Hai tay chấp lại miệng Brian lấp bắp đọc 1 câu thần chú thì một vòng tròn sáng xuất hiện bên trong là chiếc lông vàng đang tỏa sáng rực rỡ. Tú lấy nó và đưa cho Giang. Nụ cười của Giang chợt nở. Cuối cùng thì hắn cũng thả Hân ra, nàng rơi xuống và được vòng tay ấm áp của Tú ôm lấy, nó như xoa dịu đi phần nào đau đớn trong Christiana.
Sau khi lấy được chiếc lông vàng hắn quay qua thấy cảnh Tử ôm cậu mà khóc lóc, còn cậu thì lớp vẫy hiện lên ngày càng nhiều, máu thì vẫn không ngừng chảy ra, cậu đau đớn nhưng có lẽ đau đớn hơn khi chính mất nhiều thấy người mình yêu phản bội, vết thương này còn đau hơn gấp chục lần đau đớn khi bị biến hình. Hắn cười nhạt:
- Nhìn mà cảm động phát sốt, mới ân ái với con kia giờ quay qua khóc lốc sước mướt, chắc buồn lắm.
- Mày im đi – anh tức giận.
- Cũng nhờ lọ thuốc nó đó mới làm mày hưng phấn dữ vậy, không cám ơn mà còn ở đó hét lớn, mày hét lớn để làm gì hả thằng khốn.
- Mày…
- Mày nghĩ mày là ai, tránh ra để tao mang thứ tao cần.
- Mày tính làm gì em ấy, xê ra thằng chó – ôm siết cậu vào lòng và nhít xa ra khi hắn đi lại gần.
- Vô ít thôi.
Nói xong hắn phẫy tay anh bị văng một khoảng khá xa, dù đau đớn nhưng anh vẫn cố bò dậy và đi lại chỗ cậu nằm. Miệng không ngừng rào thét gọi lên cậu.
Hắn lạnh lùng mang cậu đi và biến mất cùng khoảng không đen trước mặt, Tú và Hân có làm cách nào thì không thể ngăn hắn được. Khi lấy lại sức Tú giang đôi cánh của mình và trên tay ôm lấy nàng Christiana vụt lên trời và biến mất để lại đây những kẻ vô cùng hoảng hốt, đau đớn, lo âu, và hụt hẳng. Cả Phương, Lan, Toàn, Tử mỗi người mang một tâm trạng khác nhau và chạy theo mớ suy nghĩ hổn độn của chính mình.
Khi cậu tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong nước, ngoi đầu lên khỏi mặt nước thì phát hiện mình không phải ở thủy cung mà ở một nơi vô cùng xa lạ, cậu nghe tiếng thác nước chảy từ trên cao đổ xuống, từng giọt nước chạm vào đá rồi văng ra những hạt nhỏ ti li và do ánh nắng mặt trời làm cho xuất hiện cầu vòng. Tiếng chim hót ríu rít, không khí trong lành, nước thì trong vắt mát rượi, những chú cá thì thi nhau bơi vòng quanh tung tăng bên cậu, chúng đang hát bài hát chào đón người bạn mới, điều đó làm cho cậu quên đi hiện tại là mình không ở dưới thủy cung – nơi cậu vẫn thường đến mỗi khi biến thành người cá.
Từng lũ bướm nô đùa bay xung quanh một người ngồi dưới gốc cây gần đó, miệng chàng trai đó đang ngân nga một bản nhạc vì ở xa quá cậu không nghe rõ lời. Và rồi cái điều đó nó thôi thúc cậu bơi lại gần chàng trai đó. Có vẻ như anh ta không quan tâm đến sự có mặt của cậu, rồi cậu cắt giọng nói của mình:
- Anh gì ơi.
Chàng trai đó quay lại và làm cho cậu bắt ngờ, người đó không ai khác là Trường Giang. Hắn nhìn vào đôi mắt màu xanh biển của cậu, nhìn vào đó hắn thấy gì có có chút vui khi gặp được một người bạn cùng trường, một chút bắt ngờ là tại sao cậu lại gặp hắn ở đây trong khi cậu là một người cá, và chút sợ sệt vì không biết hắn ta sẽ làm gì cậu. Cậu cảm nhận đây là một ánh mắt vô cảm và giọng nói lạnh lùng khác hẳn với lúc cậu nhắm nhìn từ xa, đó là một ánh mắt ấm ấp, một giọng ca ngọt ngào dạt dào tình cảm.
Giọng nói làm cậu chợt tỉnh cơn mê:
- Làm gì mà thừ người ra dữ vậy, không chỉ duy nhất cậu là người cá thôi đâu.
- ….
Đối với Hắn lúc này cũng không hiểu nổi mình nữa, tính quay lại nạt cậu nhưng nhìn vào hình dạng bây giờ của cậu là một người cá với đôi mắt và khuôn mặt rạng rỡ đẹp một cách choáng ngợp thì hắn lại phát ra câu nói vô cùng lãng nhách và hành động khó hiểu vô cùng. Tiến lại gần mép bờ hồ, cậu thì sợ sệt bơi ra xa, hắn nhanh chống chút bỏ hết mọi thứ trên người để lộ một thân thể đẹp rắn chắc, cậu thầm so sánh với người yêu của mình – chính là Dương Tử có phần ngang ngửa. Hắn đưa chân đôi chân xuống nước thì lập tức một lớp vẫy hiện lên bao lấy đôi chân ấy, chiếc đuôi mọc ra nhanh chóng, hắn òa mình vào làn nước và bơi đến gần cậu.
- Cậu là một bán người cá – cậu lên tiếng hỏi sao khi định hình lại.
