Lời Nguyền Chung Tình


Đêm khuya, ở bên trong Quang Mục trại.Lâm Dĩ Thông ngồi một mình tay ôm bầu rượu, vừa rót vào một ngụm nhấm nháp, vừa nhìn lên ánh trăng vằng vặc trên cao mà buông một tiếng thở dài nặng nhọc.

Nghĩ đến long tích, nghĩ đến cố nhân, nghĩ đến những ngày đã trải qua của chính mình, nghĩ đến thế cuộc thiên hạ lão lại không thể nén được một cổ thương tâm não lòng.Mười mấy năm trước đây, Lâm Dĩ Thông từng một cõi xưng hùng, dương danh lập vạn.

So với các thủ lĩnh tự xưng sứ quân thời ấy, uy thế của lão cũng rất được lòng dân ủng hộ và trọng vọng.

Nếu như lần đó lão không vì muốn truy đoạt long tích mà mắc phải bẫy của kẻ thù khiến toàn quân bị vây.

Cả thê tử và mẹ già của lão cũng bị quân địch phục kích rơi xuống núi tử nạn.

Chính Lâm Dĩ Thông cũng bị ép vào đường cùng, phải lựa chọn tự vẫn để bảo toàn khí tiết.

Lão được cứu sống là do gặp được thánh y nương tử.

Nếu không phải là nàng ấy, e rằng lão vĩnh viễn tan biến khỏi thế gian.Nhớ đến lúc ấy, Mộc Liên Hoa tình cờ đi ngang qua bãi chiến trường thấy toàn quân của Lâm Dĩ Thông bị tiêu diệt hết.

May mắn, lão còn một hơi thở nên nàng đã thi triển diệu thủ cứu mạng cho lão ta.

Trải qua một phen sinh tử, Lâm Dĩ Thông rốt cuộc cũng được khai sáng.

Mộc Liên Hoa tuổi trẻ nhưng không hổ là bậc thế ngoại cao nhân, nhìn thấu hồng trần.

Nàng chữa được cho Lâm Dĩ Thông, lại còn hiểu thấu căn nguyên bại trận của Lâm Dĩ Thông ngày ấy.

Trước khi đi, nàng chỉ buông một câu nhàn nhạt như gió nhưng lại dạy cho Lâm Dĩ Thông nhìn rõ một hiện thực về truyền thuyết:"Thiên mệnh sở uy vốn là vận mệnh của thiên tử.

Long châu hay long tích chỉ là linh vật của long thần.

Có được thì đã sao? Nếu không phải chân mệnh thiên tử, dù là sở hữu được long châu cũng phải trải qua bao nhiêu tai kiếp đến rốt cùng cũng là kẻ hi sinh cho thế cuộc thiên thời.

Vậy mà thiên hạ không ít kẻ chấp mê bất ngộ mù quáng đi tranh đoạt long châu, bất chấp tất cả muốn lấy long tích.

Chỉ có một chữ để hình dung thôi: đáng thương!"Bây giờ ngồi ngẫm lại, Lâm Dĩ Thông rốt cuộc cũng đã tỉnh ngộ.

Nhớ đến ngày xưa bản thân ngây ngô tin lời đồn đại về truyền thuyết chỉ cần thu thập được long tích, tầm được long châu sẽ qui thuận được thiên hạ lên làm đế vương.


Chính vì lời đồn đấy mà trong nước nổi dậy khắp nơi.

Ai cũng muốn thay đời đổi phận, xưng vương lập thế vì vậy cả nước Vĩnh An nội chiến đầy rẫy, người người tranh hùng xưng bá, giành đoạt lãnh thổ với nhau ra một thế cuộc hỗn loạn.Thời ấy, Lâm Dĩ Thông, Thạch Phong Thiên, Tạ Hưng, Từ Chí và Lương Chấn đều là những nghĩa sĩ từ tầng lớp thường dân nổi lên lập thế.

Ấy nhưng sau bao nhiêu tranh đấu dai dẳng, rốt cuộc thế lực Lâm Dĩ Thông, Thạch Phong Thiên, Tạ Hưng dần yếu đi rồi suy sụp.

Từ Chí liên quân với Đinh Dũng và Ngô vương sau cùng cũng chiếm lĩnh được cả vùng phía Lĩnh Bắc.

Đinh gia chiếm phía Đông, Kiều gia mạnh lên ở phía Tây, Lương Chấn cũng tự mình tranh đoạt lập uy danh chấn trọn cả một vùng cực nam của đất nước.

Thiên hạ bây giờ chỉ còn lại là cuộc tranh đấu của năm nhà, và lúc này Lâm Dĩ Thông cũng không thể không nhìn nhận bản thân mình là một kẻ thua cuộc.

Lão còn được mạng sống này, qui ẩn và khổ luyện bấy lâu rốt cuộc cũng đã nghiệm ra thiên mệnh ở ý trời.

Lão cũng không còn ý muốn tranh đoạt gì nữa nhưng nhớ đến lời khuyên của thánh y nương tử trước lúc nàng rời đi, nàng đã từng nói: "Người sinh ra trên đời không quan trọng là có được những gì mà phải xem kẻ đó sẽ làm được những gì? Bổn mệnh mỗi người tự khắc hữu dụng, nhưng chỉ cách một cái tâm liền là phân ra người – ma, thượng – hạ, chính – tà.

Ngươi tự liệu sự mà hành."Cũng kể từ đó, Lâm Dĩ Thông đã không còn xuất hiện.

Gần đây do sự việc Ngô Thế Minh trở mặt với Đinh Dũng tự lập thế, chiếm lĩnh vùng biên Tây Nam, lại liên minh cầu trợ giúp với quốc vương nước láng giềng gây ra khổ sở khốn đốn thêm cho dân chúng vùng biên quan.

Vì thế, Lâm Dĩ Thông tái xuất.

Lão huy tập những kẻ đào ngũ, những lục lâm thảo khấu lưu lạc khắp nơi hình thành Quang Mục trại, tôn chỉ cướp giàu giúp nghèo, trừ bạo hành hiệp.

Rất nhanh sau đó đã thu được rất nhiều lục lâm qui tụ dưới trướng.

Vốn lão cũng chỉ nghĩ đến làm một đạo tặc hiệp hành, không ngờ như vậy mà vô tình gặp được kẻ có long tích.

Năm xưa, trăm phương nghìn kế muốn truy đoạt lại không được, bây giờ tâm tình đã nguội lạnh, tự nhiên long tích kia hiển xuất trước mặt mình.

Lâm Dĩ Thông chỉ cảm thấy cuộc đời thật khéo trêu ngươi.

Ngẫm nghĩ đến nản, lão buông bầu rượu, một mình đi hướng đến gian nhà giam đang dùng để giam giữ Lương Tùng Anh và Đinh Ngọc Phụng.---------------------Bên này, Kiều Vũ Phi cùng đi theo đoàn người của Lương Mẫn Doanh từ đầu đêm cho đến rạng sáng truy theo dấu vết để lại trên đường để tìm kiếm tung tích Đinh Ngọc Phụng và Lương Tùng Anh.


Lương Mẫn Doanh dẫn theo hơn bốn mươi thủ hạ chia làm bốn hướng tìm kiếm.

Kiều Vũ Phi đi cùng với nàng.

Vốn ra ban đầu nàng đối với Vũ Phi gút mắc không ít, nhưng khi thấy người này trọng thương đi đứng nhọc nhằn mà cũng nhiệt tình nóng ruột muốn đi tìm người.

Nàng cũng không nói gì, để người này cùng theo cũng tránh cho hắn có cơ hội bỏ chạy cũng tốt.Hai người dẫn theo một nhóm thủ hạ lần theo dấu chân và kí hiệu trên mặt đất đi đến hết con đường mòn ven bờ suối mới phát hiện ra là đường cùng.

Rõ là kì quái! Kí hiệu này dấu hiệu bí mật của Lương gia, nhất định là do Lương Tùng Anh để lại sao có thể dẫn không đúng đường? Chẳng lẽ đám người Lâm Dĩ Thông có thể đưa người độn thổ hay thăng thiên được sao?Đang lúc Lương Mẫn Doanh bối rối suy nghĩ, Kiều Vũ Phi đột nhiên có phát hiện.

Nàng ngồi sụp xuống, quan sát thật kĩ các dấu chân sau đó quay sang vẫy Lương Mẫn Doanh, vẽ vẽ xuống đất mấy chữ cho nàng:- {Đúng đường rồi.

Là họ cố ý để nhiều dấu chân đánh lạc hướng.

Chúng ta thử đi ngược lại, trong vòng một trăm bước nhất định có lối rẽ.}Lương Mẫn Doanh nhíu mày nhìn sang Kiều Vũ Phi.

Nhác thấy vẻ mặt tập trung đầy tự tin của Kiều Vũ Phi, mắt Kiều Vũ Phi vẫn còn đang nhìn vào những dấu chân của bọn người Lâm Dĩ Thông để lại ra chiều phân tích.

Nàng cũng không có ý gì hay hơn liền phân phó thuộc hạ theo ý của Kiều Vũ Phi mà đi tìm thử.Bọn thủ hạ đi hết rồi, chỉ còn lại nàng và Kiều Vũ Phi.

Nàng lại thấy Kiều Vũ Phi đưa tay ôm ngực ra vẻ rất khó chịu.

Ngập ngừng nghĩ một lúc, nàng lấy trong người ra một túi nước đưa cho Kiều Vũ Phi, bảo:- Ngươi không sao đó chứ? Uống một ngụm đi!Kiều Vũ Phi ngước mặt nhìn nàng nhưng không nhận lấy túi nước đã muốn đứng dậy đi theo đám thủ hạ tiếp tục tìm người.

Chẳng ngờ lúc nàng đứng dậy, đột nhiên thấy đầu óc choáng váng suýt ngã.

Lương Mẫn Doanh ở cạnh bên, tiện tay nắm lấy cánh tay Kiều Vũ Phi giữ lại giúp nàng thăng bằng.

Chẳng may đúng lúc Kiều Vũ Phi sụp chân dường như rơi vào một miệng hố bị lá cây khô phủ kín.

Lương Mẫn Doanh đang níu tay nàng cũng không kịp phản ứng, cùng lúc bị cuốn theo, rơi tỏm xuống hố tối đen.

Cây đuốc trên tay Lương Mẫn Doanh bị rớt lại trên mặt đất gặp phải lá khô rơi rụng trên đường liền bốc cháy.


Đám lửa càng lúc càng to rốt cuộc thì cháy rực luôn một mảng rừng.Đám thủ hạ của Lương Mẫn Doanh ở bên này đi theo chỉ dẫn của Kiều Vũ Phi vừa tìm được lối rẽ thật, còn chưa kịp trở về báo tin thì nhìn thấy bìa rừng nơi tiểu thư vừa đứng lửa bốc cháy dữ dội liền hoảng sợ chạy đến xem.

Đêm khuya giữa rừng già, không có phương tiện gì để chữa lửa, đến lúc trời sáng mới dập tắt được đám lửa.

Các thủ hạ tìm trong đống hoang tàn không thấy dấu tích nào của tiểu thư và Kiều Vũ Phi.

Cả bọn nhìn nhau sợ hãi.

Trong vòng hai ngày, bọn họ vừa để tiểu công tử lâm vào cảnh an nguy chưa rõ, bây giờ lại mất luôn cả tam tiểu thư.

Phen này xem ra cả toán sẽ phải chịu tội thê thảm trước mặt Lương sứ quân rồi!-----------------Trong một mật thất tăm tối, một nữ nhân tóc xõa đen tuyền, mặc TSm màu lam đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn giữa gian phòng.

Thình lình, một con rắn nhỏ không biết từ đâu chậm rãi bò vào.

Con rắn màu xanh đen, trên đầu có sừng, thân dài, di chuyển rất chậm nhưng nhìn hình thù nó rất ghê rợn, đôi mắt lồ lộ ra đỏ rực trông khá nguy hiểm đang hướng đến chỗ nữ nhân lam y.

Rắn di chuyển không một tiếng động, nhưng mỗi khi nó bò đến đâu trên mặt đất hai bên đều rãi rác rơi rớt xác kiến, gián, muỗi, bọ, thậm chí cả chuột đang nấp trong các hang sâu dưới lòng đất cũng như bị kinh động bò ra khỏi hang biểu hiện ngờ nghệch như bị trúng độc.

Con rắn tiến đến chỉ cách lam y chỉ còn chừng ba gang tay, nữ nhân lam y bất ngờ vung tay hướng đến chỗ đầu rắn phóng châm.

Nhát châm mỏng manh phóng thẳng đầu con rắn cắm phặp vào, những tưởng có thể giết được con rắn, không nghĩ đến đột nhiên dính châm xong, con rắn bật phốc dựng thân dậy rồi bắt đầu liên tục nhảy múa những điệu nhảy kì lạ trông buồn cười vô cùng.

Lam y cũng không hề hé mắt nhưng vẫn cảm nhận được từng động tĩnh của con rắn nhỏ.

Con rắn là bị nhát châm kia của nàng khống chế, bị nàng điều khiển, bắt nhảy múa đến lúc không còn chút sức lực nào dễ dựng thân được nổi liền ngã phịch xuống nằm bẹp dí.

Nữ nhân lam y lúc này mới mở mắt ra, mỉm cười nhìn con rắn đáng thương bị mình hành hạ đến chết dở.

Nàng đưa tay rút lấy ngân châm trên đầu con rắn ra, con rắn mới từ từ tỉnh lại, ngoe ngoe mấy cái cuối cùng thì cuộn tròn thân nằm đấy chịu trận.

Lam y buồn cười, đưa tay nhặt lấy con rắn bỏ vào một chiếc hộp gỗ sau đó mới đứng dậy bước ra khỏi gian mật thất.

Đúng lúc đấy, một cô nương khác độ chừng hai mươi hối hả chạy đến nét mặt vui mừng thông báo nói:- Chủ nhân! Đã bắt được rồi! Người ấy cùng một cô nương nữa đã rơi vào mật đạo.

Nô tì đã đưa cả hai người đến đây, xin chủ nhân chỉ thị!Lam y lúc này mới ngẩng mặt lên, để lộ ra một dung mạo quá đỗi diễm lệ cùng kiêu mị.

Nàng trông độ chừng hơn hai mươi tuổi thôi, mắt hạnh to tròn, mặt thon, mày liễu, chóp mũi thanh tao với đôi môi cong quyến rũ.

Một nét đẹp tinh xảo cực kì ảo diệu toát lên một thần thái chiêu dụ nhân tâm khiến người ta nhìn vào không khỏi cảm xúc nhất thời bị mê hoặc.


Lam y nhướn nhẹ đôi mày thanh mảnh, vươn ngón tay thon dài đặt chiếc hộp gỗ đựng con rắn lúc nãy vào tay của nô tì của mình.

Giọng nàng thanh dịu nhưng khẩu khí đầy ma mị nói:- Yến Oanh! Mang tiểu súc sinh này đến chỗ của long tằm.

Cho long tằm dùng bữa xong thì mang nó theo ta cùng đến gặp cố nhân! À không, là tái sinh hậu kiếp của cố nhân mới phải!Lam y nói xong, nàng cũng bỏ mặc nô tì Yến Oanh, một mình bước vào một gian phòng khác tắm gội.

Yến Oanh nhận lấy con rắn nhỏ, cũng không chần chừ lập tức đi đến phòng nuôi nhốt long tằm.

Cầm con rắn nhỏ trên tay, Yến Oanh cũng không khỏi rùng mình một phát.

Con rắn này không phải đơn giản chỉ là một con rắn độc bình thường mà là vạn độc chi độc Phỉ Long xà.

Nó vốn là một con rắn màu trắng sống trong ống tre, có nọc độc hiểm ác lại còn rất hiếm gặp cho nên mức độ nguy hiểm càng khủng khiếp.

Đã vậy, chủ nhân của nàng, vị lam y nữ nhân ấy chính là độc y nổi tiếng thiên hạ Lam Hân Di mỗi ngày lại còn dùng nó luyện độc, cho nó hấp thụ đủ các loại kì độc từ các loại rắn, ếch, nhện độc và cả bò cạp khiến cho Phỉ Long Xà từ thân thể màu trắng phải biến thành xanh đen.

Mức độ nọc độc của nó nguy hiểm đến mức không cần phải dựa vào nhát cắn, chỉ trong phạm vi ba bước, hơi độc từ thân thể nó toát ra cũng đủ độc chết một người bình thường.

Bởi vậy, Yến Oanh hai tay bưng con rắn mà không ngừng run rẩy.

Hơn thế nữa nàng lại còn phải mang nó đi làm thức ăn cho long tằm nữa cơ!Nhắc đến long tằm, lại phải thêm một tầng kinh hãi nữa.

Long tằm so với Phỉ Long Xà càng là độc thâm khôn kể.

Long tằm vốn là một con băng tằm ngàn năm ở Trường Bạch sơn nhưng do Lam Hân Di dùng nó luyện độc, cho nó hấp thụ không biết bao nhiêu loại kì độc âm hiểm khiến nó từ băng tằm biến tính thành hỏa tằm.

Mỗi khi nó phát công, toàn thân từ màu trắng trong suốt biến thành đỏ rực, nóng cháy và âm độc đến không thể ngờ.

Người bình thường ở trong vòng mười bước có sự xuất hiện của long tằm cũng có thể sẽ bị hơi độc làm chết.

Yến Oanh đứng nép một góc cẩn thận nín thở, mở hộp gỗ thả Phỉ Long Xà vào thùng thiếc dùng để nhốt long tằm rồi ở một bên quan sát cảnh long tằm đem Phỉ Long Xà làm điểm tâm mà nuốt lấy.

Yến Oanh thân là thuộc hạ tin cậy của Lam Hân Di, sớm đã được Lam Hân Di truyền dạy cho các cách thức và phương thuốc giải độc thượng thừa.

So với người thường, nàng gần như miễn dịch với rất nhiều loại độc dược nhưng với cảnh tượng trước mắt, nhìn từng đợt từng đợt khói độc bốc lên mà Yến Oanh cũng phải rùng mình hoảng sợ.

Long tằm vốn đã là cực độc chi trùng lại còn hấp thụ thêm tinh hoa chi độc Phỉ Long Xà này nữa.

Nhất là khi mới dùng xong độc vật, độc tính và mức độ hung bạo của long tằm càng tăng thêm một bậc, chủ nhân lại muốn đem long tằm ra gặp vị cố nhân kia ư? Xem ra chủ nhân đối với vị khách gọi là cố nhân này thật sự oán hận vô cùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận