Trí Thành gật đầu đầy tâm huyết, ánh mắt đong đầy tình cảm nhìn người trước mặt.
- Tôi nhờ anh tìm hộ một người được không?
Trí Thành nhất thời khựng lại, ánh mắt vẫn nhìn Diệu Đình âu yếm, thoáng nở nụ cười:
- Người đó rất quan trọng với em sao?
Diệu Đình gật đầu, ánh mắt thoáng buồn.
- Mấy hôm trước anh ấy đã đến bệnh viện nhưng rồi hẹn quay lại mà không thấy nữa.
Có lẽ anh ấy lại tiếp tục thất hứa thì phải.
- Lỡ anh ta có việc bận thì sao?
- Tôi cũng đã nghĩ vậy hơn mười năm qua.
Tôi tin anh ấy không phải là người thất hứa nhưng lí do là gì thì phải gặp mới biết được.
Trí Thành thấy nhói lên cảm giác đau ở trong lòng.
Diệu Đình vẫn cứ đau đáu chờ anh thực hiện lời hứa.
Nếu bây giờ cô ấy biết anh chính là người ấy thì thế nào? Liệu có giận anh không?
- Em sang đây là để tìm anh ta sao?
Diệu Đình gật đầu xác nhận, đôi mắt nhìn ra khoảng không trước mặt, giọng trầm tư:
- Từ năm thứ hai đại học thì tôi nhận học bổng của Đại học ở San Francisco nên qua đây và tìm kiếm anh ấy nhưng chẳng thấy tăm hơi đâu cả.
Anh là đặc vụ chắc sẽ tìm người dễ dàng phải không?
- Khi gặp lại, em sẽ không trách anh ta vì đã không về tìm em chứ?
- Ban đầu tôi cũng giận lắm vì anh ấy hứa về tìm nhưng lại lặn mất tăm.
Nhiều năm như vậy, khéo anh ấy quên mất tôi rồi cũng nên nhưng tôi vẫn muốn gặp lại xem anh ấy sống thế nào.
- Đình à...
- Đặc vụ Jones, mai anh được xuất viện rồi hả?
Lisa đẩy cửa phòng đi vào, giọng hồ hởi, mỉm cười chào Diệu Đình.
Cô bước đến giường, tự nhiên sờ vào người Trí Thành:
- Có vẻ vết thương đã ổn rồi nhỉ? Anh không nhanh lên đi, hoạt động thiếu anh chẳng vui tý nào.
Diệu Đình đứng dậy, dọn lại đồ dùng y tế xin phép ra ngoài cho họ nói chuyện.
Trí Thành nhìn theo, thoáng tức giận với Lisa:
- Cô đến đây có việc gì vậy?
Nhìn thấy khuôn mặt nặng như chì của sếp, Lisa nhún vai nhìn ra cửa theo bóng dáng Diệu Đình:
- Tôi làm lỡ mất chuyện gì vui của anh hả? Đừng nói anh đang tỏ tình với bác sỹ của chúng ta nhé!
- Bớt nói nhảm đi, vụ án buôn người điều tra đến đâu rồi, báo cáo đi.
- Sếp phó đã yêu cầu rút anh khỏi vụ án ấy để anh nghỉ ngơi nên anh cứ tranh thủ mà tận hưởng thời gian cưa gái của mình đi.
Anh lạnh lùng nhìn Lisa khiến cô im bặt.
Từ lúc vào phòng đến bây giờ, cô luôn cảm nhận được luồng khí nóng từ Jones nhưng không hiểu lí do là gì.
- Anh nghỉ ngơi đi, mai cả đội qua đón anh ra viện, hai đồng chí kia được ra viện mấy ngày rồi còn anh thì khỏi bệnh khéo lại mắc bệnh tương tư mất thôi.
Lisa cười lớn ra khỏi phòng nhưng bị anh gọi giật lại:
- Mai tôi tự về không cần ai đón đâu.
- Để tận dụng cơ hội chia tay bác sỹ hả?
- Về đi...
Anh đuổi đồng đội xơi xơi, tự dưng đi vào phá đám người ta.
Anh ấn lên nút báo cấp cứu để mong Diệu Đình quay lại nhưng chẳng thấy cô đâu mà lại thấy vị bác sỹ khác cùng y tá đi vào:
- Anh thấy đau ở đâu sao ạ?
- Dạ không, tôi ấn nhầm thôi ạ.
Xin lỗi.
Họ đi rồi, anh lặng lẽ thở dài." Đình à, anh sẽ sớm tìm em thôi."
Chưa bao giờ Trí Thành mong trời mau sáng đến như vậy, mắt anh cứ nhìn chòng chọc ra cửa chờ mong nó được mở ra dù biết Diệu Đình đã hết ca trở về nhà.
Ngồi đọc tin tức tội phạm để giết thời gian nhưng đầu thì chỉ nghĩ đến Diệu Đình và cách nhận lại em làm sao cho hợp lí.
????
Tắm rửa xong, nhìn đồng hồ còn sớm, Diệu Đình ra phố tản bộ thì nhận được tin nhắn của Amanda "Anh chàng 209 của cậu lại bỏ bữa không chịu ăn rồi".
Diệu Đình vô thức mỉm cười, cất điện thoại, cô ghé vào quán phở Việt Nam ăn tối rồi mua thêm một bát nữa mang đến bệnh viện.
Một nữ y tá ngạc nhiên khi thấy Diệu Đình quay lại:
- Bác sỹ quay lại có việc gì sao?
- Tôi thăm bạn thôi...chúc cô buổi tối vui vẻ.
- Cảm ơn bác sỹ.
Diệu Đình ấn thang máy lên tầng có phòng Vip của bệnh nhân 209.
Đứng trong thang máy nhưng tim cô cứ đập liên hồi, cảm giác hồi hộp mà lần đầu tiên cô có "Chẳng lẽ mình thích anh ta thật sao?".
Tiếng "ting, ting" vang lên, Diệu Đình hít thở sâu đi đến phòng cần đến.
Cô phải trình thẻ bác sỹ mới được các đặc vụ cho vào, chắc thấy cô mặc quần áo bình thường nên họ không nhận ra.
Diệu Đình gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng vọng ra nên tự động đẩy cửa đi vào.
Căn phòng im ắng, điện đã được tắt chỉ còn ánh điện mờ ảo của đèn ngủ.
Diệu Đình sợ bệnh nhân đã ngủ nên nhẹ nhàng lại giường nhưng chẳng thấy bệnh nhân đâu.
Cô ngó xung quanh, phòng vệ sinh cũng không thấy điện vậy là anh ta đi đâu mà những người bên ngoài không bảo với cô.
- Sao em lại đến đây?
Diệu Đình giật mình khi có người đứng sát sau lưng mình, hơi thở nóng hổi phả lên gáy.
Cô đứng im bất động không dám nhúc nhích khi cảm nhận được anh ta đang đứng rất gần mình.
Không quay lại, Diệu Đình giơ xuất phở trên tay:
- Tôi rảnh nên mua phở đến thăm anh thôi, thấy bác sỹ trực nói anh ăn ít nên mua tới, nếu làm phiền thì xin lỗi.
Trí Thành nhoẻn miệng cười, trong lòng nhảy lên vì sung sướng nhưng lại tỏ ra bình thản, khách sáo.
- Lâu rồi anh cũng không ăn phở, cảm ơn em.
Mặc dù đã trả lời rõ ràng nhưng dường như Trí Thành không có ý định sẽ đứng xa Diệu Đình khi lần đầu nhìn thấy cô trong chiếc váy màu hồng mà không phải những bộ đồ bác sỹ.
Anh cứ đứng im phía sau, cảm nhận sự gần gũi, thân quen từ Diệu Đình.
Vừa định giơ tay lên vén tóc thì cô lên tiếng khiến những ngón tay trượt dài trong không trung:
- Anh bật điện đi được không? Phở phải ăn ngay không nở hết không ngon.
- À, xin lỗi em.
Trí Thành lùi lại, Diệu Đình lách người đến bàn mở bát phở còn nóng hổi ra nhìn người đàn ông vẫn đang đứng bất động.
- Anh làm sao vậy? Tôi làm anh đau ở đâu hả?
Trí Thành lại giật mình, rối rít xua tay.
Ánh mắt bối rối đi đến bật điện sáng lên rồi đến ngồi xuống bàn ăn.
- Lâu lắm rồi anh không ăn phở.
Nhìn phở khiến anh nhớ đến một người.
Cô ấy rất thích ăn phở.
Diệu Đình đưa đũa cho anh, mỉm cười:
- Tôi cũng rất thích ăn phở.
Có vẻ bạn gái anh cũng người Việt hả?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...