Hóa ra Hạ Đình giỏi nói những lời dễ nghe như vậy.
Khi đôi môi xinh đẹp mềm mại của Hạ Đình hôn lên, Từ Duyên có chút lơ đễnh nghĩ, hôm nay khi Hạ Đình ở cùng một Omega có pheromone là mùi hoa hồng, hắn cũng sẽ nói những lời dễ khiến người khác hiểu lầm như thế sao?
Chắc chắn là vậy rồi.
Suy cho cùng lúc Từ Duyên mười sáu tuổi, Hạ Đình vẫn luôn là người xuất sắc lão luyện nhất trong các tình huống xã giao.
Sau bao nhiêu năm Hạ Đình nhất định càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Hạ Đình hai mươi mốt tuổi có lẽ vẫn còn một chút bốc đồng nên mới nói những câu như “Chán ghét Beta”.
Mà Hạ Đình hai mươi sáu tuổi có thể bỏ ra tám triệu tinh tệ mua về một Beta đáng ghét, mập mờ tặng cho Từ Duyên ảo giác được yêu.
Đầu lưỡi ướt mềm liếm lên cánh môi hé mở của Từ Duyên, mùi thơm hoa hồng ngày càng đậm đà và mùi thuốc lá xa lạ trong phút chốc đập tan ảo tưởng của cậu, kéo Từ Duyên đang lún sâu trở về hiện thực tàn khốc.
—— Chỉ là ảo giác.
Từ Duyên nghĩ, cậu nên thức thời, cũng nên nhận rõ thân phận hiện giờ của mình, thế nhưng vẫn không hiểu chuyện gì cả mà đẩy Hạ Đình ra.
Không nên như vậy.
Khó trách Hạ Đình nói cậu không biết phép tắc, cậu hoàn toàn còn chưa học được cách để trở thành một thú cưng ngoan ngoãn mang đến niềm vui cho người khác.
Ánh mắt Hạ Đình nhìn qua có mấy phần bối rối như khó hiểu với hành động của Từ Duyên, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì cả, như thể cực kỳ bao dung cậu.
Từ Duyên cúi đầu buồn bực vô cớ.
Cậu không dám nhìn vào đôi mắt trời sinh đa tình của Hạ Đình, chỉ cần đôi mắt ấy nhìn cậu nhiều thêm một giây thôi cậu sẽ không thể phản kháng mà chìm sâu vào rung động tự mình vẽ ra.
Đến khi trận bóng kết thúc, Từ Duyên thấy áo số 19 huých vai chúc mừng thắng lợi với Từ Mính mới biết, hóa ra Từ Mính và hắn ở cùng một đội.
Từ Duyên không muốn cứ mãi nếm trải cảm giác không biết tự lượng sức, rẻ tiền đáng buồn và cả nhục nhã muộn màng trong tim này. Sau cùng Hạ Đình cắn gáy cậu mạnh mẽ rót pheromone vào, Từ Duyên cảm thấy mình sắp chết.
Quá nhiều khoái cảm và đau đớn khiến cậu không biết làm sao cho phải, chỉ có thể vô dụng rên rỉ rơi lệ.
Có lẽ thái độ không nghiêm chỉnh của cậu cuối cùng vẫn chọc giận Hạ Đình, buổi tối lúc làm tình Hạ Đình cố tình tra tấn cậu.
dương v*t cắm trong mông cậu khi chậm khi nặng mài ép, cảm giác trống rỗng to lớn sắp làm Từ Duyên chết đuối, nhưng Hạ Đình cứ mãi không chịu để cậu sảng khoái. Từ Duyên không dám gọi điện, do dự một lúc cậu mới nhấp vào LINK đăng nhập tài khoản.
Hai đùi Từ Duyên run lẩy bẩy, Hạ Đình vừa không nhanh không chậm cắm cậu, vừa kéo tay cậu ấn lên bụng, chẳng biết là đùa vui hay đang làm nhục mà hỏi cậu: “Sao anh chịch sâu như vậy mà em vẫn chưa có thai?” Từ Duyên không biết phải nói gì nên chỉ đáp: “Ừm.
Được.”
