Lời Muốn Nói Trói Chẳng Đặng


Đôi khi Hứa Tắc sẽ không phân biệt được, ở trước mặt Lục Hách Dương, cậu không phân biệt được mình là Hứa Tắc hay số 17.
Ví dụ như giờ phút này, cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, cậu không biết mình là ai trong mắt Lục Hách Dương.
Nhưng cho dù thân phận nào cậu cũng không có cách nào từ chối Lục Hách Dương.
Hứa Tắc ngồi vào ghế phó lái, sau khi đóng cửa lại, trong xe một mảnh yên tĩnh, Lục Hách Dương không bật nhạc, anh thậm chí còn tắt đèn xung quanh.

Hứa Tắc được bóng tối này mang đến một cảm giác an toàn, cậu nghĩ Lục Hách Dương hẳn là nhìn không thấy mặt mình —— cậu thật sự đã uống quá nhiều rượu, không cách nào ngụy trang như bình thường được, rất dễ dàng bại lộ.
Đầu ngón tay Lục Hách Dương gõ trên vô lăng vài cái, lại qua hai giây sau, anh nhắc nhở Hứa Tắc: “Dây an toàn.”
“…” Hứa Tắc lập tức thắt dây an toàn, do dự một chút, cậu nói: “Cảm ơn.”
Cổ họng cậu vừa khô khan vừa khàn đặc, Lục Hách Dương lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng nhỏ, vặn nắp ra đưa cho Hứa Tắc.
Hứa Tắc nhận chai nước, lại nói cảm ơn một lần nữa.

Cậu mở chai nước ra uống một hớp, nghe thấy Lục Hách Dương hỏi: “Uống nhiều rượu lắm sao?”
“Ừm.” Hứa Tắc thành thật gật đầu, sau khi tâm tình bình phục lại thì hơi rượu cũng dâng trào, cậu nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng vẫn không xác định được mình ở trước mặt Lục Hách Dương là thân phận gì.
Nhưng Lục Hách Dương cũng không tiếp tục hỏi cậu vì sao lại uống nhiều rượu như vậy, chỉ lái xe đi: “Có khó chịu không, hay là đi bệnh viện.”
Chỉ là vết thương ngoài da thôi, Hứa Tắc đã quen rồi, ráng nhịn rồi sẽ qua, nhưng cậu nghĩ, Lục Hách Dương hẳn là chỉ cho rằng mình uống rượu nên bụng khó chịu mà thôi.

Hứa Tắc nói: “Không khó chịu, không cần đi bệnh viện.”
“Ừm.” Lục Hách Dương liếc nhìn cậu một cái, “Sống ở đâu?”
Sau khi tính toán gian nan trong đầu, Hứa Tắc nhận thấy rằng nơi này cách nhà mình ít nhất bốn mươi phút.

“Có hơi xa.” Cậu nói, “Không làm phiền cậu nữa, tôi...!Tôi đi tàu điện ngầm về.”
Bởi vì uống say nên thanh âm của Hứa Tắc có chút mơ hồ.

Cậu nhớ tới lần trước Lục Hách Dương đi ngang qua khu phố cũ, biết cậu sống ở gần đó, nếu như bây giờ Lục Hách Dương cho rằng alpha trước mặt là số 17 mà mình lại báo địa chỉ kia thì có lẽ sẽ bị cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng Hứa Tắc nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ ​​này, cậu cảm thấy rằng Lục Hách Dương căn bản sẽ không nhớ rằng người tên ‘Hứa Tắc’ sống ở khu phố cũ.
“Kiểm tra an ninh sẽ không cho người say rượu vào tàu điện ngầm đâu.” Lục Hách Dương nhấp vào màn hình trên xe, mở trang chỉ đường rồi nói với Hứa Tắc, “Đọc địa chỉ khu cậu ở vào màn hình đi.”
Hơi rượu đã hoàn toàn lên đến đỉnh đầu Hứa Tắc, cũng làm dịu đi cơn đau, trái tim đập bình bịch.

Hứa Tắc kéo vành mũ xuống thêm một chút, sau đó cúi người đến gần màn hình, giống như đang nói chuyện video với ai đó, nghiêm túc nói: “Khu dân cư Tân An.”
Không có tiếng trả lời, vô cùng yên lặng.
Hứa Tắc có chút mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Lục Hách Dương, thế nhưng ngẩng lên một nửa rồi lại cúi xuống, sợ Lục Hách Dương nhìn thấy mặt mình.
“Khu dân cư Tân An.” Hứa Tắc lại đối mặt với màn hình, phát âm từng từ từng chữ chuẩn đến mức không thể chuẩn hơn.
Vẫn không có phản hồi.
“Nó…” Hứa Tắc tuyệt đối sẽ không chất vấn có phải xe của Hạ Uý có vấn đề gì không, vì vậy cậu hỏi, “Tại sao nó lại bơ tôi?”
Lục Hách Dương xoay vô lăng nửa vòng, sau khi rẽ vào khúc cua mới nói: “Xin lỗi, tôi quên mất, phải lưu lại giọng nói mới dùng được.”
Chiếc xe này chỉ ghi lại giọng nói của Hạ Uý, Cố Quân Trì và anh.
Hứa Tắc gật đầu, đồng thời nhìn thoáng qua Lục Hách Dương, đèn đường bên ngoài vừa hắt vào, cậu nhìn thấy bên môi Lục Hách Dương mang theo một chút ý cười, trông không giống biểu tình ‘Xin lỗi’ gì đó cho lắm.
(chọc vợ vui lắm hay gì!!!)
“Khu dân cư Tân An.” Lục Hách Dương nói.
Hệ thống nhanh chóng hiện ra lộ trình và bắt đầu chỉ dẫn.

Chỉ mới qua năm phút, Hứa Tắc không chống đỡ được nữa, bắt đầu mê man.

Cậu ban đầu còn hơi cứng nhắc, ngồi rất thẳng, cơ thể và lưng ghế còn cách ra một khoảng, nhưng đến khi xe chạy ổn định về phía trước, Hứa Tắc bắt đầu choáng váng ngả người ra sau.

Sau lưng truyền đến một trận đau âm ỉ, cơn say cùng mệt mỏi đan xen, mí mắt cậu rũ xuống, cúi đầu, từng chút từng chút một chìm vào giấc ngủ.
Cậu muốn bảo trì tỉnh táo nhưng lại lực bất tòng tâm, giống như mặc áo giáp nặng nề sau khi đánh một trận ác liệt, cuối cùng cũng đến được nơi an toàn và yên tĩnh, vì vậy chỉ nóng lòng muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Huống chi người ngồi bên cạnh còn là Lục Hách Dương, là người sẽ không làm hại cậu.
Là một người hoàn toàn đáng tin cậy.
(ỏooooo)
Ba phút sau, Hứa Tắc dựa vào trên ghế, nghiêng đầu, hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Lục Hách Dương nghiêng đầu nhìn cậu, đèn đường xẹt qua, soi rõ cái cằm nhô ra khỏi vành mũ, khóe miệng vừa bầm vừa đầy vết máu, bên cổ của alpha trơn nhẵn bóng loáng, dưới tác dụng của hơi rượu có hơi đỏ lên, là dáng vẻ không chút phòng bị.
Hứa Tắc lại lần nữa mở mắt ra, phát hiện xe đã đậu ở ven đường, cửa ghế lái đang từ từ đóng lại, Lục Hách Dương đang thắt dây an toàn.
Sau khi say rượu nửa tỉnh nửa mê sẽ dễ dẫn đến chỉ số thông minh quy về 0.

Lực phản ứng của Hứa Tắc lúc này đã đạt đến giá trị thấp nhất, cậu nhắm hờ mắt, mở miệng, muốn hỏi một câu “Gì vậy?”, thế nhưng chỉ phát ra âm thanh như tiếng lầm bầm.
Lục Hách Dương đem túi đồ đặt ở trên đùi, Hứa Tắc mới sờ cái túi một chút đã không còn khí lực nữa liền hỏi: “Cái gì vậy?”
“Thuốc kháng sinh.”

Hứa Tắc lại ngây ra vài giây mới ‘Ò’ một tiếng.
“Cậu ngủ say thật đấy.” Lục Hách Dương hỏi: “Không sợ tôi đem cậu đi bán sao?”
“Bán đi đâu?” Hứa Tắc không có năng lực suy nghĩ, chỉ là thuận miệng hỏi.
“Không biết, tạm thời chưa nghĩ ra.” Thanh âm Lục Hách Dương tràn đầy ý cười.
Hứa Tắc yên lặng một hồi, đột nhiên hỏi: “Tôi là ai?”
Không hiểu sao cậu cực kỳ muốn biết, trong mắt Lục Hách Dương, hiện tại rốt cuộc cậu là Hứa Tắc hay là số 17.
“Cậu nói xem?” Lục Hách Dương không coi câu hỏi kỳ lạ và có vẻ vô lý này là câu hỏi vớ vẩn của một người đang say.

Anh đưa tay ra, đầu ngón tay luồn vào vành mũ của Hứa Tắc, nhấc mũ lên một centimet như cố ý trêu chọc cậu, nói: “Lộ mặt ra xem xem không phải là biết rồi sao.”
Hứa Tắc lập tức theo bản năng giơ tay lên, ấn mũ xuống, đầu cũng vùi xuống, ngữ phí có hơi khẩn trương: “Không cần.”
“Vì sao?” Lục Hách Dương trông có vẻ không có chút hiếu kỳ nào hỏi cậu.
Hứa Tắc vẫn đang ôm đầu, ủ rũ nhỏ giọng nói: “Không được.”
Lục Hách Dương vẫn hỏi: “Vì sao?”
“Cậu vẫn là nên nói xem tôi là ai đi.” Hứa Tắc chỉ có thể trả lời như vậy.
“Tôi nói cậu là ai là cậu có thể là người đó sao?”
Hứa Tắc thậm chí còn lúng túng hơn, bối rối gật đầu.
“Hạ Uý.” Lục Hách Dương gọi cậu.
Một cái tên ngoài ý muốn, Hứa Tắc sửng sốt, không hiểu ý của anh.
“Muộn rồi, tôi đưa cậu về.” Lục Hách Dương cười cười, không nói thêm gì nữa mà khởi động xe.
Mười phút sau, xe dừng trước cổng khu dân cư.

Không có đèn đường, không có cổng, cũng không có bốt an ninh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tòa chung cư cách đó hơn mười mấy mét, rải rác vài ô cửa sổ còn thắp đèn.


Lục Hách Dương hỏi: “Ở đây sao?”
“Đúng vậy.”
Lục Hách Dương còn định lái xe vào trong thêm một chút, nhưng Hứa Tắc nói: “Cứ… dừng lại ở đây đi, trên đường nhiều đá lắm, không tốt cho xe.”
Đúng vậy thật, suy cho cùng cũng là chiếc xe yêu thích của Hạ Uý, vẫn nên được nâng niu ở một mức độ nào đó.
“Có biết nhà ở đâu không?”
“Biết.” Hứa Tắc chỉ một tầng trong toà chung cư, “Ở đó, căn thứ hai.”
“Ừm.”
Hứa Tắc cởi dây an toàn, cầm nước khoáng và thuốc, mở cửa xe, cậu bước xuống, xoay người lại nói với Lục Hách Dương: “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Lục Hách Dương trả lời.
Cửa xe đóng lại, Hứa Tắc đi đến bên cạnh vài bước, đúng lúc Lục Hách Dương chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên nhìn thấy cả người Hứa Tắc cong xuống, vẻ mặt nghiêm túc đến cơ hồ có chút hoài nghi rằng cậu sắp cúi đầu hoặc quỳ xuống.

Lục Hách Dương đang định tháo dây an toàn xuống xe thì Hứa Tắc cúi người nhặt một tờ giấy nhỏ dưới đất lên.
Rơi ra từ trong túi, là biên lai mua thuốc kháng sinh.
Hứa Tắc cúi đầu cẩn thận gấp hóa đơn lại, bỏ vào trong túi, cậu lại ngẩng đầu lên phát hiện xe vẫn chưa rời đi, mặc dù không biết Lục Hách Dương có nhìn thấy hay không, nhưng Hứa Tắc vẫy tay về phía anh
Lục Hách Dương nhìn cậu một lát, sau đó khởi động xe rời đi.
Sau khi đèn hậu của chiếc xe biến mất ở góc cua, Hứa Tắc từ từ cởi chiếc mũ lưỡi trai ra.

Ánh trăng đêm nay rất sáng, cậu bước từng bước một đi vào khu dân cư, trở về thế giới thuộc về mình.
Cậu nghĩ rằng mình có lẽ đã mơ một giấc mơ, giấc mơ kéo dài bốn mươi phút kể từ lúc Lục Hách Dương đưa cậu về nhà.
—-
《Chúng ta vẫn chưa biết thân phận của Hứa Tắc trong mắt Lục Hách Dương ngày đó》.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui