu không để ý kĩ thì sẽ không nghe ra.
"Ai?" Tôi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy một bóng người gầy yếu đang đứng ở mép sân thượng trên một toà nhà cũ trong nhà máy, người đó mặc váy trắng, mái tóc đen dài tung bay trong gió, như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào vậy.
"Tiểu Linh!" Tôi hét thật to, bóng người đó chợt nhấp nháy, sau đó biến mất rồi.
Tiểu Linh? Người đó là Tiểu Linh sao? Cô ấy chỉ xuất hiện trong chớp mắt, hơn nữa mọi thứ xung quanh lại tối đen như vậy, khoảng cách cũng phải hơn mười mấy mét, tôi thậm chí còn không thể nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt cô ấy, nhưng lại có thể nhìn thấy đôi mắt đó rất rõ ràng-----đôi mắt giá lạnh hơn cả ánh trăng mùa đông.
Sau khi hét lên xong, "tôi" lập tức chạy như bay về phía trước, biết được bản thân không cách nào ngăn cản những chuyện xảy ra tiếp sau đây, thứ duy nhất có thể làm là nhìn, tôi muốn nhìn rõ xem, rốt cuộc "tôi" đã chết như thế nào!
"Tôi" mang theo bản thân lao vào trong nhà máy, xuyên qua mê cung đầy máy móc, chạy đến cầu thang, cuối cùng mở cánh cửa sắt trên sân thượng, phóng ra ngoài ban công.
"Tiểu Linh, em đang ở đâu?" Tôi nghe thấy giọng nói ai oán của mình, khoảnh khắc đó tôi cảm thấy thật sự rất đau lòng.
"Keng...." Sau lưng bỗng vang lên âm thanh trầm thấp, tôi quay phắt đầu lại, chợt phát hiện hoá ra âm thanh ấy phát ra từ bên trong cái lò cao ở bên cạnh.
Cái lò ấy còn cao hơn toà nhà này hai ba mét, giữa chúng được nối lại với nhau bằng một cầu thang sắt.
"Thứ gì ở bên trong cái lò cao đó nhỉ?" Tim tôi đập nhanh đến mức suýt chút thì ngừng thở.
Chỉ nhìn thấy nắp lò bằng sắt đột nhiên bật mở, một bàn tay trắng nhợt nhanh chóng thò ra khỏi lò.
Tay của "tôi" mềm nhũn, DV trượt khỏi tay rơi xuống đất, hai chân không tự chủ được lùi về phía sau.
Người bên trong lò cao trèo ra, mặc váy trắng, mái tóc đen dài rối bù, gương mặt trắng bệch không có gì trên đó, chỉ có mỗi đôi mắt.
Lưng "tôi" cứng đờ, đụng phải thành lan can trên ban công, không còn chỗ để lùi nữa! "Tôi" muốn kêu cứu, nhưng bàn tay đó bất thình lình đã bóp chặt lấy cổ "tôi".
"Ta hận....." Tôi nghe thấy một âm thanh bén ngót vang lên gần sát tai, sau đó cả cơ thể lộn ngược lại, rơi vào hư không.
"Oái!" Tôi điên cuồng hét lên rồi "ngã vật" xuống giường, phải mất một lúc lâu tôi mới ý thức được rằng mình vẫn chưa chết.
Tôi bật đèn lên, mọi thứ trong phòng hiện rõ rành rành trong tầm mắt, ký ức mới bắt đầu chầm chầm "chảy ngược" lại, tôi là Giản Chân, không phải Đàm Tiểu Vĩ, tất cả nãy giờ chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Có điều giấc mơ này quá chân thật, một giấc mơ bình thường sẽ không có tình tiết hoàn chỉnh đến vậy.
Âm thanh "Lục cục, lục cục" đó, bóng dáng đó, còn có bàn tay đó, đều vẫn đang in sâu vào trong tâm trí tôi, hệt như tôi đã thật sự trải qua chuyện này vậy.