Cảm xúc dồn nén trong ngực Từ Duyên cả đêm nháy mắt bị phóng đại đến cực hạn, hàm răng cắn môi ngăn mình rên rỉ bỗng nhiên buông lỏng, tiếng khóc thút thít tủi thân đau lòng không cách nào che giấu được nữa. Sắp nửa năm rồi nhưng Từ Duyên vẫn cảm thấy khó tin.
Từ Duyên nghiêng mặt đi che lại đôi mắt đang rơi lệ, Hạ Đình lúc này mới nhận ra phản ứng kỳ lạ của cậu, hắn dừng lại, kéo cánh tay đang che trên đôi mắt của cậu ra. Khán phòng có rất nhiều người, Từ Mính híp mắt tìm kiếm hồi lâu mới tìm được Từ Duyên.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, bàn tay ấm áp của Hạ Đình phủ lên gò má ướt đẫm của Từ Duyên, vuốt ve nước mắt, nhẹ giọng nói chuyện: “Khóc cái gì?”
Thật ra Từ Duyên biết rõ mình không có lập trường gì để đau lòng khổ sở, bởi vì thích Hạ Đình là một bí mật không thể để người khác biết.
Nhưng Hạ Đình vừa hỏi cậu lại như một đứa trẻ vừa té ngã nhận được quan tâm, chợt thấy tủi thân xót xa vô bờ bến, vì thế cậu không chịu đựng được mà khóc huhu.
Cậu không muốn thừa nhận mình nhớ Hạ Đình, nhưng vẫn duỗi tay cầm lấy máy truyền tin.
“Anh… huhu…” Từ Duyên mê man, vươn tay đẩy bờ ngực cứng rắn của Hạ Đình: “Anh đi tìm…Omega đi, Omega mới, mới có thể sinh con…”
Nói xong lại nhớ tới mùi hoa hồng nồng nặc không thể ngó lơ lúc Hạ Đình trở về, cảm thấy Hạ Đình càng lúc càng xấu xa.
Từ Duyên mềm nhũn cả người vẫn muốn cố sức giãy giụa, Hạ Đình lại dễ dàng ngăn cản cậu, đè xuống giường hung ác chịch như hận không thể làm chết cậu trên giường. Nhưng hết thảy đều đã quá muộn.
Từ Duyên chỉ còn lại một mình trên thế giới này.
Sau cùng Hạ Đình cắn gáy cậu mạnh mẽ rót pheromone vào, Từ Duyên cảm thấy mình sắp chết.
Quá nhiều khoái cảm và đau đớn khiến cậu không biết làm sao cho phải, chỉ có thể vô dụng rên rỉ rơi lệ. Cảm xúc dồn nén trong ngực Từ Duyên cả đêm nháy mắt bị phóng đại đến cực hạn, hàm răng cắn môi ngăn mình rên rỉ bỗng nhiên buông lỏng, tiếng khóc thút thít tủi thân đau lòng không cách nào che giấu được nữa.
Chờ đến khi trận “đánh dấu” dài dòng này kết thúc, Hạ Đình ôm chặt Từ Duyên đang khóc nấc vào lồng ngực mình, giống như cực kỳ quý trọng, không muốn rời xa Từ Duyên. Chờ đến khi trận “đánh dấu” dài dòng này kết thúc, Hạ Đình ôm chặt Từ Duyên đang khóc nấc vào lồng ngực mình, giống như cực kỳ quý trọng, không muốn rời xa Từ Duyên.
Nhưng tình ý ngọt ngào khó có được chẳng qua cũng chỉ là Từ Duyên một mình ảo tưởng.
Thời khắc ân cần ngắn ngủi như một cái chớp mắt, dương v*t của Alpha sau khi bắn tinh vẫn chôn trong lỗ nhỏ chẳng bao lâu đã cứng lại như cũ, rất nhanh đã bắt đầu một vòng giao hợp kịch liệt mới. Từ Duyên đã quen với việc này nên không nhắn tin trả lời.
…
Ngày hôm sau Từ Duyên eo đau lưng đau tỉnh lại, mãi đến khi mặt trời xuống núi Từ Duyên cũng không nhìn thấy Hạ Đình. Dùng cơm xong quản gia Trình lên lầu thu dọn đồ đạc, không biết có phải quên mất mình đã nói chuyện Hạ Đình với Từ Duyên hay không, trước khi ra khỏi phòng ông lại nói với Từ Duyên thêm lần nữa.
Cơm chiều do quản gia Trình tự mình đưa lên.
Trong phòng vẫn nồng nàn mùi pheromone của Hạ Đình, cảm giác tồn tại quá mức mãnh liệt, phàm chỉ cần không phải người khứu giác không nhạy thì khi vào cửa đều sẽ nháy mắt khiếp sợ.
Từ Duyên ôm máy truyền tin xem đi xem lại lịch sử trò chuyện của mình với Từ Mính, càng xem hốc mắt càng cay, cậu vươn tay che lại hai mắt nhạt nhòa của mình, thầm nghĩ khi con người bất hạnh tới tột cùng có lẽ sẽ xuất hiện một chút chuyển biến.
Từ Duyên đỏ mặt nhìn nhau với quản gia Trình, thấy quản gia Trình đặt bàn ăn giản dị ở mép giường, giải thích với cậu ông đưa cơm lên lầu là do Hạ Đình dặn dò, đồng thời nói rõ chuyện Hạ Đình đang đi công tác.
Dùng cơm xong quản gia Trình lên lầu thu dọn đồ đạc, không biết có phải quên mất mình đã nói chuyện Hạ Đình với Từ Duyên hay không, trước khi ra khỏi phòng ông lại nói với Từ Duyên thêm lần nữa. Cho dù đây chỉ là niềm vui trong đau khổ Từ Duyên vẫn thấy may mắn, sau cùng khoảng thời gian này là do cậu trộm được——cậu dùng hết vận may ít ỏi còn sót lại mới có thể giành được cơ hội tạm thời ở bên Hạ Đình.
Từ Duyên không biết phải nói gì nên chỉ đáp: “Ừm.
Được.”
Từ Duyên không muốn cứ mãi nếm trải cảm giác không biết tự lượng sức, rẻ tiền đáng buồn và cả nhục nhã muộn màng trong tim này.
“Cậu có gì cần tôi truyền đạt không?” Quản gia Trình hỏi. Từ Duyên cúi đầu buồn bực vô cớ.
Cậu không dám nhìn vào đôi mắt trời sinh đa tình của Hạ Đình, chỉ cần đôi mắt ấy nhìn cậu nhiều thêm một giây thôi cậu sẽ không thể phản kháng mà chìm sâu vào rung động tự mình vẽ ra.
Từ Duyên nghĩ, hình như quản gia Trình không biết rõ về mối quan hệ giữa cậu với Hạ Đình, cậu làm gì có tư cách chuyển lời với Hạ Đình chứ? Hai đùi Từ Duyên run lẩy bẩy, Hạ Đình vừa không nhanh không chậm cắm cậu, vừa kéo tay cậu ấn lên bụng, chẳng biết là đùa vui hay đang làm nhục mà hỏi cậu: “Sao anh chịch sâu như vậy mà em vẫn chưa có thai?”
Chua xót lặng lẽ lên men trong lòng, Từ Duyên miễn cưỡng cười cười: “Không có.” Từ Duyên đỏ mặt nhìn nhau với quản gia Trình, thấy quản gia Trình đặt bàn ăn giản dị ở mép giường, giải thích với cậu ông đưa cơm lên lầu là do Hạ Đình dặn dò, đồng thời nói rõ chuyện Hạ Đình đang đi công tác.
Dường như quản gia Trình không ngờ được cậu sẽ trả lời như vậy, muốn nói lại thôi nhìn cậu một hồi, sau đó nói: “Nếu cậu ngại nhờ tôi truyền đạt thì cũng có thể tự mình gọi điện cho tiên sinh.
Ngài đã sớm mua cho cậu máy truyền tin mới, tôi thấy cậu hình như vẫn chưa sử dụng.”
Người thân liên tiếp ra đi, chân cậu không hiểu sao lại bị gãy, bản thân còn bị bán đến thịnh yến kinh doanh da thịt.
Nhưng cuối cùng người mua cậu đi lại là người cậu đã thích thầm từ năm mười sáu tuổi, Hạ Đình.
