Cậu ngồi đó mà khóc như một đứa con nít bị người ta bắt nạt và cũng mai người cậu va chúng chẳng ai xa lạ đó là Hân. Khi Hân nhìn kĩ lại thì mới hay đó là cậu liền ngồi xuống dỗ dành dù không biết chuyện gì đã xảy ra với đúa cháu (em) của mình. Ngước lên nhìn thấy đôi mắt thân thuộc càng làm cậu khóc lớn hơn nữa khiến oi người xung quanh phải nhòm ngó. Rồi Hân nhanh chóng đưa cậu lên xe khi Tú chạy đến. Cả suốt đoạn đường cậu cứ khóc còn Hân thì chỉ biết ôm cậu vào lòng mà dỗ dành.
Xe dừng lại trước 1 ngôi nhà sang trọng rồi cậu cùng vợ chồng Tú vào nhà, đợi khi cậu ổn định tâm trạng rồi bắt đầu hỏi thăm, rồi cậu kể lại toàn bộ sự việc cho cả 2 nghe, người nóng giận đầu tiên không ai khác là Hân:
- Không thể chấp nhận được, em không thể thiệt thòi như vậy được dù gì em cũng là cháu của 1 vị thần đầy quyền năng – Hân nóng giận.
- Quyền năng thì đã sao, tình cảm không thể gượng ép được – cậu nói với cái giọng buồn thê thảm.
- Chuyện này em làm rõ ra chưa, có hỏi rõ cậu ấy chưa, lỡ có hiểu lầm gì ở đây – Tú lên tiếng.
- Anh không nghe em nó nói là chính mắt chính tai nghe thấy từng lời nói của thằng nó sao, thật là không chịu được.
- Cái gì cũng từ từ em, nóng giận quá cũng không tốt cho con chúng ta đâu – Tú dỗ dành để hân vơi bớt cơn giận dữ của mình.
- Anh lập tức chở em đến nhà thằng đó để nói cho ra lẽ, với tư cách 1 người cô 1 người chị em phải lấy lại công bằng mới được, nhanh đi anh – Hân hối thúc.
- Đừng mà chị, em xin anh chị đó, hãy để anh ấy yên – cậu năng nỉ.
- Nhưng…….
- Nếu không em đi khỏi nhà này liền – cậu bắt đầu rưng rưng cầm lấy con dao gân đó
- Em đừng lám quá khiến Nhân sợ rồi làm điều dại dột, giờ nghe lời em ấy đi, rồi mình từ từ tính – Tú luôn bình tỉnh để tìm ra hướng giải quyết tốt nhất.
- Được em để dao xuống đi.
Nói xong cậu bỏ dao xuống cả 3 nói chuyện ổn thỏa, rồi cậu được Hân đẫn lên căn phòng và cậu ở đó. Tối hôm đó và 2 ngày nữa Hân Tú cả 2 cùng nhau năng nỉ ỉ ôi cở nào cậu chỉ ăn được có nữa chén cơm rồi bỏ đũa xuống đi lên phòng và khóa chặt cửa lại. Khi chỉ còn một mình trong căn phòng với mọi thứ hoàn toàn xa lạ bỗng cậu nhớ đến anh, nỗi nhớ da diết là muốn chạy thật nhanh đến để ôm anh vào lòng nhưng rồi chợt nhận ra anh đã không còn là của mình nữa. Mỗi đêm cậu đều giật mình cố vui đầu để kiếm chút hơi ấm quen thuộc nhưng chỉ có màn đêm và chiếc giường lạnh lẽo sưởi ấm cậu, những lúc đó cậu đã khóc, khóc thật nhiều. Mọi thứ dường như quá mức chịu đựng của cậu nhưng biết làm cách nào khác khi tình yêu của cậu và anh đã phai nhạt, cố níu kéo chỉ làm cho cả 2 đau lòng nhưng….nhưng cậu không hề muốn, cậu yêu anh, yêu rất yêu là lần khác, đâu đâu cũng nhìn thấy bóng dáng người thương. cậu nhớ ánh mắt nhớ nụ cười nhờ lúc anh giả vờ nhõng nhẽo nhớ lúc an chiều chuộng cậu. Cậu nhớ tất cả không thiếu thứ gì và cũng suy nghĩ rất nhiều. Cậu đâu biết rằng ở nhà vẫn có người nhớ cậu muốn phát điên lên được.
Trưa ngày thứ 4 trong phòng khách Tú và Hân đang bàn tín chuyện tìm gặp Tử để nói rõ ràng mọi chuyện thì cậu đột nhiên xuất hiện với khuôn mặt xanh xao nhợt nhào khiến cả 2 vô cùng lo lắng, cậu nói:
- Em muốn về biển.
- Em suy nghĩ kĩ chưa? – Hân nói liền.
- Tạm thời em khôn muốn ở cái nơi đau khổ này nữa, em cần thơi gian để quên đi vết thương này – giọng chất chứa một nỗi buồn sâu lắng.
- Nếu điều đó em muốn thì chị tôn trọng quyết định của em, biết đâu về đó em cảm thấy thanh thản và vui hơn – Hân đáp.
- Nhưng trước khi đi em muốn về nhà để lấy 1 vài thứ – cậu nói.
- Thôi được, để anh Tú chở em ấy đi – Hân nhìn sang chồng mình.
- Anh chị không cần lo cho em, em đi nhanh rồi sẽ về.
- Em nhìn em kìa, xanh xao thế kia mà đi 1 mình chị không an tâm – Hân lo lắng cho sức khỏe của cậu.
- Em không sao, em muốn đi một mình – cậu nhất quyết.
Nói xong cậu mở cửa bước ra ngoài và đón xe về nhà. Về tới trước cổng thì bao nhiêu cảm xúc của cậu bổng nổi lên, khiến cho khóe mắt cay cay. Đẩy cửa bước vào mọi thứ đều im lặng đến đáng sợ, cậu đi khắp nơi trong phòng để nhìn cho thật kĩ để nhớ rõ, nằm lên chiếc giường mà hằng đêm anh và cậu cùng nằm, nhìn thật lâu vào bức hình anh và cậu chụp chung để nhớ mãi khuôn mặt người cậu yêu, và hít thật sâu cái mùi cơ thể của anh để cho cậu nhớ mãi. Khi về cậu không thấy anh dường như trong cậu có 1 chút hụt hẵng nới con tim nhưng không sao gặp thì biết nói gì khi yêu thương tàn phai, gặp làm chi cho lưu luyến. Mãi đấm đuối hình người yêu rồi có tiếng ai đó ngoài cửa gọi to, cậu sợ phải đối diện với anh nhưng khi nghe kĩ lại thì đó là tiếng của người phụ nữ, cậu vội mở cửa bước ra với khuôn mặt trắng bệnh vì mệt mỏi của mình, cố lê từng bước để chào đón người phụ nữ.
Cửa mở một người phụ nữ trung niên với vẻ đẹp mặn mà tứ tuần, đồ quần áo khoát trên người cùng trang sức trên người toát lên vẻ cao sang nhìn là cậu biết thuộc giới thượng lưu, dù không biết là ai nhưng từ nhỏ mẹ cậu đã dạy phải biết biết lịch sự, cuối chào và nở nụ cười hiền hòa dù cậu đã mệt nhoài:
- Dạ chào bác, bác kiếm ai?
- Cho tôi hỏi đây có phải nhà của Trúc Nhân không ? – bà ta lịch sự.
- Dạ vâng, cháu là Trúc Nhân, bác tìm cháu có việc gì ạ – như chợt nhớ ra điều gì, cậu liền nói – mời bác vào nhà.
Bà ta đi theo cậu vào nhà, nhà khá đơn sơ chỉ có bộ bàn cũ kỉ để tiếp khách, bà ta ngồi xuống rồi cất giọng:
- Nhà cậu còn những ai.
- Dạ thưa bác, cháu sống với mẹ nhưng mẹ cháu đã qua đời, cháu còn ông bà nội nhưng họ ở xa ít khi cháu về thăm lắm, à mà bác biết mẹ cháu sao? – cậu nói kèm theo vài tiếng ho.
- Vậy là coi như cậu sống một mình à?
- Dạ…cháu sống cùng một người nữa nhưng anh ấy đi làm chưa về – cậu nói giọng buồn.
- Bạn cậu à – bà ta nhấn mạnh.
- Dạ anh ấy là người yêu của cháu nhưng….. – cậu nói không nên lời.
- Cậu không thấy kì quặt khi 2 thằng con trai yêu nhau sao ? – bà lại hỏi.
- Cháu thấy cũng không có vấn đề gì vì đơn giản tình yêu nó đến thì đến, và tình yêu không phân biệt tuổi tác, hoàn cảnh và cả giới tính – cậu nói.
- Vậy gia đình người cậu yêu có biết không – nói mà nhìn thẳng vào cậu.
- Dạ cháu không biết – cậu nói mà lòng chợt nặng trĩu.
- Cậu nghĩ như thế nào khi gia đình người cậu yêu biết chuyện ?
- Dạ…. – cậu không nói được lời nói.
- Nãy giờ cũng vong vo quá nhiều, tôi nói thẳng vào vấn đề luôn cho tiện, tôi là mẹ của thằng Tử người mà cậu đang sống chung, tôi muốn cậu kết thúc chuyện này – bà ta nói cứng gắn.
- Dạ thưa bác….. – cậu ấp úng, nếu lúc trước thì cậu sẽ chiến đấu cho tình yêu của mình với anh nhưng bây giờ thì đấu tranh được gì anh đã sắp cưới vợ rồi nhưng người đó không phải là cậu, cậu lặng im nhưng rồi mạnh dạng nhìn thẳng vào bà ta – dạ thưa bác cháu biết chuyện này trước sao gì cũng tới tay gia đình bác, vốn dĩ cháu là 1 kẻ mồ côi không cha không mẹ được gặp và được anh Tử yêu thương là 1 điều hạnh phúc vô cùng to lớn đối với cháu, cháu không giàu có hay đến với anh ấy với mục đích lợi dụng ăn tiền của anh ấy, cháu đến với anh Tử chỉ có 2 bàn tay trắng và 1 tình yêu mạnh mẽ. Tình yêu dù có mạnh mẽ tới đâu thì cũng có lúc yếu mềm và rồi cháu nhận ra nhiêu đó chưa bao giờ gọi là đủ. Anh Tử giàu có đẹp trai việc làm lại ổn định tương lai tươi sáng đang mở rộng chỉ có 1 cô gái xinh đẹp tên Mỹ Duyên mới thật sự cho anh ấy một cuộc sống hạnh phúc nên….cháu chấp nhận buông tay để anh ấy được hạnh phúc, và mục đích cháu về đây để lấy một vài thứ và sẽ ra đi mãi mãi – cậu nói mà nước mắt thi nhau rơi trên khuôn mặt trắng bệch của mình.
- …
- Cháu biết bác sẽ khó chấp nhận được chuyện này nhưng mọi chuyện cũng lỡ rồi, cháu xin chịu mọi chấp nhận, cháu sẽ ra đi và không bao giờ gặp lại anh ấy, bác cũng đừng lo anh ấy sẽ đi tìm cháu vì cháu sẽ đến một nơi dù có biết anh sẽ không bao giờ tìm ra và biết bây giờ trong lòng anh ấy đã không còn hình bóng của cháu, một thời gian anh ấy sẽ quên ngay thôi. Cháu thành thật xin lỗi bác.
- Chẳng phải cậu yêu nó rất nhiều sao – bà hơi bất ngờ về những gì cậu nói.
- Dĩ nhiên là cháu rất yêu anh ấy nhưng nhìn thấy anh ấy hạnh phúc cháu sẽ vui hơn rất nhiều dù biết rằng người mang đến hạnh phúc không phải là cháu – cậu nói những lời như muốn giết chết trái tim của mình.
- …
- Cháu xin phép đi trước, cháu rất vui được gặp bác và bác cho cháu gửi lời chúc hạnh phúc đến anh Tử và chị Mỹ duyên. Thưa bác cháu đi.
Cậu đứng dậy cuối đầu và định rời khỏi ngôi nhà đầy ấm áp yêu thương nhưng vừa đi được vài bước đầu óc bắt đầu xây sẩm, tay chân không còn chút sức lực nào nữa hết và rồi một màn đêm kéo tới. cậu ngã xuống khiến bà ta hoàn toàn bất ngờ nhưng cũng nhanh chống chạy tới rồi đưa cậu tấp tóc đến bệnh viện.
Vào đến khu cấp cứu cậu được đưa vào còn mình bà ta ngồi chờ đợi, cuối cùng thì cậu cũng được đẩy ra với dây nhợ chằng chịt xung quanh đầu giường, rồi xe đẩy được đưa vào phòng hồi sức đặc biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...