- Còn hơn thế nữa – hắn cười, nụ cười đẹp nhưng cậu nghĩ nó không đẹp bằng người cậu yêu.
- Tại sao tôi lại ở đây – cậu hỏi bâng quơ – nơi này là đâu.
- Vì cậu là người được chọn bởi quyển sách tiên tri, và đây là một nơi không ai biết đến sự tồn tại của nó – hắn trả lời khi đang ngửa mình bơi vòng quanh cậu.
- Người được chọn? Quyển sách tiên tri? – cậu hỏi lại.
- Bởi vì cậu là người có thể giúp nữ hoàng phục phù và là người sẽ thay đổi cả thế giới.
- Làm sao có thể như thế được, tôi chỉ là một người cá bán thuần chủng thôi mà. Vậy nơi này là đâu.
- Là nơi không bị đau đớn khi vào thời kì mặt trăng máu và những lần biến đổi hình dạng, nơi này cậu sẽ an toàn giống như bao người ở đây.
Hắn như bị cậu cuốn hút mà quên đi nét mặt ánh mắt lạnh lùng vốn có, trò chuyện với cậu hắn thấy có một niềm vui nho nhỏ. Cả 2 luyên thuyên đủ thứ cho tới khi một cơn gió lạ xuất hiện thì hắn lập tức lấy lại bộ mặt lạnh lùng vốn có, điều đó làm cậu hết sức ngạc nhiên. Cơn gió lạ đó mang theo một người con gái, cô ta đứng lơ lững trên không trung, đầu tóc xõa dài, trên đầu có đội một chiếc vương miệng màu bạc với nhiều viên kim cương chiếu sáng, thu hút cậu chính là viên ngọc màu đỏ nằm giữa vương miệng, nó thật đẹp và thật kiêu xa. Cô ta khoát trên người một một váy lộng lẫy, đôi vai trần gợi cảm lấp ló sau cổ áo được khoét hơi sâu và cô ta có đeo một sợi dây chuyền rất đẹp, điều đó làm cậu nhớ đến sợi dây chuyền bạc mà của cha.
Cô ta nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước đẹp như một nàng tiên, cậu nghĩ chỉ có tiên mới đẹp được như vậy thôi, ngơ ngác quan sát cô ta thì bị tiếng của hắn làm giật mình:
- Nữ hoàng.
Cậu như không tin vào tay mình, cái gì “nữ hoàng” cô ta trẻ thế mà là nữ hoàng sau, không thể tinh được, nét đẹp của một tuyệt thế giai nhân chính là đây, cậu thầm phán.
- Đây là người nữ hoàng cần – hắn nói giọng lạnh băng.
- Giỏi lắm con trai của ta – nữ hoàng lên tiếng.
Lần này cậu thật sự bất ngờ, cô ta kêu hắn là con trai vậy đồng nghĩa Trường Giang là …. không thể nào trông còn trẻ quá sao có con lớn như thế được.
Nữ hoàng tiếp tục lên tiếng:
- Chỉ còn một chút nữa thôi ngày phục thù sẽ tới, ta sẽ là người trị vì muôn loài, ta xem những kẽ dám nhẫn tâm đặt ra cái bản giao ước và lời nguyền chết tiệt ấy sẽ như thế nào?
- Vâng thưa nữ hoàng.
- Người phụ nữ đó con bắt được chưa.
- Đã nhốt trong ngục, chỉ chờ đến ngày tế.
- Được, ta rất hài lòng về con. Vậy hắn ta… – bà ta nhắc đến một người.
- Sẽ đông đủ hết không thiếu một ai.
Một tràng cười diễn ra trên khuôn mặt đẹp. Từ khi xuất hiện nữ hoàng đã trò chuyện với hắn và giờ thì đã quay qua nói chuyện với cậu:
- Rất vui được gặp cậu – bà lại mĩm cười.
- Chào nữ hoàng – cậu đáp.
- Cậu rất giống con trai của kẻ thù ta. Nhưng không phủ nhận một điều cậu rất đẹp.
Dứt lời thì một dòng nước bay đến quấn lấy cổ và kéo cậu lên khỏi mặt nước ngang tầm mắt bà ta, dòng nước ấy như một sợi dây thừng ngày càng siết chặt làm cậu khó thở vô cùng.
- Con trai của Jack, cháu trai của vua thủy tề, kaka.
- ….
- Để ta xem lão già ấy sẽ làm gì được ta, khi chính mắt thấy đứa cháu của mình sẽ chính tay giết chết ông ấy.
- …
- Ngươi có biết là ta chờ ngày này lâu lắm rồi không, ta muốn lão già đó phải ân hận, à không còn tên khốn Lucian và con khốn Waston nữa, chúng sẽ phải lãnh đủ những gì chúng đã gây ra trong quá khứ.
Mỗi lời nói là sự đay nghiến, tức giận, đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ phẩn nộ. Thấy cậu giẫy dụa hắn liền lên tiếng cang ngăn:
- Nếu nữ hoàng tiếp tục thì cậu ấy chết mất.
- … – hắn nói mà không dám nhìn vào mắt nữ hoàng.
Rồi bà ta buông cậu ra, cơ thể cậu rơi xuống nước, nước bắn tung tóe. Bà ta nhoẻn miệng cười thích thú:
- Xem chừng nó kỉ vào.
- Vâng thưa nữ hoàng.
Nói xong bà biến mất cùng con gió lạ ấy. Hắn bơi đến bên cậu, sờ vào đôi vai vẫn thấy sự sợ hãi, đôi mắt ngấn lệ khiến hắn phải động lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...