Jones đứng ngây người nhìn dòng chữ tên bác sỹ.
Anh định giơ tay gõ cửa thì một bác sỹ khác mở cửa, ngó vào gọi:
- Bác sỹ Đình, bệnh nhân nam phòng 601 có dấu hiệu suy tim.
Diệu Đình đứng bật dậy, lao ra khỏi phòng, bước qua Jones, tất tả chạy theo vị bác sỹ vừa gọi.
- Bác sỹ Đình, tôi muốn...
Diệu Đình quay sang nhìn Jones, mỉm cười:
- Xin lỗi, tôi đang bận.
Anh cần gì thì qua phòng bác sỹ Amanda ở kế bên nhé!
Chẳng kịp nói thêm lời nào, Diệu Đình đã chạy đi mất bỏ mặc Jones đứng đó chết lặng.
Anh đã nhìn thấy rõ mặt vị bác sỹ tên Đình.
Ngoài dáng người vẫn dong dỏng gầy, đôi mắt sáng, nước da trắng ra thì Diệu Đình khá khác so với mười ba năm trước.
Đến lúc này thì anh có thể khẳng định "Đình đã thực hiện lời hứa đến Mỹ nhưng sao lại không tìm anh vậy? Ánh mắt vừa rồi của em ấy chứng tỏ là không nhận ra anh."
Chuông điện thoại lại vang lên, nhìn số thì mặt anh nghiêm nghị trở lại:
- Vâng, 209 xin nghe ạ.
-...
- Vâng, tôi về ngay.
Jones xé tờ giấy gửi lại lời nhắn muốn gặp Diệu Đình để cảm ơn vì ca mổ cho bạn anh trước khi rời đi.
Ngay khi xong nhiệm vụ, anh sẽ quay lại đây gặp Diệu Đình.
Vậy là em đã đến Mỹ và đang làm bác sỹ trong một bệnh viện lớn của thành phố.
Diệu Đình cầm tờ giấy nhắn đọc đi đọc lại dòng chữ ấy.
Đó là chữ của Trí Thành nhưng tại sao anh biết cô ở bệnh viện mà không cố đợi gặp.
Anh bận gì mà đi vội vàng vậy.
Ngồi trong phòng làm việc, mắt cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy ấy, dù người viết không để lại tên nhưng Diệu Đình nhận ra chữ ấy của anh.
Mải suy nghĩ, Amanda đã vào ngồi trước mặt mà Diệu Đình không biết.
- Cậu làm gì mà như mất của vậy?
- Anh ấy biết tớ làm việc ở đây.
Amanda giật tờ giấy trong tay Diệu Đình, cầm lên đọc nhưng lại lắc đầu đòi dịch vì không biết Tiếng Việt.
Nó thắc mắc:
- Tại sao anh ta đã tìm ra cậu mà không gặp mặt hả?
- Mình cũng không biết, có lẽ anh ấy đã đến gặp nhưng mình bận quá không gặp được.
Sáng nay y tá ở quầy thu ngân đã nhắc có người muốn gặp mình.
- Chắc gì đã là anh ấy.
- Mình có linh cảm là anh ấy.
Diệu Đình gấp lại tờ giấy để vào ngăn kéo, xua Amanda về phòng để cô tiếp đón tư vấn và khám cho bệnh nhân đang đợi.
Ngày nào, Diệu Đình cũng ngóng anh đến nhưng mỗi ngày trôi qua đều không thấy anh đâu.
Cô dặn cả quầy lễ tân nếu thấy người Việt Nam nào tìm thì hãy gọi cho cô ngay dù có hết ca trực trở về nhà.
...
2h sáng, bờ Bắc - Washington DC
Một đội quân mặc đồng phục đen, chạy di chuyển nhanh nhẹn, cẩn thận đến nỗi tiếng bước chân của họ cũng không nghe thấy.
Jones chỉ điều khiển bằng kí hiệu cho đồng đội đi sâu vào bên trong sông Potomac.
Họ nhanh nhẹn tản ra các phía.
Anh giữ tay vào tai nghe bên trên, lệnh:
- Cứ xử lí hết những kẻ cứng đầu.
Toàn đội lặng lẽ hoạt động trong đêm mà phía bên trong nhóm buôn lậu vũ khí không hề hay biết.
Khi được lệnh vào trong, tất cả các tay súng trong đội lập tức xông vào, chĩa súng vào những kẻ có mặt:
- Tất cả đứng im...
Nhóm tội phạm có vũ khí lập tức chống trả nên Jones lệnh cho đồng đội được phép bắn trả, kẻ cầm đầu không bắn chết chỉ cần bị thương để đưa về trụ sở.
Cả đội bị phục kích, số người trong nhóm có vũ khí từ đâu ập tới mỗi lúc một đông.
Anh lệnh cho toàn đội nhắm thẳng mục tiêu bắn hạ không cần biết đó là ai.
Lisa báo về cục cho thêm người tiếp viện toàn đội.
*Cục điều tra liên bang FBI - Mỹ
Một đội khác nhanh chóng lên đường đi tiếp viện, phó giám đốc lo lắng lệnh cho Jones rút quân nhưng chẳng có bất kì tín hiệu nào phản ứng lại:
- Jones...!rút đi trước khi các cậu mất mạng đấy nghe chưa?
Hiệu lệnh của ông chỉ vang đi rồi vọng lại, hoàn toàn không có một ai trong đội trả lời.
- Mẹ kiếp...các cậu có nghe thấy tôi nói không?
Ông ném những thứ có trước mặt, chắp tay vào hông đi lại trong văn phòng chờ đợi.
Nửa tiếng...một giờ...trôi qua vẫn không có bất kì báo cáo nào.
- Phó giám đốc, đội trưởng và hai người khác bị thương nặng đang được đưa đến bệnh viện, toàn nhóm tội phạm đã bị khống chế, ngài hãy lệnh đến bệnh viện Barnes đi ạ.
- Các cậu...thật là...tôi đến viện ngay.
...
Bệnh viện Barnes - 4h sáng.
- Bác sỹ Đình, cục điều tra liên bang vừa thông báo có đặc vụ bị thương nặng đề nghị bệnh viện của chúng ta sẵn sàng cấp cứu.
Diệu Đình phi ra khỏi phòng, chạy xuống sảnh tầng một cùng một đội y bác sỹ chờ sẵn.
Xe cảnh sát vừa chờ tới, họ liền chạy tới đưa bệnh nhân lên xe đẩy vào trong.
- Ba người bị thương do trúng đạn, người nặng nhất có vết thương găm vào ngực trái, hiện nhịp tim đã chậm lại.
Giáo sư Tom Hiddleston lệnh:
- Đưa ngay anh ta vào phòng mổ đi.
Toàn bộ y bác sỹ đều tập trung vào ba bệnh nhân cấp cứu, cả sảnh phòng mổ đều có nhân viên cảnh sát đứng canh bên ngoài.
Diệu Đình thay xong quần áo mổ, đeo găng tay đi vào phòng mổ.
Cô hỏi bác sỹ gây mê:
- Bệnh nhân tên gì? Bao nhiêu tuổi vậy?
- Vì là đặc vụ nên chúng ta không được biết danh tính bệnh nhân nhưng anh ấy cũng đến từ Việt Nam như bác sỹ đấy ạ.
Diệu Đình thoáng giật mình, ngó mặt qua tấm vải che nhưng anh ta đang thở bằng mặt nạ dưỡng khí, khuôn mặt tái đi vì mất máu nên nhất thời cô không nhìn rõ mặt.
Diệu Đình đứng vào vị trí mổ chính vì giáo sư phải có ca mổ não ngay sau đây.
Cô đưa tay ra cho y tá phụ mổ:
- Dao...
Một đường cứa sắc lạnh quanh vết đạn ghim sâu vào trong lồng ngực của bệnh nhân.
Vừa mổ, Diệu Đình vừa chú ý quan sát máy monitor.
Tiếng lách cách của dụng cụ mổ va vào nhau sắc lạnh, viên đạn nằm chech so với tim 0.5inch nên thần chết chưa tìm đến anh ta nhưng lại chạm đến động mạch nên mất máu nhiều.
Gắp được viên đạn ra, máu phun lên mặt Diệu Đình.
- Cầm máu nhanh...
Bác sỹ phụ mổ nhanh chóng đặt gạc vào vị trí Diệu Đình ra lệnh để cho cô xử lí phần động mạch bị hở.
- Truyền máu đi.
Y tá bên cạnh cắm dây truyền máu vào một cách linh hoạt và dứt khoát.
- Máu đã ngưng chảy rồi bác sỹ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...