“Ừm.” Từ Duyên không muốn nói mấy thứ này lắm, cậu cứng nhắc chuyển đề tài: “Chú Trình, phiền chú gọi Tiểu Phương vào đây, con muốn tắm rửa.”
Đánh răng rửa mặt xong Abdul đỡ Từ Duyên dậy từ trên xe lăn, chờ cậu ngồi lên giường bảo nó rời đi nó mới đẩy xe lăn ra khỏi phòng ngủ. Chắc vì trước khi ngủ Từ Duyên xem quá nhiều ảnh của Hạ Đình trên máy truyền tin nên cậu nằm mơ thấy Hạ Đình.
Từ Duyên nằm trong ổ chăn ngơ ngác một lúc, sau đó chậm rì quay mặt nhìn máy truyền tin màu trắng đã để trên tủ đầu giường mấy ngày nay, lời nói của quản gia Trình cứ liên tục xuất hiện trong đầu cậu. Chua xót lặng lẽ lên men trong lòng, Từ Duyên miễn cưỡng cười cười: “Không có.”
Cậu không muốn thừa nhận mình nhớ Hạ Đình, nhưng vẫn duỗi tay cầm lấy máy truyền tin. Cơm chiều do quản gia Trình tự mình đưa lên.
Trong phòng vẫn nồng nàn mùi pheromone của Hạ Đình, cảm giác tồn tại quá mức mãnh liệt, phàm chỉ cần không phải người khứu giác không nhạy thì khi vào cửa đều sẽ nháy mắt khiếp sợ.
Từ Duyên không dám gọi điện, do dự một lúc cậu mới nhấp vào LINK đăng nhập tài khoản.
Sau khi Từ Mính gặp tai nạn qua đời, Từ Duyên tỉnh lại đã không có máy truyền tin, đoạn thời gian đó cậu không có cách nào liên hệ với thế giới bên ngoài.
Cậu y như tù nhân bị nhốt trong một bệnh viện tư nhân, nhất cử nhất động đều sẽ bị giám sát, ngay cả tin tử của Từ Mính cũng phải xem tin tức TV mới biết được.
Sắp nửa năm rồi nhưng Từ Duyên vẫn cảm thấy khó tin.
Hệt như ngày trước ở lục địa D, Từ Duyên nhớ rất rõ ràng, sáng sớm ngày ấy trước khi ra ngoài cha mẹ cậu còn dặn dò cậu ăn sáng cho tốt, cậu trải qua một ngày vui vẻ, buổi tối sắp đi ngủ lại bất ngờ nhận được tin dữ, con tàu chở cha mẹ đã nổ tung trên biển. Tuy rằng lúc người nọ giúp mình nửa cái liếc mắt cũng không cho, một hai giây ngắn ngủi đã buông tay hòa vào đám đông.
Mà Từ Mính…
Tóm lại hết thảy như một cơn ác mộng không thể tỉnh.
Đau đớn là có thật, nhưng khi nghĩ tới lại cảm thấy thật sự hoang đường, rất khó để tin đó là chuyện chân thật đã xảy ra.
Ngày hôm sau Từ Duyên eo đau lưng đau tỉnh lại, mãi đến khi mặt trời xuống núi Từ Duyên cũng không nhìn thấy Hạ Đình.
Lần trò chuyện cuối cùng với Từ Mính vẫn ghim trên giao diện trò truyện LINK của Từ Duyên.
Khi đó Từ Duyên vừa tan học, Từ Mính tan sở lái xe đến đón cậu, nhắn cho cậu một câu “Tới rồi”.
Suốt trận đấu lực chú ý của Từ Duyên đều đặt trên người cầu thủ áo số 19, nhìn hắn dẫn bóng, chạy nhanh, ném rổ, vì hắn mà căng thẳng hoặc hưng phấn, hoàn toàn quên mất mình tới đây cổ vũ cho anh trai.
Từ Duyên đã quen với việc này nên không nhắn tin trả lời. Nếu biết đó là lần cuối cùng thấy mặt Từ Mính, Từ Duyên nhất định sẽ ở nhắn nhiều hơn với Từ Mính trên LINK mấy câu, khi ngồi trong xe cũng sẽ ngắm Từ Mính thêm mấy cái, nói thêm mấy lời khiến Từ Mính vui vẻ…
Nếu biết đó là lần cuối cùng thấy mặt Từ Mính, Từ Duyên nhất định sẽ ở nhắn nhiều hơn với Từ Mính trên LINK mấy câu, khi ngồi trong xe cũng sẽ ngắm Từ Mính thêm mấy cái, nói thêm mấy lời khiến Từ Mính vui vẻ… Thật ra Từ Duyên biết rõ mình không có lập trường gì để đau lòng khổ sở, bởi vì thích Hạ Đình là một bí mật không thể để người khác biết.
Nhưng Hạ Đình vừa hỏi cậu lại như một đứa trẻ vừa té ngã nhận được quan tâm, chợt thấy tủi thân xót xa vô bờ bến, vì thế cậu không chịu đựng được mà khóc huhu.
Nhưng hết thảy đều đã quá muộn.
Từ Duyên chỉ còn lại một mình trên thế giới này.
Từ Duyên ôm máy truyền tin xem đi xem lại lịch sử trò chuyện của mình với Từ Mính, càng xem hốc mắt càng cay, cậu vươn tay che lại hai mắt nhạt nhòa của mình, thầm nghĩ khi con người bất hạnh tới tột cùng có lẽ sẽ xuất hiện một chút chuyển biến.
Người thân liên tiếp ra đi, chân cậu không hiểu sao lại bị gãy, bản thân còn bị bán đến thịnh yến kinh doanh da thịt.
Nhưng cuối cùng người mua cậu đi lại là người cậu đã thích thầm từ năm mười sáu tuổi, Hạ Đình.
Cho dù đây chỉ là niềm vui trong đau khổ Từ Duyên vẫn thấy may mắn, sau cùng khoảng thời gian này là do cậu trộm được——cậu dùng hết vận may ít ỏi còn sót lại mới có thể giành được cơ hội tạm thời ở bên Hạ Đình.
Chắc vì trước khi ngủ Từ Duyên xem quá nhiều ảnh của Hạ Đình trên máy truyền tin nên cậu nằm mơ thấy Hạ Đình.
Từ Duyên trong mộng mười sáu tuổi, cách mười bảy tuổi còn hai tháng nữa.
Cậu đang ngồi trong nhà thi đấu náo nhiệt và ồn ào của Tây đại, tầm mắt dính chặt bóng dáng cao lớn xa lạ trên sân bóng rổ—— trước khi vào sân cậu suýt chút nữa đã bị đám đông chen lấn xô ngã, là người mặc áo số 19 thuận tay kéo cậu lại.
Tuy rằng lúc người nọ giúp mình nửa cái liếc mắt cũng không cho, một hai giây ngắn ngủi đã buông tay hòa vào đám đông. Dương như quản gia Trình không ngờ được cậu sẽ trả lời như vậy, muốn nói lại thôi nhìn cậu một hồi, sau đó nói: “Nếu cậu ngại nhờ tôi truyền đạt thì cũng có thể tự mình gọi điện cho tiên sinh.
Ngài đã sớm mua cho cậu máy truyền tin mới, tôi thấy cậu hình như vẫn chưa sử dụng.”
Suốt trận đấu lực chú ý của Từ Duyên đều đặt trên người cầu thủ áo số 19, nhìn hắn dẫn bóng, chạy nhanh, ném rổ, vì hắn mà căng thẳng hoặc hưng phấn, hoàn toàn quên mất mình tới đây cổ vũ cho anh trai.
Đến khi trận bóng kết thúc, Từ Duyên thấy áo số 19 huých vai chúc mừng thắng lợi với Từ Mính mới biết, hóa ra Từ Mính và hắn ở cùng một đội.
Khán phòng có rất nhiều người, Từ Mính híp mắt tìm kiếm hồi lâu mới tìm được Từ Duyên.
Hắn nở nụ cười vẫy tay với Từ Duyên, áo số 19 nhìn theo hướng Từ Mính vẫy tay, ánh mắt quét qua, khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt, không nhìn ra chút vui vẻ nào khi chiến thắng.
—— Là Hạ Đình.
—— Là nhân vật chính mà Từ Duyên mười sáu tuổi nông cạn ngây thơ nhất kiến chung tình.
—Hết 5—.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...