Lời Khó Diễn Ý FULL


Từ Duyên khóc mệt rồi mê man ngủ thiếp đi.
Sáng sớm Hạ Đình đã ra ngoài làm việc, gần mười hai giờ mới về nhà một chuyến.
Vừa vào cửa, quản gia Trình hai tiếng trước gọi điện cho hắn tiến lên chào đón, chủ động báo cáo: “Cậu Từ còn chưa dậy ăn cơm.”
Hạ Đình vô cảm gật đầu, âu phục treo trên khuỷu tay, không nói một lời đi thẳng lên lầu.
Từ Duyên vẫn chưa dậy, rèm cửa trong phòng vẫn được điều khiển từ xa khép lại như trước khi Hạ Đình ra cửa, cản lại hết ánh sáng chói chang bên ngoài.
Hạ Đình ngồi xuống bên mép giường, cụp mắt nhìn người được bọc trong chăn duvet mềm mại, chăn bông màu sẫm che lên cằm nhọn, khuôn mặt lộ ra dường như còn tái nhợt hơn cả đêm qua, càng nhìn càng thêm xinh đẹp.
Tối hôm qua hắn làm quá ác, sau khi kết thúc Từ Duyên hình như ghét hắn muốn chết, cậu khóc đến khàn cả giọng còn ngoài mạnh trong yếu đẩy hắn ra, giận tới cỡ đấy cũng chỉ biết mắng hắn khốn nạn, cút đi hết lần này đến lần khác.

Mắng mỏ người ta mà nửa phần khí thế cũng không có, cứ mềm mại như bông quả thực chẳng khác gì đang làm nũng với Hạ Đình.
Sao trước kia hắn không biết Từ Duyên đáng yêu như thế nhỉ? Hạ Đình chăm chú nhìn gương mặt đang ngoan ngoãn say giấc trước mắt, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Từ Duyên ở nhà họ Từ bốn năm trước, cùng với mọi lần hắn trông thấy Từ Duyên trước khi nhà họ Từ di dân—— Từ Duyên lúc nào cũng lạnh như băng, chưa bao giờ sinh động như lúc ở trên giường Hạ Đình vào tối hôm qua.
Từ Duyên cắn gối đầu, nỗ lực đè xuống tiếng nức nở sắp tràn ra khỏi miệng, nhưng Hạ Đình lại nhấc eo cậu lên bắt cậu quỳ bò, lúc hắn lần nữa thọc vào Từ Duyên vẫn rất xấu mặt mà khóc nấc lên, cậu hỏi Hạ Đình một câu mà đến bản thân cũng tự cảm thấy hoang đường nực cười: “Đi làm… Anh không, đi làm sao?”
Hạ Đình không hồi tưởng lâu lắm, khi hắn vươn tay vuốt ve đôi mày cau lại của Từ Duyên thì hàng mi đen nhánh của cậu run rẩy, tiện đà từ từ mở mắt ra. Có lẽ là lúc ăn cơm Từ Duyên cũng đủ nghe lời nên dùng cơm xong Hạ Đình dẫn cậu đi súc miệng, sau đó ôm cậu lên lầu ngủ trưa.
Sao trước kia hắn không biết Từ Duyên đáng yêu như thế nhỉ? Hạ Đình chăm chú nhìn gương mặt đang ngoan ngoãn say giấc trước mắt, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Từ Duyên ở nhà họ Từ bốn năm trước, cùng với mọi lần hắn trông thấy Từ Duyên trước khi nhà họ Từ di dân—— Từ Duyên lúc nào cũng lạnh như băng, chưa bao giờ sinh động như lúc ở trên giường Hạ Đình vào tối hôm qua.
Có lẽ là còn chưa kịp xây dựng tâm lý “vừa mở mắt đã nhìn thấy Hạ Đình”, lúc bất ngờ bốn mắt nhìn nhau với Hạ Đình vẻ mặt Từ Duyên đông cứng lại, sau khi định thần bèn nhanh chóng đỏ mặt. “Vậy là em mắc cỡ sao?” Hạ Đình thấp giọng hỏi cậu, dường như thật dịu dàng thật kiên nhẫn, nhưng đợi mãi không thấy cậu trả lời bèn ác độc thọc mạnh: “Nhưng mà không cần đâu, Từ Duyên.”
Lúc được Hạ Đình đào ra từ trong chăn ôm vào lồng ngực, Từ Duyên thực không hiểu chuyện vùng vẫy tránh ra, chẳng được bao lâu đã bị Alpha mạnh mẽ kìm kẹp.
Hạ Đình vẫn không buông tha, rất săn sóc giúp cậu trả lời: “Vì mùi trong phòng nồng quá đúng không? Vừa bước vào liền biết ngay nơi này đã xảy ra chuyện gì, đúng không?”
“Không biết phép tắc.” Hạ Đình trầm mặt, biểu cảm rất dọa người, tựa như đang kìm nén tức giận chất vấn Từ Duyên: “Thịnh yến dạy cậu như thế sao?” Nếu Hạ Đình thật sự lo cậu bị lạnh thì đã chẳng cho cậu mặc cái váy hai dây không che nổi đùi này.

Trong phòng rất ấm, thật ra Từ Duyên cũng không thấy lạnh, chỉ là khi mắt cá chân bị Hạ Đình nắm lấy tròng lên tất bông màu trắng, Từ Duyên có hơi xấu hổ buồn bực tự hỏi, chẳng biết đây có phải là một trong những đam mê kỳ quái của Hạ Đình hay không.
Từ Duyên lập tức trừng lớn hai mắt, có vẻ phải chịu tủi thân và xúc phạm cực lớn mà phản bác: “Tôi, tôi không phải người của thịnh yến!” Thấy Hạ Đình không đáp lời mình, cậu lại nói: “Anh, anh thả tôi xuống đi, tôi không ăn cơm nữa.”
“Nhưng tôi mua cậu từ tay bọn họ.” Hạ Đình nhéo cần cổ mảnh mai thon thả của Từ Duyên, tâm trạng vui vẻ cười cười: “Tám triệu tinh tệ.” Từ Duyên không tin Hạ Đình không biết chuyện sáng nay quản gia vào phòng ngủ gọi cậu dậy bị cậu đuổi ra ngoài.
“Từ Duyên,” Hạ Đình nói: “Cậu không rẻ chút nào.” Không nên như vậy.

Không nên như vậy.
Phải không? Từ nay về sau cậu với Hạ Đình chẳng qua chỉ là đồ đê tiện muốn làm thì làm mà thôi.
Từ Duyên lại cảm thấy mình rẻ không thể rẻ hơn.


Ít nhất trong mắt Hạ Đình, “Từ Duyên” tương đương một cái mác đã được định giá rõ ràng, tám triệu tinh tệ.
Từ Duyên lại cảm thấy mình rẻ không thể rẻ hơn.

Ít nhất trong mắt Hạ Đình, “Từ Duyên” tương đương một cái mác đã được định giá rõ ràng, tám triệu tinh tệ.
Cậu trị giá tám triệu.

Nhưng mà tám triệu nhỏ nhoi đối với Hạ Đình thì tính là gì đây? Khóe môi Hạ Đình ngậm ý cười nhàn nhạt, nhìn kiểu gì cũng thấy nguy hiểm.

Từ Duyên bị hắn nhìn đến nỗi mặt muốn bốc cháy, vừa đẩy hắn ra vừa muốn thử đứng lên nhưng Hạ Đình giữ chặt eo cậu ấn lại lên đùi, ngữ điệu bình tĩnh cảnh cáo cậu: “Nghe lời.”
Có lẽ là tính như thế này——
Từ nay về sau cậu với Hạ Đình chẳng qua chỉ là đồ đê tiện muốn làm thì làm mà thôi.
Hạ Đình liền dừng lại động tác, hắn vòng tay qua đầu gối bế cậu lên, vừa bước đến cửa phòng đôi môi đang mím chặt của Từ Duyên không nhịn được nữa, do dự lên tiếng hỏi hắn: “Dưới lầu không có ai chứ?”
Từ Duyên cho rằng mình sẽ rất đau lòng, nhưng thật ra cậu thấy vẫn ổn.

Đánh răng rửa mặt xong Hạ Đình ôm cậu rời khỏi phòng tắm, Từ Duyên giống như đã nghĩ thông suốt, an phận dịu ngoan nằm trong vòng tay thoang thoảng mùi đào và thuốc lá của Hạ Đình. Cậu loáng thoáng nằm mộng, bất tri bất giác cảm thấy cơ thể bị người ôm chặt dần dần chìm vào hư không, chiếc giường mềm mại bỗng nhiên chấn động.

Vừa mở mắt đã nhận ra khóe mắt mình giàn giụa nước, mùi đào nồng nặc trong căn phòng khiến cậu choáng váng đầu óc.
Trên người Từ Duyên chỉ có một bộ váy mỏng manh, cũng chẳng khác gì với không mặc quần áo là bao.

Tầng vải dệt mỏng trơn như vậy hoàn toàn không có một chút công dụng giữ ấm nào. Hạ Đình không hồi tưởng lâu lắm, khi hắn vươn tay vuốt ve đôi mày cau lại của Từ Duyên thì hàng mi đen nhánh của cậu run rẩy, tiện đà từ từ mở mắt ra.
Mà người khởi xướng còn có vẻ thực tốt bụng dịu dàng, vẽ vời thêm chuyện đeo vớ cho cậu. Nhưng trên thực tế hình thức nửa vời như vậy không thể làm Hạ Đình thỏa mãn, hắn bóp vòng eo tối hôm qua bị hắn làm cho xanh tím loang lổ của Từ Duyên, dán chặt gắt gao vào xương hông của mình dùng lực mài xát, hệt như muốn đóng đinh luôn dương v*t của mình vào trong cơ thể Từ Duyên vậy.

Từ Duyên mới mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ đã bị hắn làm cho bắn một lần.
Nếu Hạ Đình thật sự lo cậu bị lạnh thì đã chẳng cho cậu mặc cái váy hai dây không che nổi đùi này.

Trong phòng rất ấm, thật ra Từ Duyên cũng không thấy lạnh, chỉ là khi mắt cá chân bị Hạ Đình nắm lấy tròng lên tất bông màu trắng, Từ Duyên có hơi xấu hổ buồn bực tự hỏi, chẳng biết đây có phải là một trong những đam mê kỳ quái của Hạ Đình hay không. Mà người khởi xướng còn có vẻ thực tốt bụng dịu dàng, vẽ vời thêm chuyện đeo vớ cho cậu.

Chân của Từ Duyên bị thương trong một vụ tai nạn cách đây năm tháng, sau khi gãy xương không đi khám bệnh kịp thời, thương thế giờ vẫn chưa lành, bởi vậy tới nay cậu vẫn không thể đi đứng được. “Làm gì chứ?” Hạ Đình chắc chắn cũng cảm thấy cậu buồn cười nên âm thanh cũng mang theo vui vẻ mơ hồ.
Tối hôm qua có thể quỳ trên giường bò hai bước thật sự là do cậu sợ mất mật.

Phần lớn thời gian chân cậu chẳng có tí sức nào, cơ bản không có cơ hội xuống đất, hoàn toàn chẳng cần phải đi tất làm chi.
Đeo vớ xong ngón tay Hạ Đình cách một tầng vải mềm mờ ám vuốt ve lên mắt cá chân gầy rộc của Từ Duyên.

Từ Duyên không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên bẽn lẽn tới mức hai tai đỏ ửng, hoảng loạn vươn tay gỡ ngón tay Hạ Đình ra, nhỏ giọng nói “Đừng mà”.
Từ Duyên bị chịch tỉnh.
Hạ Đình liền dừng lại động tác, hắn vòng tay qua đầu gối bế cậu lên, vừa bước đến cửa phòng đôi môi đang mím chặt của Từ Duyên không nhịn được nữa, do dự lên tiếng hỏi hắn: “Dưới lầu không có ai chứ?”
Hạ Đình không tỏ ý kiến, chỉ quay đầu ôm Từ Duyên xuống lầu.

Bây giờ Từ Duyên thật sự không muốn chạm mặt quản gia Trình, bởi vậy dọc theo đường đi chỉ còn biết lấm la lấm lét giấu mặt mình vào trước ngực Hạ Đình.
Thấy Hạ Đình không đáp lời mình, cậu lại nói: “Anh, anh thả tôi xuống đi, tôi không ăn cơm nữa.” May thay là Hạ Đình không làm gì khác, sau khi kích động qua đi dường như không có việc gì mà ngồi ăn cơm.
“Vì sao?” Hạ Đình dừng bước, cụp mắt tò mò hỏi cậu, nếu không phải thái độ bình thản ung dung của hắn quá rõ ràng, e rằng Từ Duyên thật sự sẽ nghiêm túc giải thích với hắn. Đôi môi khô mát lạnh đứt quãng hôn lên vai cổ gầy gò của Từ Duyên, Hạ Đình nói như đang tán tỉnh: “Làm em đây.”
Từ Duyên không tin Hạ Đình không biết chuyện sáng nay quản gia vào phòng ngủ gọi cậu dậy bị cậu đuổi ra ngoài.
Hoàn cảnh của cậu bây giờ không còn so được với lúc trước, dù sao muốn ngang ngược tùy hứng cũng cần phải có vốn liếng, mà hiện tại trước mặt Hạ Đình cậu chẳng qua chỉ là một kẻ hèn mọn không đáng nhắc tới.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận Từ Duyên kìm nén không bĩu môi, dè dặt lại hơi hờn trách nhìn Hạ Đình một cái: “Anh biết mà.”
Hạ Đình không tỏ ý kiến, chỉ quay đầu ôm Từ Duyên xuống lầu.

Bây giờ Từ Duyên thật sự không muốn chạm mặt quản gia Trình, bởi vậy dọc theo đường đi chỉ còn biết lấm la lấm lét giấu mặt mình vào trước ngực Hạ Đình.
Cậu nào phải là Omega, tại sao lại nhạy cảm với mùi pheromone của Alpha thế chứ? Thân thể cậu dâm đãng như vậy, cũng khó trách Hạ Đình muốn xem cậu như kỹ nữ mà tùy tiện chịch làm.
Dưới lầu yên tĩnh, đến tận bàn ăn cũng không thấy bóng dáng người khác xuất hiện.

Từ Duyên chưa kịp cảm thấy may mắn đã bị Hạ Đình ôm ngồi lên đùi, tựa như dỗ dành con nít gào khóc đòi ăn mà hỏi cậu muốn ăn gì trước.
Khóe môi Hạ Đình ngậm ý cười nhàn nhạt, nhìn kiểu gì cũng thấy nguy hiểm.


Từ Duyên bị hắn nhìn đến nỗi mặt muốn bốc cháy, vừa đẩy hắn ra vừa muốn thử đứng lên nhưng Hạ Đình giữ chặt eo cậu ấn lại lên đùi, ngữ điệu bình tĩnh cảnh cáo cậu: “Nghe lời.”
Từ Duyên rất nhanh không dám động đậy, thịt mông bị một cây gậy cứng ngắc chọc vào, đêm qua cậu vừa được lĩnh giáo qua, hiện giờ chỉ biết đờ người mặc cho Hạ Đình hạ lưu thong thả cọ xát vào người mình, chẳng dám cử động mảy may.
Từ Duyên nghĩ, quả nhiên Hạ Đình xem cậu là kỹ nữ rẻ tiền nhất.

Cậu nằm trong ngực Hạ Đình không chịu nổi mà run run, dương v*t mềm oặt vừa mới bắn xong bị Hạ Đình nắm vào trong tay đùa bỡn.
May thay là Hạ Đình không làm gì khác, sau khi kích động qua đi dường như không có việc gì mà ngồi ăn cơm.
Từ Duyên âm thầm nhẹ nhõm, ngoan ngoãn dựa vào lòng Hạ Đình.

Hạ Đình đút cái gì thì cậu ăn cái đó, chỉ là ăn không nhiều lắm, chưa được một lát cậu đã nói no.
Có lẽ là lúc ăn cơm Từ Duyên cũng đủ nghe lời nên dùng cơm xong Hạ Đình dẫn cậu đi súc miệng, sau đó ôm cậu lên lầu ngủ trưa.
Từ Duyên bị chịch tỉnh.
Cậu loáng thoáng nằm mộng, bất tri bất giác cảm thấy cơ thể bị người ôm chặt dần dần chìm vào hư không, chiếc giường mềm mại bỗng nhiên chấn động.

Vừa mở mắt đã nhận ra khóe mắt mình giàn giụa nước, mùi đào nồng nặc trong căn phòng khiến cậu choáng váng đầu óc. Từ Duyên cho rằng mình sẽ rất đau lòng, nhưng thật ra cậu thấy vẫn ổn.

Đánh răng rửa mặt xong Hạ Đình ôm cậu rời khỏi phòng tắm, Từ Duyên giống như đã nghĩ thông suốt, an phận dịu ngoan nằm trong vòng tay thoang thoảng mùi đào và thuốc lá của Hạ Đình.
Từ Duyên nằm nghiêng, Hạ Đình cứ vậy cắm cậu trong tư thế ngủ trưa, như thể rất tri kỷ, rất tiếc nuối làm Từ Duyên thức giấc.
Nói xong Hạ Đình bèn trắng trợn *** thật mạnh, dịu dàng âu yếm trước đây phảng phất như ảo ảnh.

dương v*t phấn chấn vừa hung vừa mau liên tục thọc vào rút ra trong lỗ nhỏ của Từ Duyên, âm thanh bạch bạch khiến người ta đỏ mặt vang lên không ngừng bên tai.
Nhưng trên thực tế hình thức nửa vời như vậy không thể làm Hạ Đình thỏa mãn, hắn bóp vòng eo tối hôm qua bị hắn làm cho xanh tím loang lổ của Từ Duyên, dán chặt gắt gao vào xương hông của mình dùng lực mài xát, hệt như muốn đóng đinh luôn dương v*t của mình vào trong cơ thể Từ Duyên vậy.

Từ Duyên mới mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ đã bị hắn làm cho bắn một lần.
Từ Duyên nghĩ, quả nhiên Hạ Đình xem cậu là kỹ nữ rẻ tiền nhất.

Cậu nằm trong ngực Hạ Đình không chịu nổi mà run run, dương v*t mềm oặt vừa mới bắn xong bị Hạ Đình nắm vào trong tay đùa bỡn. Vành mắt nóng rát như bị phỏng, nước mắt vô dụng tự nhiên lại mất khống chế chảy xuống, Từ Duyên vừa hổ thẹn vừa đau khổ vùi mặt mình vào gối đầu mềm mại thơm tho——
Vành mắt nóng rát như bị phỏng, nước mắt vô dụng tự nhiên lại mất khống chế chảy xuống, Từ Duyên vừa hổ thẹn vừa đau khổ vùi mặt mình vào gối đầu mềm mại thơm tho—— Từ Duyên âm thầm nhẹ nhõm, ngoan ngoãn dựa vào lòng Hạ Đình.

Hạ Đình đút cái gì thì cậu ăn cái đó, chỉ là ăn không nhiều lắm, chưa được một lát cậu đã nói no.
Không nên như vậy.


Không nên như vậy. Tối hôm qua có thể quỳ trên giường bò hai bước thật sự là do cậu sợ mất mật.

Phần lớn thời gian chân cậu chẳng có tí sức nào, cơ bản không có cơ hội xuống đất, hoàn toàn chẳng cần phải đi tất làm chi.
Cậu nào phải là Omega, tại sao lại nhạy cảm với mùi pheromone của Alpha thế chứ? Thân thể cậu dâm đãng như vậy, cũng khó trách Hạ Đình muốn xem cậu như kỹ nữ mà tùy tiện chịch làm.
Cậu đúng là y như kỹ nữ mà. “Vì sao?” Hạ Đình dừng bước, cụp mắt tò mò hỏi cậu, nếu không phải thái độ bình thản ung dung của hắn quá rõ ràng, e rằng Từ Duyên thật sự sẽ nghiêm túc giải thích với hắn.
Từ Duyên cắn gối đầu, nỗ lực đè xuống tiếng nức nở sắp tràn ra khỏi miệng, nhưng Hạ Đình lại nhấc eo cậu lên bắt cậu quỳ bò, lúc hắn lần nữa thọc vào Từ Duyên vẫn rất xấu mặt mà khóc nấc lên, cậu hỏi Hạ Đình một câu mà đến bản thân cũng tự cảm thấy hoang đường nực cười: “Đi làm… Anh không, đi làm sao?”
“Làm gì chứ?” Hạ Đình chắc chắn cũng cảm thấy cậu buồn cười nên âm thanh cũng mang theo vui vẻ mơ hồ.
Dưới lầu yên tĩnh, đến tận bàn ăn cũng không thấy bóng dáng người khác xuất hiện.

Từ Duyên chưa kịp cảm thấy may mắn đã bị Hạ Đình ôm ngồi lên đùi, tựa như dỗ dành con nít gào khóc đòi ăn mà hỏi cậu muốn ăn gì trước.
Đôi môi khô mát lạnh đứt quãng hôn lên vai cổ gầy gò của Từ Duyên, Hạ Đình nói như đang tán tỉnh: “Làm em đây.” Từ Duyên nằm nghiêng, Hạ Đình cứ vậy cắm cậu trong tư thế ngủ trưa, như thể rất tri kỷ, rất tiếc nuối làm Từ Duyên thức giấc.
Nói xong Hạ Đình bèn trắng trợn *** thật mạnh, dịu dàng âu yếm trước đây phảng phất như ảo ảnh.

dương v*t phấn chấn vừa hung vừa mau liên tục thọc vào rút ra trong lỗ nhỏ của Từ Duyên, âm thanh bạch bạch khiến người ta đỏ mặt vang lên không ngừng bên tai.
“Ban sáng sao lại giận?” Hạ Đình ngậm vành tai non mềm của Từ Duyên mút mát đầy khêu gợi, thản nhiên hỏi cậu: “Chú Trình nói em đuổi ông ấy ra ngoài.

Vì sao, hửm?”
Từ Duyên bịt chặt cái miệng không nên thân mà bật ra rên rỉ của mình, hỏi sao cũng không chịu trả lời, Hạ Đình bèn kéo tay cậu ra đằng sau, dưới thân đâm thọc càng lúc càng mạnh, buộc cậu không thể làm gì khác ngoài việc rên rỉ dâm đãng.
Hạ Đình vẫn không buông tha, rất săn sóc giúp cậu trả lời: “Vì mùi trong phòng nồng quá đúng không? Vừa bước vào liền biết ngay nơi này đã xảy ra chuyện gì, đúng không?”
Sức lực Hạ Đình quá lớn, Từ Duyên bị chịch đến mức không thể quỳ nổi.

Cả người cậu bủn rủn nằm rạp xuống, Hạ Đình lại nhanh chóng kéo lên dựa vào đầu giường.

Toàn thân Từ Duyên vô lực bị ấn trên tường, Hạ Đình quỳ gối đằng sau dập vào thật sâu như muốn cắm thủng bụng cậu, cắm đến mức cậu sợ hãi nỉ non thành tiếng.
“Vậy là em mắc cỡ sao?” Hạ Đình thấp giọng hỏi cậu, dường như thật dịu dàng thật kiên nhẫn, nhưng đợi mãi không thấy cậu trả lời bèn ác độc thọc mạnh: “Nhưng mà không cần đâu, Từ Duyên.”
Hạ Đình hôn lên gương mặt ướt át của Từ Duyên, liếm đi nước mắt giàn giụa, nhỏ nhẹ thỏ thẻ: “Dù sao thì phòng của chúng ta về sau đều sẽ có mùi như vậy.”
Từ Duyên cứng đờ cả người, như thể vừa nghe thấy chuyện gì khủng khiếp lắm, đôi mắt ngấn lệ mở to, xoay đầu nhìn Hạ Đình với vẻ mặt khó tin và sợ hãi.
Hạ Đình cảm thấy dáng vẻ này của cậu thật sự đáng yêu đến mức động lòng, thế là hắn khẽ cong môi đặt lên khóe mắt cậu một nụ hôn dịu dàng, rồi lại không tự chủ được mà tiếp tục chiếm hữu cậu một cách mãnh liệt.
—Hết 3—.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận