Lời Muốn Nói Trói Chẳng Đặng

Xe khởi động, gió thổi vào làm lay động cổ áo của Hứa Tắc, ánh sáng của đèn đường không ngừng chiếu vào mặt và mu bàn tay cậu.

Không gian bên trong của chiếc xe việt dã quân dụng rất rộng rãi nhưng Hứa Tắc vẫn cảm thấy thắt chặt, cậu kéo kính ra, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa mặt vừa buồn ngủ, mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

Ánh đèn của thủ đô đô không ngừng trôi qua trước mắt giống như một dòng sông, ý thức Hứa Tắc mạch cận, có thể đến cuối dòng sông cậu sẽ lại là Số 17 của nhiều năm trước, người chỉ cần đội mũ lên liền chắc chắn rằng Lục Hách Dương sẽ không nhận ra mình, lần đầu tiên Lục Hách Dương được đưa về nhà.

Hoặc là lần cuối cùng Lục Hách Dương lái xe vào lúc hoàng hôn đưa cậu rời khỏi thành phố. Chỉ là mỗi lần Hứa Tắc tái hiện đoạn ký ức này đều sẽ tự lừa mình lừa người theo thói quen, đến giây phút bọn họ cùng nhau nằm trong im lặng ngắm đóm thì sẽ dừng lại, không tiếp tục nghĩ tới lần chia tay sau khi trải nghiệm sinh nhật.

Lục Hách Dương nói với cậu “Có thể lâu hơn một chút”, nói với cậu “Không chờ cũng không sao”, còn Hứa Tắc trả lời “Em chờ anh”, trả lời “Sẽ chờ thôi”, cậu của khi đó cố gắng chấp nhận như thế, không nghĩ rằng câu trả lời có thật đã được giấu kín trong lời nói của Lục Hách Dương.

Phải phân tách ra rất lâu, rất nhiều năm, đừng mong đợi nữa, sẽ không có kết quả ở đâu.

Năm đó, cậu nhìn Lục Hách Dương đứng ở chỗ cũ từ kính chiếu hậu, cách mình càng lúc càng xa, nhưng cho đến tận bây giờ Hứa Tắc mới hiểu rằng, người đứng ở chỗ cũ thật ra vẫn luôn là mình.

“Bác sĩ Hứa.”

Hứa Tắc được kéo về hiện thực, nhìn về phía sườn mặt của Lục Hách Dương theo giọng nói của anh.

Lục Hách Dương cũng quay đầu nhìn lại cậu, ánh mắt của Hứa Tắc có chút mê man, là phong cách không quá tỉnh táo, Lục Hách Dương quay đầu lại, bàn tay từ dưới vô lăng trượt lên một đoạn, lại cảm lại, sau đó hỏi: “Dùng dầu dưỡng gì vậy?”

Đầu ngón tay lo lắng co giật, chạm vào túi nylon phát ra tiếng động nhẹ nhàng. Hứa Tắc quay lại, nói ra một nhãn hiệu, một lát sau bổ sung: “Rất rẻ.”

Bởi vì rẻ, thiết thực và tiết kiệm chi phí nên rất nhiều năm rồi vẫn không ngừng sản xuất.

Một giây sau, cậu nghe thấy Lục Hách Dương nói: “Rất thơm.”

Hứa Tắc hơi sử dụng sốt, sau đó đưa tay lên dụi mắt trái, cậu cảm thấy món canh giải rượu mà Hạ Uý gọi như không có tác dụng gì.

“Vết seo trên tay làm sao vậy?” Lục Hách Dương đương nhiên hỏi.


Không rõ Lục Hách Dương đã chú thích tới từ lúc nào, Hứa Ôm cổ tay lại che đi vết semùa.

“Hồi cấp ba.” Cậu miễn cưỡng chọn ra lý do thường thấy nhất, “Có sự kiên định với người khác.”

Lục Hách Dương lại nói: “Bác sĩ Hứa nhìn không giống loại người như vậy.”

Không giống ư? Hứa Tắc nghĩ có lẽ Hạ Uý đã không đề cập đến Lục Hách Dương rằng cậu từng đánh quyền anh trong một sàn đấu dưới lòng đất, nếu Lục Hách Dương biết rồi thì chắc chắn sẽ không nhận xét như vậy.

Hứa Tắc nhận ra bây giờ mình càng sợ Lục Hách Dương biết những chuyện này hơn so với hồi trung học. Sau này bọn họ sẽ không có quá nhiều giao tiếp, có không bao lâu nữa Lục Hách Dương sẽ lại rời khỏi thủ đô, cho nên Hứa Tắc hy vọng mình sẽ là bác sĩ Hứa mà Lục Hách Dương tình cờ gặp khi trở về nước, một người qua đường bình thường và không quan trọng, quay đầu đã có thể quên đi chứ đừng gắn liền với ký ức nào không tốt về Số 17.

Hứa Tắc cố gắng hết sức suy nghĩ vài giây, định chuyển chủ đề: “Bữa tôi—”

“Trông giống người như thế nào?” Cậu hỏi Lục Hách Dương.

Cậu cảm thấy Lục Hách Dương giảm tốc độ xe xuống một chút, sau đó cậu đơn một cái. Đèn trong xe nửa sáng nửa tối, Hứa Tắc không chuyển qua ánh mắt của Lục Hách Dương.

Một lúc sau, Lục Hách Dương lại đạp ga, trả lời: “Không hiểu.”

Là một câu trả lời đương nhiên, ngay cả câu hỏi vốn vốn cũng là dư thừa. Hứa Tắc thần cười, muốn nói thêm vài câu với Lục Hách Dương nhưng đột nhiên ngay cả việc tiếp tục mở miệng cũng trở thành một công việc rất khó khăn. Cuối cùng ủ rũ chỉ người ra sau, nghiêng đầu, nhẹ nhàng đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau hơn 20 phút di chuyển, rất nhanh đã đến tầng dưới của ký túc nghiên cứu sinh. Xe dừng lại, Hứa Tắc mở mắt ra, không lãng phí bất kỳ giây nào vươn tay ra dây an toàn. Cậu đang định nói “Cảm ơn” thì thấy Lục Hách Dương hơi nhíu mày như thể đang suy nghĩ điều gì đó, đồng thời bàn tay đang ấn trên phanh điện tử di chuyển ra sau, Cú vào hộc tròn cú chai nước theo một động tác rất quen thuộc nhưng bên trong trống không, không có chai nước nào.

“Hình ảnh lớn trong chung cư có máy bán nước.” Hứa Tắc làm dự một lát nói, “Nếu như bạn không ngải thì bây giờ tôi đi mua một chai nước.”

Lục Hách Dương không trả lời ngay mà nhìn vào mắt Hứa Tắc, thế nhưng đối phương quay đầu đi ngay lập tức. Hứa Tắc đeo kính lên một cách mất tự nhiên, sau đó hỏi lại: “Có cần không?” Cậu phát hiện Lục Hách Dương hình nhưng không cau mày nữa.

“Không in.” Lục Hách Dương trả lời theo thứ tự câu hỏi “Tôi không uống nước tồn.”


Hứa Tắc nhớ tới trước kia Lục Hách Dương không hề có thói quen không uống nước cũ, cậu bé sử dụng sốt, nghĩ rằng đây có thể là một kiểu từ chối khéo léo. Thế nhưng nếu muốn từ chối thì Lục Hách Dương hoàn toàn có thể nói thẳng rằng mình đang khát chứ không cần nói không uống nước vì lý do làm.

“Có muốn đun sôi nước không?” Hứa Tắc nhìn tòa nhà chung cư từ cửa sổ xe, cậu sống ở tầng 4, lên xuống một chuyến sẽ không mất nhiều thời gian, Hứa Tắc nói, “Trong ký túc xá của tôi có, nếu cần thì tôi có thể bưng xuống một ly, sẽ nhanh thôi.”

Chữ “bưng” được dùng quá tượng hình, có thể nói ra những lời như vậy có nghĩa là Hứa Tắc vẫn chưa tỉnh rượu. Lục Hách Dương cười, hỏi cậu: “Anh thật sự có thể bưng vững sao?”

Hứa Tắc cầm túi nylon lên thắt nút lại, mặc dù cậu không biết vì sao phải thắt cái nút này, chỉ là cậu cảm thấy mình không nên trả lời là “Có thể”.

“Nếu không phải thì có thể đến ký túc xá của tôi.” Hứa Tắc béo tần chậm nói: “Uống nước.”

Cậu cho rằng đề nghị này khả năng cao sẽ bị từ chối nhưng Lục Hách Dương nghe xong chỉ hỏi: “Có tiện không?”

“Tiện.” Hứa lại Tắc hiểu thành một kiểu “thuận tiện” khác, cậu gật đầu nói: “Có thang máy.”

Không giống như khu phố cũ sống hồi cấp ba, từng lần đều phải mò mẫm trong bóng tối đi bộ lên mấy tầng.

“Được.” Lục Hách Dương nói: “Ngồi yên đừng nhúc nhích, tôi dừng xe chút.”

Lái xe đến bãi đậu xe ở tầng dưới, tắt máy xong, hai người xuống xe. Đi vòng qua bồn hoa, trước sảnh lớn còn vài bậc thang, có thể thấy Hứa Tắc vẫn còn hơi chớp. Lục Hách Dương đỡ cánh tay cậu. Hứa Tắc rút vốn có thể đi được nhưng bây giờ lại đột nhiên không biết nên bước bằng chân nào nữa mà đứng ở trước bậc thang.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

“Bác sĩ, có thể đi được không?” Thấy cậu không nhúc nhích nhúc nhích, Lục Hách Dương hỏi: “Hay là cần cõng?”

Hứa Tắc nhìn mặt đất: “Đi được.”

Đi ra bốn bậc thang, Lục Hách Dương buông tay ra. Phần áo sơ mi thiết bị anh cầm có hơi nhăn, Hứa Tắc muốn nhẹ vào nhưng không phải vì muốn vuốt những nếp nhăn trên quần áo.


Từ sảnh lớn đến thang máy phải đi qua một cổng ra vào yêu cầu nhận dạng khuôn mặt, Hứa Tắc bắt đầu lo lắng lỡ như Lục Hách Dương không theo sát thì sẽ bị chặn lại, vì vậy cậu nói với anh: “Thượng tá, đi gần lại một chút. “

Lục Hách Dương trả đầu: “Cái gì?”

“Cách tôi đến gần một chút.” Hứa Tắc nói: “Cửa đường đi này đóng lại khá nhanh.”

“Được.” Lục Hách Dương theo sau lưng Hứa Tắc, khuôn mặt của hai người xuất hiện trên màn hình, khung nhận dạng tự động mở khóa mặt của Hứa Tắc.

Cách một lớp áo sơ mi mi mỏng, phong cách lưng Hứa Tắc cách rất gần lồng bùn của Lục Hách Dương, trong phòng chờ có máy lạnh nhưng Hứa Tắc vẫn cảm thấy nóng. Vẻ mặt của Lục Hách Dương trên màn hình bình tĩnh tự nhiên, Hứa Tắc giữ ánh mắt không chuyển để tránh nhìn vào mắt anh.

Cửa đường đi không chỉ đóng lại rất nhanh mà mở ra cũng rất nhanh, Hứa Tắc còn chưa phản ứng đã tĩnh lặng mở ra hai bên, Hứa Tắc thì vẫn đang màn hình. Lục Hách Dương di chuyển nhẹ nhàng phải của Hứa Tắc để cậu quay đầu lại về phía trước mặt, nói với cậu: “Bác sĩ Hứa, cửa mở rồi.”

Hứa Tắc “Ò” một tiếng đi về phía trước, sau khi đi qua, cậu quay đầu lại muốn xem xem Lục Hách Dương có đi theo không nhưng bài vai lập tức bị bàn tay ấn xuống, Lục Hách Dương không nặng không nhẹ Đưa cậu, còn nói: “Chắc chắn tôi cũng không ngốc như cậu nghĩ đâu.”

Không giải thích được, Hứa Tắc chỉ gật đầu nói: “Phải.”

Nghe có vẻ giống như bạn đã xác nhận rằng Lục Hách Dương không ngốc nghếch như vậy.

Trước cửa thang máy mở ra, từ hình ảnh phản chiếu trên cửa, Hứa Tắc nhìn thấy Lục Hách Dương đang cười.

Hứa Tắc sống ở căn hộ 4010. Khóa cửa là khóa mật mã, chức năng vân tay đã hư một thời gian rồi nhưng cậu vẫn chưa gọi điện báo sửa. Hứa nhập Mật khẩu sáu chữ số trước mặt Lục Hách Dương rồi Đưa cửa ra.

“Lúc này có người khác cũng đến à?” Lục Hách Dương hỏi.

“Cái gì?” Hiện dòng mờ mờ.

“Nhập mật khẩu lúc này không kiểm tra lại sao?”

Tây Hứa Tắc vẫn còn đặt trên đấm đấm cửa, bình thường rất ít người tới ký hiệu quý của cậu, hầu như chưa bao giờ gặp phải vấn đề như vậy, cậu cũng chưa từng nghĩ tới việc giấu mật khẩu với Lục Hách Dương. Giống như hồi phục cấp ba, bạn hãy sẵn sàng trao chìa khóa nhà cho Lục Hách Dương không chút do dự, mặc dù đối phương không cần thiết.

“Không sao.” Hứa Tắc vẫn thể hiện ra ý thức an toàn của mình một cách phù hợp, cậu xác nhận với Lục Hách Dương, “Chắc chắn là sẽ không nhớ nhỉ.”


“Đã quên rồi thì phải làm sao đây?” Lục Hách Dương trả lời ngang không quay để lại mũi mũi, sau đó hỏi Hứa Tắc, “Bác sĩ Hứa có muốn đổi mật khẩu không?”

Hứa Tắc nhìn một mảng bóng tối ra dưới cánh cửa nửa vời, lắc đầu: “Không đổi.”

Cậu nói xong thì đi tới bật công tắc đèn, nhưng làm choáng váng nên không được lập tức ngay. Nhìn Hứa Tắc ngón tay vài giây, Lục Hách Dương bỏ một tay lên niết đầu ngón trỏ của Hứa Tắc từ phía sau, lang lên năm centimét để cậu đi bật đèn. Cằm của anh gần như Chạm vào vai Hứa Tắc, Hứa Tắc có thể nghe thấy rõ tiếng xả của Lục Hách Dương ở ngay bên tai.

Không quá quen với ánh sáng đột ngột, Hứa Xuôi ánh mắt lại.

Căn nhà là loại phòng ngủ, chỉ có đồ đạc và đồ cơ bản, không tìm thấy những đồ đạc nhanh chóng hay đồ trang trí không cần thiết, một giá phòng khách cho phòng ngủ. Phòng ngủ rất yên tĩnh bởi vì giường không lớn, được liệt kê vào Tường, đối diện vách ngăn có một cái bàn làm việc, giữa giường và bàn học là cửa sát đất thông ra ban công, treo côn cửa màu trắng, thật ra là bố cục có hơi quái vật, đặc biệt là hướng của Chiếc giường.

Tầm mắt của Lục Hách Dương chậm rãi qua qua giường, giảm cửa và bàn làm việc, Hứa Tắc đã đổi sang dép lê, một lúc sau mới nói: “Mời vào.”

“Tôi không cần thay giày sao?” Lục Hách Dương hỏi.

“Không sao.” Hứa Tắc nói, “Mặt đất có thể quét sau.”

“Cũng có thể quét ít nhất một lần.” Lục Hách Dương hỏi: “Còn dép lê không?”

“Còn lại.” Hứa Tắc mở tủ bên cạnh, lấy một đôi dép lê ra.

Cậu đặt dép lê trước mặt Lục Hách Dương, quàng tay chỉ cần đi xuống là được nhưng bởi vì cả người lâng lâng không chắc, sợ mình ngã xuống đất.

Dáng vẻ này theo góc nhìn của Lục Hách Dương giống như Hứa Tắc muốn tự tay giúp anh thay giày, anh gọi một tiếng “Bác sĩ Hứa” rồi lập tức đưa tay ra để kéo lại nhưng Hứa Tắc lại ngồi xổm xuống quá nhanh, Lục Hách Dương chỉ được chạm vào cậu.

Khi mặt trong ngón tay lướt qua tóc của Hứa Tắc, tay của Lục Hách Dương dừng lại, không chuyển đi. Tóc của Hứa Tắc rất mềm, mịn và mát, như thể đã được chăm sóc cẩn thận mới được chất tóc như vậy, khó có thể tưởng tượng cậu bé sử dụng loại dầu dưỡng rẻ tiền nhất.

Nghe thấy Lục Hách Dương gọi mình, Hứa Tắc vành đầu lên, ngón tay Lục Hách Dương truyền vào tóc bạn theo động tác vành đầu của Hứa Tắc. Mặt Hứa Hướng về phía dưới bụng dưới của Lục Hách Dương một chút, đánh hơi bởi vì xa đầu nên mở ra, ánh mắt xuyên qua một lớp mắt kính có hơi mê man, hỏi: “Sao vậy?”

Từ góc nhìn của Lục Hách Dương, có thể thấy rõ ràng bức xóa quai xanh của Hứa Tắc, phần lớn lộ ra dưới lớp áo sơ mi không cài hai nút, có thể là uống rượu nên mảng da đó có màu đỏ nhạt. Cảm giác giác sợi tóc sượt qua kẽ tay rất vi xem, Lục Hách Dương cúi đầu nhìn mặt Hứa Tắc, ngón tay đang bấm tóc bạn gió lại nhưng đã lập tức dừng lại, cuối cùng chỉ bú một cái trên đầu Hứa Tắc.

“Sau này không nên uống nhiều nữa.” Anh thư tay lại nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui