Lời Hứa
Lên xe, Amanda kéo rộng ghế, lấy dụng cụ y tế xoay sang Diệu Đình.
- Đưa tớ kiểm tra xem nào?
- Chắc là chỉ sượt qua vai tớ thôi.
Ai là người bắn vậy?
Amanda lau sạch máu, khử trùng vết thương, nhìn Diệu Đình không trả lời câu hỏi mà hỏi lại.
- Cậu có chuyện gì vậy Đình?
- Mình đã thấy anh ấy hôn Lisa, họ ôm ấp nhau trên lầu.
Amanda dừng lại, nhìn chằm chằm Diệu Đình:
- Cậu có nhầm không? Hoặc là họ đang làm nhiệm vụ thì sao?
- Nhiệm vụ sao không làm với người khác mà là với cô ta.
Anh ấy đã nói sẽ chuyển cô ta đi đội khác, sẽ giữ khoảng cách cơ mà.
Đúng là đồ lừa đảo.
Amanda nhìn bạn kích động thì không nói gì nữa mà tiếp tục băng lại vết thương trên vai Diệu Đình.
Làm xong cô dọn dẹp, lái xe rời đi.
- Có những chuyện nhìn vậy không phải như vậy đâu, cậu không thấy anh ấy rất lo lắng khi cậu bị anh họ mình giữ làm con tin sao?
- Giả bộ thôi, ai bị bắt làm con tin thì anh ấy đều như vậy, đó chẳng phải là nhiệm vụ của anh ấy sao.
- Nhưng anh ấy đã giữ lấy cậu để không phải nhìn họ sát thương người khác, điều đó chứng tỏ anh ấy rất yêu cậu, luôn bảo vệ cậu theo cách an toàn nhất, che chở ân cần nhất.
- Tớ không muốn nói nữa.
Hôm nay tớ muốn về nhà cậu được không? Trước mắt cần phải bình tĩnh đã, về nhà gặp là cãi nhau thôi.
Lúc tớ chưa bình tĩnh được thì tốt hơn là tránh mặt thì hơn.
Nếu cậu không muốn chứa tớ thì cho tớ đến bệnh viện.
Amanda thở dài, lái xe đưa Diệu Đình về nhà mình.
Cô nhắn cho Brian hỏi anh họ vì sao lại bị bắt thì không nhận được câu trả lời.
Về nhà, Diệu Đình vẫn không nói gì, lẳng lặng lên giường nằm ngủ mà không nói chuyện.
Amanda chờ ba mẹ về hỏi thăm thì họ cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Ba cô đi lại trong phòng:
- Có lẽ nó làm ăn phi pháp nên mới đông cảnh sát đến như vậy? Ba mẹ nó đang đi du lịch không gọi được.
Mẹ cô thở dài thườn thượt, quay sang Amanda:
- Diệu Đình sao rồi? Có bị thương nặng lắm không?
- Viên đạn chỉ hơi chạm vào cô ấy nên chỉ rách một chút, con đã xử lí rồi, mai đến viện kiểm tra, cần thì khâu.
- Cậu thanh niên ấy là người yêu con bé phải không?
- Vâng ạ.
- Vậy con hãy nhờ Diệu Đình hỏi thăm anh họ con qua anh ta đi.
Nếu cần bảo lãnh gì thì báo với ba mẹ, thôi lên phòng nghỉ đi.
Diệu Đình nằm trằn trọc muốn ngủ mà hình ảnh hai người họ cứ lởn vởn trong đầu.
- Không ngủ được hả? Uống một chút rượu không?
Amanda mang rượu lên phòng, đủng đỉnh rót vào hai cốc.
Diệu Đình lết xuống ghế ngồi, co hẳn hai chân lên ôm gối, cầm cốc rượu uống hết.
Trí Thành gọi đến nhưng cô không nghe máy.
Gọi mãi không được thì nhắn tin " Em đang ở đâu vậy? Sao không về nhà?" Đọc xong tin nhắn, cô ném điện thoại lên giường không trả lời.
Điện thoại của Amanda lại vang lên, liếc thấy số của anh thì cô lắc đầu nhắc không nghe.
Cả hai cô gái tránh bị làm phiền nên tắt điện thoại ngồi uống rượu.
Trí Thành tìm không thấy Diệu Đình đâu thì nổi cáu.
Anh đến bệnh viện tìm nhưng không thấy cả hai người.
Xin địa chỉ nhà Amanda thì lại không được cho dù đã nói đến gãy lưỡi và họ cũng biết anh là người yêu Diệu Đình nhưng vẫn không chịu giúp.
Vừa về cơ quan, Brian chạy lại hỏi thăm:
- Sao anh quay lại làm gì? Mai làm cũng được mà?
- Cô ấy đang không muốn gặp tôi nên tạm thời để cô ấy nguôi giận đã.
Lấy lời khai đến đâu rồi?
- Đám thuộc hạ bắt đầu khai rồi còn hai gã kia nhất định đòi luật sư.
- Luật sư thì cũng tù mọt gông, mai cho chúng liên hệ luật sư đi.
Tôi sẽ trực tiếp thẩm tra và làm việc với họ.
- Dạ vâng ạ.
Vừa quay ra, Brian lại quay vào:
- Phó giám đốc tìm anh đấy ạ.
Anh đi gặp ông ấy đi ạ.
- Tôi biết rồi.
Mặc dù đã về đêm nhưng không khí làm việc ở cục cảnh sát vẫn nhộn nhịp không khác gì ban ngày.
Mỗi người một việc giải quyết và đối mặt với đủ mọi loại tội phạm trên đời.
Nhìn điện thoại vẫn không thấy Diệu Đình nhắn hay gọi điện, Trí Thành thở dài đứng lên sang phòng phó giám đốc.
Vừa vào phòng, phó giám đốc đưa anh tờ quyết định, dò hỏi:
- Cậu nhất định không nhận Lisa nữa sao? Dù sao cô ấy cũng là đặc vụ ưu tú của nhóm mà.
- Anh điều cho tôi người khác đi ạ.
- Từ ngày có người yêu hình như đặc vụ của chúng ta thay đổi hơi nhiều nhỉ?
-Tôi chỉ làm những gì cần thiết thôi, nếu cô ấy không chuyển thì tôi sẽ chuyển.
Phó giám đốc ngửa người ra ghế, đưa ánh mắt biết cười nhìn Trí Thành:
- Người ta nói đội vợ lên đầu trường sinh bất lão mà đặc vụ Jones thực hành từ lúc yêu nhỉ?
- Tôi tôn trọng cô ấy, cũng như anh, chỉ mong người mình yêu hạnh phúc và bình yên thôi chứ không muốn cô ấy phiền muộn về những chuyện không đâu.
- Tốt...cậu kí xong là xong rồi đấy.
Cuối tuần qua học viện tuyển người đi nhé!
- Vâng ạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...