Chiều hôm sau khi Tử quay lại gọi mãi mà không thấy ai ra mở cửa định qua về thì cửa mở, bà Chi bước ra với khuôn mặt trắng bệch.
- Cô có sao không – Tử bước lại dìu bà Chi vào nhà – Nhân chưa về sao cô.
- Cô hơi mệt tí, Nhân nó chưa về, sao cháu lại tới đây – bà Chi nói.
- Cháu quay lại xem Nhân về chưa để hỏi thăm sức khỏe, cô bệnh rồi cô nghĩ đi, cô ăn gì chưa – Tử ân cần hỏi.
- Để cô nghĩ tí khỏe lại rồi đi mua gì ăn tạm cũng được.
- Như vậy không tốt cho sức khỏe của cô đâu, thôi cô nằm nghĩ đi để cháu nấu cái gì cho cô ăn – ân cần chu đáo với bà Chi.
- Thôi cháu về đi cô tự lo được – bà Chi từ chối.
- Không được, cô nằm nghĩ đi – Tử cương quyết.
Nói xong Tử đỡ bà Chi lại giường nằm và bắt đầu tất bật cho việc nấu một nồi cháo. Mở tủ lạnh lấy những thứ cần thiết, Tử sẽ nấu một cháo thịt bầm. Tuy sống ở nước ngoài trong khoảng thời gian du học nhưng Tử vẫn thường tự tay nấu ình. Trong tít tắt đã hoàn thành một tô cháo nghi ngúc khói và mùi thơm lang tỏa khắp phòng. Đỡ bà Chi ngồi dậy rồi đút từng muỗng cho bà, bà Chi thì vô cùng xúc động gần như muốn khóc, một người giàu có xa lạ lại tốt với bà như thế điều đó cảm động muốn phát khóc.
- Cháo nấu ăn ngon lắm – bà Chi tắm tắt khen.
- Dạ, vậy cô ăn thêm nhiều vào cho lại sức – Tử cười.
- Sau này ai làm vợ cháu chắc hạnh phúc lắm – bà Chi phán.
- Cháu cũng nghĩ vậy – Tử đỏ mặt tỏ ra ngượng ngùng.
Sau đó hai người lại tiếp tục trò chuyện cho tới khuya. Dương Tử thấy cũng khuya nên xin phép ra về, trước khi ra về còn nói một câu với bà:
- Mai cháu lại đến.
Thế là ngày nào Tử cũng đến chăm sóc cho bà, dường như có một động lực nào đó để lôi kéo anh ở lại ngôi nhà này. Bước vào phòng của cậu, căn phòng giản dị rất giống chủ sở hữu của nó. Cầm một khung hình của cậu lên lòng Tử chợt cười trong vô thức, bức hình với nụ cười sáng chói, chiếc răng khểnh đáng yêu nhưng trong đôi mắt ẩn lên một chút gì đó buồn xa xâm, một đôi mắt đen sáng bóng và biết nói.
Đi lại khung cửa sổ để ngắm nhìn quan cảnh, đứng một lúc đủ lâu để cho tâm hồn thanh thản không vướng bận một chút muộn phiền, khi đã đủ thoải mái trong người Tử tính đi ra khỏi phòng cậu thì vô tình trong lúc đi qua thì có một quyển nhật kí rớt xuống làm rơi ra một tờ giấy. Tử vội nhặt lên tính cắt vào chỗ cũ nhưng do tính tò mò nên Tử đã mỡ ra xem, thì ra đó là một bài thơ viết ngẫu hứng, mộc mạc giản dị nhưng rất gần gũi:
“ Ánh trăng mờ chiếu rọi, Soi sáng bóng dáng ai,
Làm tim tôi thổn thức, Nhưng người nào có biết,
Lời nói cai nghiệt kia, Đã giết một trái tim,
Đau thương và tuổi nhục, Vết thương rồi sẽ lành,
Nhưng sẽ là vết sẹo, Dấu vết của hôm nào,
Sẽ hằng mãi trong tim.”
“ Dẫu biết là trái ngang, Nhưng sao vẫn mãi yêu,
Thôi thì dừng lại nhé, Tạm biệt người tôi yêu,
Cầu mong người hạnh phúc, Chúc phúc mãi cho người,
Biết cố quên là nhớ, nên cố nhớ để quên,
Thời gian sẽ phai nhòa, Mong yêu thương tan biến,
Khép trái tim này lại, Để không phải tổn thương.”
Đọc xong bài thơ Tử cười, Tử nghĩ không ngờ cậu yêu quá rồi khi thất tình lại làm ra bài thơ vừa có cảm xúc lại vừa dí dỏm như vậy, và đập vào mặt là nhan đề của trang nhật kí “Những kí ức buồn”, tính đọc tiếp nhưng chợt ngồi cửa có tiếng gọi ý ới nhanh chóng Tử để quyển nhật kí vào chỗ cũ và ra mở cửa.
- Ủa sao anh ở đây – tiếng của Lan.
- Anh tới thăm Nhân nhưng cậu ta không có nhà nên cô mời anh vào dùng nước, rồi mấy đứa đi đâu đây – Tử viện lí do hết sức chính đáng.
- Thì cũng như anh đến thăm vì mấy ngày nay cậu ấy không có đi học, điện thoại thì không bắt máy nên tụi em lo nên mới đến nhà coi tình hình sao – nhỏ Phương nhanh nhẹn đáp.
- Vậy à, anh em mình giống nhau quá – Tử cười.
Rồi bà Chi từ nhà sau bước ra với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ chứng tỏ bệnh tình của bà đã khuyên giảm:
- Mấy con vào nhà chơi, Nhân nó chưa có về.
- Bị gì vậy bác – Toàn lên tiếng.
- Nhân nhà cô bị bệnh nên phải đi điều trị một thời gian, nó sẽ nhanh chóng quay lại thôi, các cháu đừng quá lo lắng – bà Chi cố nói vẻ vui để che đi nỗi buồn trong lòng.
- Tụi con đâu có nghe Nhân nói có bệnh gì đâu – Phương lại lên tiếng.
- Chắc nó không muốn các con lo lắng – bà Chi cười hiền.
Tử ở đằng sau bưng nước ra mời Toàn, Phương và Lan. Anh tiếp các cô cậu như đây chính là nhà của mình vậy. Nhưng khoảng được một lúc sau thì cửa chính lại vang lên một lần nữa. Lần này bà Chi đi ra mở cửa. Vừa mở cậu ôm trầm lấy người mẹ thân yêu của mình sau bao ngày nhớ nhung, bà Chi xoay nhẹ đầu cậu, nhìn xung quanh thấy nhà có nhiều người đâm ra ái ngại vô cùng.
- Chào mọi người – cậu nói câu đầu tiên sao khi chấp dứt màn ôm lấy bà Chi.
- Đi đâu mấy hôm rài mà không nói một tiếng vậy, bệnh gì sao không nói tụi này nghe – Toàn sốt sắn quan tâm Nhân.
- Tú, Hân đó hả vào nhà đi hai đứa – bà Chi bảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...