“Hoàn toàn không nhớ gì về cậu nữa sao?”
“Không nhớ nữa rồi.”
“Một chút ấn tượng cũng không có à?”
“Không còn nữa.”
Trì Gia Hàn cau mày, vẩy vào cơm: “Dựa vào cái gì?”
Năm đó, khi biết Lục Hách Dương mất trí nhớ, Trì Gia Hàn đã phản ứng rất lớn, cậu cảm thấy tiếc tiếc vì biết rằng Lục Hách Dương không đối đáp với Hứa Tắc bằng thái độ chơi đùa, điều này càng như cho mọi chuyện trở nên hỏng bét. Hứa Tắc khó khăn lắm mới đạt được một chút đồ tốt, trong chớp mắt lại được lấy lại không còn gì cả.
Nhưng Hứa Tắc không hiểu tại sao Trì Gia Hàn lại cảm thấy tiếc tiếc, đối với cậu và Lục Hách Dương mà nói, bất kỳ hình thức chia tay nào cũng hợp lý.
Chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất, những năm này Hứa Tắc không ngừng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như Lục Hách Dương không xảy ra chuyện gì thì tốt rồi.
“Ăn cơm đi.” Hứa Nói Tắc.
“Lịch kiểm tra của các bạn đã được sắp xếp chưa? Cậu ở bệnh viện hay ra ngoài?”
“Buổi sáng có ca bệnh, chưa đáp ứng xem lịch.”
Trì Gia Hàn ăn một miếng thức ăn: “Tôi bị xếp đến cơ cứ hải quân, muốn xem xem có phải chung với cậu không.”
“Tôi xem một chút.” Hứa Tắc lấy điện thoại di động ra, mở biểu tượng trong nhóm chat, vài giây sau, ánh mắt cậu cứng.
Chỉ cần nhìn biểu cảm này đã biết kết quả là gì, Trì Gia Hàn hỏi: “Căn cứ không quân?”
Hứa Tắc gật đầu, tắt điện thoại, ăn cơm.
Trì Gia Hàn hiểu Hứa Tắc, Hứa Tắc sẽ không bao giờ chủ động đề nghị đi phía Tây thành phố, nhưng số bộ phận như rất muốn đùa cậu.
“Anh về khoa hỏi đi, có thể không đi thì đừng đi.” Trì Gia Hàn nói: “Nếu thật sự là cái gì cậu ta cũng quên cả rồi, gặp mặt không có lợi gì cho cậu cả.”
Hứa nút mắt xuống không nói gì.
“Là ý của trưởng khoa Châu, công việc bên ngoài lần này sẽ thoải mái hơn, cũng muốn cậu bé nghỉ ngơi một chút.” Y tá trưởng nói, “Cậu không biết đấy thôi, ngày hôm nay các cậu đi giải nguy nguy hiểm như thế, sau đó giáo sư Hoàng đã tự mình liên lạc với trưởng khoa Châu, cậu ấy không phải là một cậu bé dũng cảm nên chỉ có thể nhấn mạnh với trưởng khoa Châu về sau ít cậu đi hỗ trợ.”
“Không sao đâu.”
Hứa Tắc vẫn là một câu nói này, như thể chuyện gì cũng không sao cả. Trong toàn bộ trường Đại học Quân y, Hứa Tắc là sinh viên y khoa ra tiền tuyến hỗ trợ nhiều nhất trong thời gian học đại học và dược sĩ. Mọi người đều biết giáo sư Hoàng Lệ Linh đặt nhiều kỳ vọng vào Hứa Tắc, hy vọng cậu sẽ ở lại trường chuyên nghiên cứu khoa học, nhưng Hứa Tắc vẫn chọn ở lại phòng khám và trở thành bác sĩ nội khoa.
Cậu bé có vẻ không góc cạnh và sắc hồng nhưng vẫn luôn thể hiện rõ ràng những ý tưởng của mình không tự do bị chuyển chuyển.
“Dù sao cũng chỉ ở lại có hai ngày thôi.” Y tá trưởng kết luận bằng câu nói thường dùng của Hứa Tắc, “Không sao đâu.”
Vì vậy, sáng hôm sau Hứa Tắc và năm đồng nghiệp lên xe y tế, đi đến căn cứ không quân ở phía Tây thành phố.
Những năm này, trung tâm thành phố vẫn như vậy, không có nhiều thay đổi nhưng phía Tây thành phố lại có tính xác thực. Những công trình nhà lụp xụp và con đường tan vỡ đều đã biến mất, thay vào đó là bất động sản mới toanh và những nhà phát triển cao cấp vót. Tất cả những trải nghiệm hoang dã và đen tối thiếu niên cũng đều là những thứ đơn giản, san bằng và sâu dưới lớp tráng mới ở phía Tây thành phố.
Từ phía Tây thành phố đến căn cứ còn phải lái thêm một đoạn, sau khi vào căn cứ, Bộ trưởng Bộ Y tế đến đón bọn tiếp theo.
“Lần này chủ yếu là làm kiểm tra cho đội ngũ đi cùng thượng đến cơ cứ, tổng cộng 136 người. Nhưng các sĩ quan mỗi ngày đều có nhiệm vụ huấn luyện riêng và các cuộc thi, không có cách tập trung tiến hành nào, phải đợi bọn họ một lần như có thời gian rảnh rỗi Thỏ qua, vì vậy thời gian sẽ kéo dài khá lâu, Nhưng mọi người cũng sẽ làm như vậy mà không quá mệt mỏi.”
Đặt hành lý vào ký túc xá tạm thời, mọi người đến bộ phận y tế vào vị trí, Hứa Tắc đảm nhiệm trích xuất pheromone.
Các binh sĩ đến một mình hoặc theo cặp và nhóm ba, tần suất cũng không chặt chẽ. Khối lượng công việc ít, mọi người bắt đầu trò chuyện với nhau, trong thời gian rảnh thì Hứa Tắc nhìn máy tính viết báo cáo thí nghiệm.
“Tôi vẫn chưa được nhìn thấy thượng tá mới đến, nghe nói mấy ngày trước anh ấy đến bệnh viện chúng ta rồi à?”
“Đã đến Khoa Huyết học mấy lần rồi, không phải lão tướng quân Trần đang ở bệnh viện đấy sao? Nếu là lần trước thì đúng lúc đội yêu hộ của bác sĩ Hứa về, đúng không bác sĩ Hứa?”
Hứa Tắc nhìn màn hình máy tính, gật đầu.
“Ôi, cô đô làm yên tĩnh bác sĩ Hứa viết báo cáo… vậy cô có gặp anh ấy chưa?”
“Đã xảy ra một lần.”
“Giống như nào?”
“Nói thế nào nhỉ, dù sao không thấy là thiệt rồi.”
“Anh ấy đã kết thúc chưa?”
“Chắc chắn là rồi nhỉ.”
Đầu ngón tay của Hứa Tắc đột ngột cuộn lại, gõ sai một chữ, cậu im lặng hai giây, sau đó chậm dần đến phím xóa rồi ấn xuống.
“Làm sao cô biết được?”
“Bình thường thôi, loại alpha cấp S có bối cảnh này, vừa vào trường đã được định lượng giới hạn quân sự và theo dõi giám sát chính trị, cộng thêm năng lượng, người mai mối không cần quá nhiều, cho dù không kết thúc thì chắc chắn đã được sắp xếp cho đối tượng phù hợp rồi.”
“Đúng… hơn nữa anh ấy hình như không thích mặt nhỉ? Với tính cách như vậy, rất có khả năng thực sự đã bí mật kết hôn rồi.”
“Chà, không biết hai ngày này có thể nhìn thấy Thượng tá Lục trong truyền thuyết hay không.”
“Quên đi, cấp bậc quân chức hàm cao cấp như vậy, quân khu đều có bác sĩ quân y kiểm tra định kỳ, làm sao có thể mong đợi đến bây giờ? Đừng có mê trai nữa.”
“Là cô nói nhiều ấy!”
Sau thời gian, Hứa Tắc ăn xong cơm trưa trước, sau khi hỏi đồng nghiệp, cậu đi một mình xuống lầu. Căn cứ vô cùng lớn, Hứa Tắc không biết quá rõ những tòa nhà nào có thể đi vào nên chỉ đi đến dưới cây một cách không có đích đến.
“Bác sĩ Hứa?”
Cậu quay đầu lại, trung úy đã từng gặp hai lần đi về phía cậu: “Thì ra thật sự là anh, trùng hợp vậy, tình cờ anh đến cơ chạy bên ngoài sao?” Đối phương đưa ra phương tây về phía Hứa Tắc, “Tống Vũ Kha.”
“Hứa Tắc.” Hứa Tắc bắt tay cậu.
“Bác sĩ Hứa muốn đi đâu vậy?”
“Mới ăn xong nên đi dạo chút.”
“Bên ngoài nóng lắm, bên kia là tòa nhà trung tâm của căn cứ, sảnh rộng mở cửa cho khách tham quan, có thể vào đó xem một chút, bên trong mát hơn.”
“ Được, cảm ơn.”
Tống Vũ Kha đưa Hứa Tắc vào tòa nhà trung tâm, không gian bên trong rất rộng rãi, trông giống như phòng triển lãm công nghệ, cũng giống như sảnh chờ sân bay. Bên ngoài bức tường kính cao mười mét là sân đỗ rộng lớn và đường băng, nơi máy bay chiến đấu cửa hàng và cánh cánh không ngừng.
“Những thứ bên ngoài này đều là mô hình công khai.” Tống Vũ Kha nói: “Thượng tá ở bên kia, lát nữa phải dẫn phi công đi làm nhiệm vụ.”
Trước khi cậu ta chỉ về một phương hướng thì ánh mắt của Hứa Tắc đã dừng lại ở nơi đó, Lục Hách Dương đang ngồi trên một hàng ghế, vẫn mặc trang phục huấn luyện, đang nói chuyện cùng nhân viên kiểm soát không lưu. Một lúc sau, Lục Hách Dương đứng dậy đi về phía thang máy.
“À, có chút chuyện cần tôi qua đó một chuyến, bác sĩ Hứa, anh có thể đi dạo khắp nơi, có vấn đề gì thì có thể hỏi các binh sĩ, thất lễ rồi.” Tống Vũ Kha tắt máy liên lạc, nói.
Hứa Tắc đầu: “Được.”
Sau khi Tống Vũ Kha rời đi, Hứa Tắc chậm băng qua sảnh lớn, đi đến bức tường cao sát đất. Cậu nhìn hàng vài giây, cuối cùng đi đến một đầu ở phía sau xa, ngồi xuống chỗ mà Lục Hách Dương ngồi đây không lâu.
Chiếc ghế lạnh như băng như thể chưa từng có ai từng ngồi ở đó, Hứa Tắc ngồi một lúc, lại nghe thấy tiếng xoa vang vang, massage đầu nhìn lên thì thấy vài chiếc máy bay chiến đấu đang lướt qua bầu trời bay về phía xa.
Nhìn máy bay chiến đấu bay đi, Hứa Tắc nhét túi quần, lấy ra một chiếc ví. Ví tiền rất nhẹ, chỉ bảo một ít tiền mặt, thường dùng để bỏ thẻ ăn và thẻ giao thông. Sau khi mở ra, lớp đầu tiên là một ngọn lửa trong suốt, bên trong có một bức ảnh.
Trong ảnh là một chiếc máy bay chiến đấu đang bay, góc chụp từ trên cao, từ một khoảng cách rất xa nên nhìn có hơi mờ.
Đó là bốn năm trước rồi, vào ngày kỷ niệm 60 năm thành lập liên minh, một lễ kỷ niệm lớn đã được tổ chức tại thủ đô, quảng trường trung tâm của thành phố vô cùng sóng nhiệt, Hứa Tắc đã cùng bạn cùng phòng ra quảng trường trong sự ngạc nhiên của bọn chúng.
“Trên tin tức có nói sẽ có một cuộc biểu diễn phi hành, là thành viên của Học viện Không quân.” Các bạn cùng phòng cảm thấy, “Trời ạ, các bạn cùng trang nhẹ đã lái máy bay chiến đấu lập chiến công rồi, chúng tôi vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm lắc ống.”
“Hình như máy bay chiến đấu mới nhất sẽ được ra mắt trong hôm nay? Không biết phi công là ai nhỉ.”
“Con trai của nhân vật lớn, nghe nói vẫn luôn ở nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, hôm nay dành thời gian quay lại lái máy bay cho mọi người xem.”
Chưa đến mấy phút, xa xa đã truyền đến một tiếng cọ vang, lấn át tiếng người trên quảng trường. Mười một chiếc máy bay chiến đấu từ đầu bên kia thành phố lao vút tới, khi đến gần quảng trường, chúng bắt đầu thu gọn thành từng cặp, chỉ có chiếc máy bay chiến đấu màu xanh đen mới tinh ở trung tâm dẫn đầu như một con trời, lúc xoay tròn máy bay phun ra khói vàng.
Tiếng máy bay bao phủ tất cả, tiếng cổ vũ của mọi người, tiếng nhạc sôi nổi nổi và bình luận trên đài phát thanh, tất cả đều không nghe thấy được. Hứa Tắc đứng trong đám đông, được ép đến độ cứng nhưng vẫn luôn có vẻ cao đầu, khi máy bay chiến đấu kia bay qua đầu, Hứa Tắc dùng điện thoại đơn độc chụp lại hình ảnh của nó.
Mãi đến khi máy bay bay qua, tầm mắt của Hứa Tắc vẫn cố chấp và chú ý theo dải mây vàng dài. Khoảng cách xa như vậy, từ bên ngoài cái gì cũng nhìn không thấy nhưng bạn biết alpha ngồi bên trong lái xe là ai.
Lục Hách Dương đang ở độ cao 100 mét thế nhưng Hứa Tắc lại cảm thấy rằng đây là lần họ ở gần nhau nhất trong suốt một thời gian dài.
Cậu không biết mệt mỏi mà ngồi dậy nhìn lên, cho đến khi cổ đau. Mặc dù Lục Hách Dương không nghe thấy cũng không nhìn thấy, thậm chí chí ngay cả nhớ cũng không nhớ được nhưng Hứa Tắc vẫn rất muốn hỏi anh: Bây giờ anh đã tự làm chưa?
Anh tự làm rồi nhỉ.
(minh hoạ ảnh trong ví của bạn Hứa:<)
“Kết thúc thôi, kết thúc thôi.”
Hơn mười giờ tối, những binh sĩ cuối cùng đã khám phá sức khỏe xong, mọi người thu dọn đồ chuẩn bị trở về ký túc xá.
“Sau giờ sáng mai nhớ tập trung tại đây nha, tranh thủ lúc đói thì lấy máu tập thể, thông báo đã được phát xuống rồi.”
“Biết rồi.”
Chủ nhân đi ra ngoài, vẫn chưa ra khỏi cửa thì một thượng sĩ đã đi vào, chào theo phong quân đội: “Thượng tá lục vừa thi xong, ngày mai khả năng cả ngày đều không có thời gian, có vị bác sĩ nào chịu khó một chút, bây giờ đi làm kiểm tra đơn giản cho thượng tá được không?”
Lúc này omega đi xem ra không thích hợp, trong số hai bác sĩ alpha duy nhất, một người đã kết hôn và có con nên thở vàng trở về phòng nói chuyện điện thoại với vợ và con gái, mọi người sau đó nhìn Hứa Tắc, máy tính vừa mới tắt.
Hứa Tắc chỉnh lại kính, còn chưa đáp phản ứng đã nghe thấy thượng sĩ nói với cậu: “Bác sĩ Hứa, làm phiền anh rồi.”
Đây là một tình huống hoàn toàn không thể từ chối, Hứa tắc bóp hộp thuốc lên rồi xuất phát cùng thượng sĩ. Xe chạy khoảng 20 phút thì đến tầng dưới của một tòa nhà, thượng sĩ đưa Hứa Tắc đến trước cửa, dùng máy quét khuôn mặt mở cửa sau đó đưa Hứa Tắc vào thang máy, sau khi nhận dạng vân tay, thang máy khởi động và đi lên tầng 4.
“Phòng của thượng tá ở bên này.” Ra khỏi thang máy, thượng sĩ đi về phía bên phải, vừa đi vừa nói với Hứa Tắc, “Tôi sẽ đợi ở dưới lầu, đến lúc đó sẽ đưa bác sĩ Hứa trở lại ký túc xá.”
“Cũng không xa, tôi tự đi bộ về đã được rồi.”
“ Được rồi, nếu có vấn đề gì thì có thể tìm binh sĩ canh gác bất cứ lúc nào, bác sĩ Hứa dinh dưỡng rồi.”
“Không có gì cả.”
Đến ngoài cửa, thượng sĩ bấm chuông cửa, màn hình trên cửa sáng lên, thượng sĩ nhìn màn hình nói: “Thượng tá, bác sĩ tới kiểm tra cho ngài.”
Loa phát thanh truyền đến giọng nói của Lục Hách Dương, như đang có mặt trong một gian phòng nào đó. nên nghe có chút xa xôi: “Chờ chút.”
“Bác bác Hứa, tôi đi trước đây.”
Hứa Tắc gật đầu, muốn nói “Được” nhưng cổ sau cậu như không thể phát ra âm thanh, cậu tắc nhiên hy vọng rằng thượng sĩ có thể cùng ở lại.
Đương nhiên là thượng sĩ vẫn rời đi, Hứa Tắc nhìn người đó đi vào thang máy. Cùng lúc cửa thang máy đóng lại, cửa phòng mở ra, Hứa Tắc giật mình quay đầu lại, thấy Lục Hách Dương đang đứng ở cửa, nhìn thấy cậu cũng không quá kinh ngạc mà chỉ hơi lười người một lát, sau đó cười nhẹ một tiếng: “Trung hợp vậy, bác sĩ Hứa đến căn cứ của chúng tôi làm việc bên ngoài à?”
Anh chỉ mặc quần huấn luyện, thư giãn một nửa. Có thể là nửa thân trên để trần nên thể hiện một loại cảm giác áp bức rất nguyên thủy và rõ ràng. Hứa Tắc nín thở, toàn thân cứng đờ, vài giây sau mới nói: “Đúng vậy.”
“Có cần thiết phải nhập không?” Lục Hách Dương khách câu hỏi.
Kiểm tra ngay tại cửa trình nhiên là không thực tế, nhưng Hứa Tắc hoàn toàn không nghĩ tại sao Lục Hách Dương lại hỏi một câu như vậy, cậu gật đầu trả: “Cần.”
Lục Hách Dương Đưa cửa ra xa hơn một chút, nói với Hứa Tắc: “Bác sĩ Hứa, mời vào.”
—
Gin: Bố tôi cũng là một Thượng tá Không quân, hồi nhỏ tôi từng được bố dẫn đi tham quan căn cứ xong ngồi lên trực thăng thử thách (tất cả nhiên là khum có bay lên 😆) nhưng cũng từng thấy trực thăng bay lên ở khoảng cách rất gần nên thật sự đọc cái cảnh Lục lái máy bay tôi cảm thấy hay với bồi hồi xúc động fuuu, tôi khá là thích vài bộ có bối cảnh quân đội nha kiểu đọc mấy cảnh tả cảnh quân đội cảm thấy yêu nước tự hào sao ấy 😎
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...