Diệu Đình bật dậy, nhanh chóng mặc quần áo anh chuẩn bị, ngồi ngay ngắn xuống bàn nhưng vẫn càu nhàu:
- Anh đúng là hổ đói mà.
- Lại lảm nhảm gì đấy...có muốn ra ngoài không hay lại muốn phạt.
- Không muốn...em muốn đi mua sắm.
Anh nói luôn đi đôi với hành động nên Diệu Đình ngoan ngoãn ngồi ăn sáng, dù sao bụng cũng đói meo sau đêm ngủ dài mà sáng ra chưa gì đã bị thịt gọn.
Sau khi đã bị vần vò không thương tiếc, Diệu Đình đòi anh đi bộ dạo phố vì không muốn ngồi xe.
Hơn nữa xung quanh nhà đã đủ các cửa hàng cũng như trung tâm thương mại để mua đồ.
Sau khi mua một hồi, tay Trí Thành đã hàng tá những túi lớn, túi nhỏ.
Khoác tay anh đi nhưng mặt Diệu Đình vẫn nặng nề vì luôn bị anh chèn ép.
- Qua quán cafe uống cho tỉnh táo rồi đi mua sắm tiếp nhé!
- Tùy anh
Hơi giật mình vì thái độ của cô, anh kéo vào lòng mình, cúi xuống cắn nhẹ lên tai cô dọa nạt.
- Có muốn bị cưỡng hôn trên phố không?
- Tùy anh.
Nói xong cô mới chợt nhận ra hình như mình đang trả lời bừa.
Ánh mắt nhìn anh hối lỗi, nụ cười gượng gạo.
- Không có, chúng ta đi sang ăn kem, uống cafe một lát đi.
Cô giãy ra khỏi cánh tay anh, chạy vèo đi trước khi lại bị anh bắt nạt thêm.
Vào gọi đồ ăn, đồ uống xong mà mãi không thấy Trí Thành đi vào, cô ngó ra chẳng thấy anh đâu cả nên nhờ chủ quán từ từ hãy phục vụ kem và nước uống cho bàn mình.
- Trí Thành...anh đâu rồi?
Đứng giữa vỉa hè, ngó nghiêng xung quanh mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu, tự dưng cô lại sợ, chạy tới chạy lui đi tìm.
Trí Thành nhìn thấy cô tìm nhưng vẫn đứng im một góc khuất, đến khi thấy Diệu Đình định chạy về thì bước nhanh ra, chắn ngang đường, nhìn cô mỉm cười.
- Sao, em còn muốn giận dỗi không?
Diệu Đình tức giận đánh vào người anh trách cứ:
- Anh đi đâu vậy hả?
Vừa quay lưng đi thì lại bị anh ôm cứng.
- Anh chỉ đi cất đồ thôi mà.
Không thấy anh có phải đã nhớ rồi không?
- Anh mà thử biến mất khỏi em lần nữa xem.
Diệu Đình giơ chân dẫm lên chân anh trả thù rồi chạy vèo vào quán.
- Sao em lại dám đánh lén anh hả?
- Đặc vụ mà bị đánh lén hay ho lắm sao còn hỏi.
Ai bảo anh không tránh chứ?
Đang mải cãi, môi cô đã bị anh ghé xuống bịt chặt lấy, tham lam lấy cả kem trong miệng.
Đến khi anh buông ra, Diệu Đình muốn hụt hơi ngồi thở, đầu óc tạm quên mất là vừa cáu giận.
Trí Thành ung dung như không có chuyện gì xảy ra, kéo tay có cây kem của cô tiếp tục cắn một miếng.
Diệu Đình ngây người hỏi:
- Sao anh ăn của em?
- Anh thích ăn cùng em.
Diệu Đình đưa chiếc của mình cho anh nhưng lại bị từ chối.
- Anh lại muốn sao nữa.
- Em cầm cho anh ăn, từ sáng đến giờ anh xách đồ mỏi tay lắm.
Mặc dù trên mặt hờn dỗi nhưng nhìn anh ăn thì Diệu Đình bất giác mỉm cười, tay chống cằm ngắm nhìn người bên cạnh không chớp mắt.
Cảm giác bình yên thật thích, được ngồi cạnh người mình yêu vui vẻ trò chuyện mà chẳng phải lo nghĩ quá nhiều.
Mỗi khoảnh khắc ngọt ngào, hạnh phúc cô đều muốn bên anh, cùng anh trải qua hết.
Sau khi gửi hành lí giúp mẹ và Diệu Đình, Trí Thành đi ra mua nước uống,đưa cho hai người, dặn dò.
- Nếu xong việc sớm thì con sẽ về đón hai người.
Cho con gửi lời hỏi thăm chú Đức và cô, mẹ nhé!
- Được rồi, con xem về mà chào hỏi cô chú ấy, yêu con gái người ta mà không xin phép là thất lễ đấy.
Mẹ sẽ về nói chuyện xin phép sau khi sang cho hai đứa đính hôn, đăng kí kết hôn rồi về Việt Nam tổ chức đám cưới.
- Con cảm ơn mẹ nhiều.
Diệu Đình khoác tay mẹ anh trêu đùa.
- Anh ấy chưa cầu hôn con thì sao cưới được ạ.
Cứ theo không như vậy có phải quá dễ dàng cho anh ấy không ạ?
Bà Ngọc tươi cười, nhìn Trí Thành.
- Vậy mẹ phải dạy lại con trai mẹ rồi.
Trí Thành kéo cô sang phía mình, nhìn mẹ cười trừ khi gặp ánh mắt mẹ.
- Con nói chuyện với Diệu Đình một lát được không mẹ?
Bà mỉm cười, đi vào quán cafe trong sân bay ngồi để hai người nói chuyện.
Trí Thành đưa Diệu Đình đi đến chỗ khuất, ít người đi lại thì bất ngờ kéo cô vào lòng cưỡng hôn mặc cho Diệu Đình giãy nảy lên.
- Sao anh cứ cưỡng hôn em vậy?
- Từ bây giờ, em cứ nói sai là sẽ bị hôn đến bao giờ chịu ngoan thì thôi.
Diệu Đình cười trừ, lại gần ôm lấy anh.
- Anh ở lại chăm sóc mình và cẩn thận làm việc đấy nhé! Hãy suy nghĩ về quyết định trở về Việt Nam cùng em được chứ?
- Em yên tâm đi, anh sẽ không để em phiền lòng nữa.
Về chơi với ba mẹ vui vẻ nhưng đừng có bỏ rơi anh đấy.
Cầm điện thoại bên mình để anh gọi thường xuyên được chứ?
Ngửa mặt nhìn anh mỉm cười đồng ý.
Chưa về đã lại thấy nhớ anh rồi.
Cứ đứng ôm anh chẳng muốn buông ra mà đi.
- Nếu em nhớ anh quá thì làm thế nào hả?
- Xin lỗi vì không về cùng em được nhưng sẽ cố gắng hàng ngày đều gọi cho em.
Về với ba mẹ, bạn bè khéo quên mất anh đấy.
- Hi vọng em sẽ quên được anh mà chơi đã đời hai tuần.
- Ừ quên đi mà chơi cho khỏe, sang đây nhớ anh là được.
Trí Thành hôn tạm biệt Diệu Đình rồi mới đưa cô ra chỗ mẹ lên máy bay về nước.
????
Vừa ra đến sảnh nhà chờ, Diệu Đình đã bị hai đứa bạn thâm ôm chặt cứng.
- Ôi...Đình Đình, cậu đã trở về rồi.
Hai người đưa ánh mắt chào bà Ngọc nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm.
- Các cậu đón ai nữa hả?
- Anh Thành đâu? Sao chưa thấy anh ấy ra?
- Hóa ra là đi đón tớ để gặp anh ấy hả? Tin buồn là anh ấy bận không về được.
Hai khuôn mặt hám trai ủ dột nhưng cũng nhanh chóng giúp cô và bà Ngọc cầm hành lí.
Ra đến cửa thì ba Đức, dì Hương cũng vừa xuống xe.
Diệu Đình chạy ào lại ôm lấy hai người:
- Con về rồi đây.
- Con bé này, đợt này có người yêu vào có khác, Trí Thành có vẻ chăm sóc con rất tốt đấy.
- Con béo lên phải không dì?
- Không, chỉ có chút da thịt nhưng rất xinh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...