Một ý nghĩ bạo gan vụt lên trong đầu tôi, có khi nào những chuyện này không phải là mơ, mà là cảnh tượng thật đang tồn tại trong trí nhớ của tôi.
Video mà chúng ta xem, thực chất là do 24 khung hình liên tiếp mỗi giây tạo thành, nếu như bóng người đó chỉ xuất hiện trong 2 hoặc 3 khung hình vậy thì ý thức của chúng ta sẽ không cách nào nhận ra nó được.
Nhưng tiềm thức lại ghi nhớ nó một cách rất chân thật, mà giấc mơ vừa hay lại chính là hình ảnh phản chiếu của tiềm thức.
Phỏng đoán này khiến tôi vô cùng phấn khích, giống như trong căn phòng tối đen bị chắn kín mọi lối đột nhiên tìm thấy điểm đột phá vậy.
Muốn chứng minh giả thuyết này rất đơn giản, chỉ cần kiểm tra lại đoạn video từ đầu là được.
Giây phút mở máy tính ra, tay tôi chợt do dự, bởi vì cảm giác sợ hãi vừa nãy vẫn còn quá sâu sắc.
Tôi bỗng có một cảm giác----bàn tay đáng sợ đó có khi nào sẽ thò ra khỏi màn hình, bóp chặt lấy cổ tôi không?
Không thể nào! Đừng để cảm giác trong mơ đánh lừa bản thân mình! Tôi đứng dậy bước đến bên cửa sổ, hít thở sâu vài hơi để ý thức dần dần quay trở lại thực tại.
Ánh đèn bên ngoài cửa sổ khiến thành phố trông tràn đầy sức sống, tất cả mọi thứ đều đang vận hành theo quỹ đạo bình thường.
Thép và xi măng kết hợp với nhau theo một tỉ lệ nhất định, những toà nhà cao hàng trăm mét được xây dựng lên, xăng được đốt cháy trong động cơ, sản sinh ra năng lượng có giá trị tương ứng một cách ổn định.
Đây là một thế giới được xây dựng bởi khoa học, tất cả đều có thể nhận biết, có thể tính toán và không thể thay đổi.
Bởi vậy ngay cả khi hình ảnh bàn tay đó thực sự tồn tại trong video, nó cũng chỉ là một chuỗi dữ liệu trong bộ nhớ, là một dãy sáng trên màn hình, nó không thể thò ra khỏi máy tính được.
Còn có những khoảng nợ ở thực tại, cứ lũ lượt kéo nhau mà đến, nào tiền nhà, tiền điện nước, tiền internet, vừa nghĩ đến những điều này, ý chí của tôi lập tức kiên định trở lại, không có thứ thần bí gì là không thể lý giải, tôi nhất định phải lấy được tấm chi phiếu khủng đó.
Tôi mở lại đoạn video, bắt đầu từ lúc Đàm Tiểu Vĩ đứng nói chuyện một mình ở trước cổng nhà máy Hướng Dương, trèo qua hàng rào, khoảnh khắc anh ta hét lên "Ai?", tôi đã thay đổi cách phát lại video thành chuyển tiếp hình ảnh.
Chỉ cần bóng người đó thật sự xuất hiện trong video, tôi bảo đảm lần này nó tuyệt đối sẽ không thoát được khỏi tầm mắt tôi.
Nhưng chuyện lại không đơn giản như trong tưởng tượng của tôi, mặc dù đoạn video không đến 5 phút, nhưng khi chuyển đổi thành ảnh tĩnh lại có đến hơn 7000 khung hình.
Mãi đến gần sáng, cuối cùng tôi mới xem được đến đoạn Đàm Tiểu Vĩ ngã từ trên tầng thượng xuống.
Tôi dám đảm bảo, lần đầu tiên xem phim A tôi cũng không chăm chú được đến như thế, nhưng kết quả lại khiến người ta thất vọng vô cùng ---- bóng người tôi nhìn thấy trong mơ hoàn toàn không hề xuất hiện trong khung hình.
Có thể lúc ống kính máy quay lia tới bóng người đó đã biến mất rồi, cũng có thể đó chỉ là ảo giác của Đàm Tiểu Vĩ, như phía cảnh sát đã phán đoán.
Phía sau vẫn còn hơn 30 giây quay cảnh camera đối mặt với lan can trống không, tôi thật sự không có can đảm xem tiếp.
Dù sao người cũng đã chết rồi, hiện trường trống không cũng chẳng có gì để xem, tôi ấn lại nút phát video bình thường, đã bận rộn cả một đêm, cũng không tiếc xem thêm 30 giây cuối này, coi như đã đi hết toàn bộ kết cục của sự việc.
Ống kính máy quay cứ vậy lặng lẽ quay lại cảnh ban công không người, nếu như không phải trục thời gian hiển thị đang liên tục nhích lên, sẽ dễ khiến người khác nghĩ rằng đây là một bức ảnh tĩnh.
「04:22、04:23、04:24」sau khi chạy đến giây cuối cùng, màn hình nảy lên một cái rồi tắt phụt.
Tôi thở ra một hơi thật dài, mặc dù cực khổ cả đêm chẳng thu lại được gì, nhưng trong cái rủi có cái may, may mà đoạn video này chỉ dài có 4 phút 24 giây, nếu nó dài đến 40 phút thì mới thật sự gọi là vô nhân đạo.
4 phút 24 giây? Trong đầu tôi đột nhiên loé lên một tia sáng khác, tại sao lại là 4 phút 24 giây? Máy DV kĩ thuật số bây giờ chỉ cần là đầy pin, ít nhất có thể liên tục quay hình trong một giờ đồng hồ.
Sau khi DV của Đàm Tiểu Vĩ rơi xuống đất, nó vẫn hoạt động bình thường, vậy sau khi quay thêm được 30 giây ai là người đã tắt nó đi?
Tôi nhớ đến sự rung lắc ở giây cuối cùng trong video, ngọn lửa hy vọng trong lòng lập tức được khơi dậy, DV nằm trên mặt đất không thể tự mình di chuyển được, nhất định có người đã tắt nó đi, cho nên ở giây cuối cùng màn hình mới chuyển động nhanh như vậy.
Tôi mở lại đoạn video lần nữa, kéo đến mấy giây cuối, sau đó chọn chuyển sang dạng khung ảnh.
Màn hình vẫn không có gì thay đổi, lúc nhảy đến khung thứ 12, bên trên bất ngờ xuất hiện một màn sương màu trắng, sau đó màn sương bắt đầu trở nên dày hơn qua mỗi khung hình, đến hình ảnh cuối cùng, một bóng trắng mở ảo thình lình xuất hiện trong ống kính.
Là tay sao? Tim tôi đập loạn xạ, như thể không tin được vào mắt mình---mặc dù cái bóng này vô cùng mờ ảo, nhưng rõ ràng nó có hình dạng của một bàn tay.
Trên đời này thật sự có ma sao? Nếu như không có vậy thứ tôi đang nhìn thấy là cái gì?
Tôi đưa ngón tay run rẩy bấm số điện thoại của Đường Khả, nếu như thật sự có một bàn tay, vậy thì cái chết của Đàm Tiểu Vĩ là một vụ giết người, chuyện này đương nhiên phải để cảnh sát biết.
Bất cứ người nào bị đánh thức vào lúc sáng sớm nhất định đều sẽ rất khó chịu, đặc biệt là sau khi Đường Khả biết được mục đích tôi đánh thức cậu ấy là để "khiêu chiến với kết luận của cảnh sát", cảm giác này sẽ càng khó chịu hơn.
"Cậu nhìn rõ đó là tay sao? Trên thế giới này có bàn tay nào sẽ xuất hiện từ không trung chứ? Cả đoạn video đó chúng tôi đã đưa cho phía chuyên gia phân tích rồi, cậu biết thế nào gọi là chuyên gia phân tích không? Hình ảnh mờ ảo xuất hiện ở mấy giây cuối đó là do dòng điện không ổn định tạo thành trước khi máy quay tắt, nguyên lý này cũng đơn giản như khi màn hình tivi bị nhiễu sóng sẽ tạo ra các bông tuyết vậy."
"Vậy tại sao DV lại tự động tắt?" Tôi tức tối hỏi.
"Có thể vì nhiều nguyên nhân, DV rơi xuống đất bị hỏng, hoặc máy móc trùng hợp bị trục trặc, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng, trên đó không có dấu tay người thứ ba.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng thất bại, nhưng suy cho cùng tôi vẫn không tin rằng hình ảnh đó là do dòng điện có vấn đề gây ra.
Bởi vì nếu như dòng điện không ổn định, toàn bộ màn hình đều phải bị ảnh hưởng, nhưng khi mà "bàn tay" đó xuất hiện, những phần khác trên khung hình đều rất rõ ràng và đầy đủ.
Có điều tôi cũng không định tranh luận với Đường Khả nữa, bởi vì chỉ dựa vào một hình ảnh mơ hồ như vậy thật sự không cách nào thuyết phục được người khác, trừ phi tôi có thể tìm thêm được nhiều bằng chứng rõ ràng hơn.
Tôi lại nhớ đến điều thứ hai trong giấc mơ đã để lại hồi ức sâu sắc cho mình---đó là tiếng "Lục cục....lục cục" thúc giục tâm hồn con người.
Âm thanh đó có tồn tại thật không?
Hiện trường quay phim là nơi hoang vu, ở môi trường đó âm thanh tương đối phức tạp, đối với người bẩm sinh đã thiếu tế bào cảm âm như tôi, muốn phân biệt rõ những âm thanh rất nhỏ thì chính là một nhiệm vụ bất khả thi.
May mà tôi học chuyên ngành về máy tính, biết rằng trên thế giới còn có một phần mềm được gọi là "phân tích phổ âm", chỉ cần đưa đoạn âm thanh trong video vào một chương trình phân tích âm thanh chuyên nghiệp, vậy thì mỗi một chi tiết của âm thanh đều sẽ hiện rõ lên biểu đồ sóng âm, dễ hơn nhiều so với việc kiểm tra từng khung hình liên tiếp.
Trong đoạn video, khi Đàm Tiểu Vĩ bắt đầu hét lớn hỏi "Ai?", biểu đồ sóng âm lập tức dao động phức tạp, trong bước sóng ngắn của những âm trầm thấp hơn xuất hiện một dãy sóng âm chập chờn, khá yếu.
Là cái này sao? Tôi tách đoạn âm thanh đó ra, sau đó vặn lớn volume, tiếng "Lục cục.....lục cục....." ngay lập tức truyền đến tai tôi một cách rõ ràng.
Âm thanh trong giấc mơ thật sự có tồn tại! Phát hiện này đã củng cố niềm tin của tôi trong việc tìm kiếm manh mối mới.
Đoạn video tiếp tục phát cho đến lúc Đàm Tiểu Vĩ sắp rơi xuống ban công, tiếng "Lục cục.....lục cục...." ấy lại xuất hiện.
Hơn nữa, tôi còn chú ý đến điểm đặc biệt thứ hai, mỗi khi âm thanh này vang lên, ống kính máy quay sẽ chuyển động rất nhanh, và mục tiêu đầu tiên mà nó nhắm đến, chính là cái lò cao màu đen nằm bên cạnh toà nhà bỏ hoang này.
Nói trắng ra thì, âm thanh ấy phát ra từ cái lò cao kia!
Tại sao Đàm Tiểu Vĩ lại nhạy cảm với âm thanh này như vậy? Tôi nhìn cái lò cao bằng thép như một người khổng lồ đang đứng sừng sững trong màn hình, có lẽ cách giải quyết vấn đề tốt nhất chính là---quay lại nhà máy Hướng Dương, tận mắt nhìn thấy cái lò cao này!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...