Trí Thành sợ hãi, mặt tái mét, ngồi thụp xuống, đẩy xe Diệu Đình phi như bay chạy trốn ra bãi cỏ lau.
Hai anh em cùng cười thành tiếng, Diệu Đình dang chân ra đón gió thổi mát lạnh còn Trí Thành mồ hôi nhễ nhại.
Khi đã khá xa tiếng chó sủa, kèm theo tiếng của chủ nhà thì hai anh em mới dừng lại, nhìn nhau mặt đỏ tía tai.
- Ba Đức mà biết thì sao chúng ta cũng bị ăn đòn té khói.
Trí Thành vẫn thở không ra hơi, gật đầu, tay giơ lên hai quả xoài xanh vẫn đang chảy nhựa.
- Mỗi người một quả nhé! Hai anh em không ai nói thì chú Đức sẽ không biết đâu.
Diệu Đình hí hửng gật gù, nhón một quả xoài trên tay Trí Thành, lau lau cho sạch rồi ngoạm miếng rõ to.
- Ôi...chẹp...chua dã man anh ạ.
Vừa ăn nó vừa xuýt xoa khiến Trí Thành bật cười.
- Em làm anh nhỏ nước miếng rồi này.
Diệu Đình chìa ra trước mặt anh quả xoài gặm dở:
- Anh thử đi nhưng em nói trước là rất...rất chua đấy.
Trí Thành lắc đầu không dám thử.
Cậu bắt được con chuồn chuồn ngô trên cây cỏ gà, giơ lên khoe với Diệu Đình:
- Này, em chưa biết bơi thì cho chuồn chuồn cắn rốn đi sẽ biết bơi đấy.
Diệu Đình vẫn đang cắn xoài ăn dở, mặt cứ nhăn lại vì chua hồ hởi nhìn Trí Thành.
- Thật không? Vậy anh cho nó cắn rốn em đi..
Diệu Đình bỏ xoài xuống, vén áo hở cái rốn sâu hoắm, nhỏ xíu chờ đợi nhưng khi Trí Thành dí con chuồn chuồn lại gần thì ngập ngừng:
- Nhưng có đau không anh? Lỡ nó cắn mà em vẫn không biết bơi thì sao?
- Vậy thì lần sau đừng tin nữa, mà không thử sao biết được.
- Vậy anh cho nó cắn rốn anh thử trước đi.
Trí Thành hết kiên nhẫn:
- Anh biết bơi rồi nên không cần nữa.
Nào có thử không để anh thả nó đi nhé!
Diệu Đình nhìn con chuồn chuồn có đôi mắt lồi to thao láo nhìn mình thì hơi chột dạ nhưng cũng nhắm mắt thử.
Trí Thành cho nó chạm vào rốn Diệu Đình nhưng con chuồn chuồn không chịu cắn.
- Mày cắn cho em tao biết bơi đi không sau này em ấy ngã xuống nước sẽ chết đuối đấy.
Diệu Đình bật cười, mở mắt, tay túm lấy cánh con chuồn chuồn định tự tay làm thì lại có tiếng chó sủa.
Chẳng đứa nào bảo đứa nào, ném vội con chuồn chuồn, dựng xe chạy bán sống bán chết.
Vậy nhưng Diệu Đình vẫn không quên cầm quả xoài dở đi theo.
....
Gần đây, Diệu Đình phát hiện ba hay mỉm cười một mình, thỉnh thoảng còn nhắn tin với ai đó cười mãn nguyện.
Vừa nấu cơm, Diệu Đình khều Trí Thành lại gần:
- Anh, nhìn ba em đi.
Trí Thành nhìn ra ngoài ban công, ba Đức đang mỉm cười - nụ cười đã lâu rồi cả hai anh em không nhìn thấy.
- Anh có thấy lạ không?
- Có, anh thấy từ hôm em bị gãy chân là chú hay nhắn tin, gọi điện cho ai đó đấy.
Diệu Đình gật gù tán thành, nó chợt lóe lên ý nghĩ hay ho:
- Anh có nghĩ ba em có bạn gái không?
- Cũng có thể, em sẽ không phản đối chứ?
Diệu Đình nhìn Trí Thành vui vẻ:
- Không, sao lại phản đối được, ba em còn trẻ cần có người bầu bạn chứ? Em lớn rồi không như hồi bé nữa.
- Vậy anh em mình cùng tìm hiểu và chèo thuyền cho chú nhé! Trước hết phải điều tra xem ai đã lọt vào mắt chú đã nhỉ?
Diệu Đình vời Trí Thành lại gần, thì thầm to nhỏ một lúc.
Cả hai đứa mắt sáng rực, mỉm cười, gật gù tự khen mình thông minh.
- Hai đứa làm gì mà thì thầm to nhỏ vậy? Lại định rủ nhau đi ăn trộm cái gì hả?
Nghe tiếng ba phía sau, Diệu Đình quay lại cười trừ:
- Không có, tụi con chỉ đang nghĩ trường sắp tổ chức cắm trại thì có nên tham gia thôi không ạ.
Trí Thành cũng rối rít hùa theo:
- Đúng vậy ạ....cháu sẽ không rủ em đi hái trộm quả nữa đâu ạ.
Diệu Đức nhìn hai anh em đã trở nên thân thiết hơn thì cảm thấy vui mừng.
Anh không truy cứu việc hai đứa ăn trộm nữa mà ngồi xuống bàn đợi cơm.
Trong lúc đợi, thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn điện thoại mỉm cười.
....
Sau khi Trí Thành đưa được ba ra ngoài chạy bộ, Diệu Đình nhanh chóng rửa xong bát, chạy vèo lên phòng, mở điện thoại của ba lên điều tra.
Nó không khỏi ngạc nhiên khi người ba nhắn tin khá nhiều là cô Hương chủ nhiệm.
Để cẩn thận hơn, Diệu Đình còn ghi lại số điện thoại để đối chiếu xem có chính xác không? Đọc qua một vài tin nhắn mới nhất thì nó hơi thất vọng với trình độ cưa gái của ba nó "Với tình hình này thì ba sẽ tiếp tục ế đến già mất thôi."
Thả điện thoại về chỗ cũ, nó ung dung đi xuống nhà, ra cửa ngóng ba và anh đi tập thể dục về.
Vừa thấy Trí Thành, nó đã giơ ngón tay cái ra hiệu thành công.
- Ba, con lấy đồ cho ba rồi đấy, ba lên tắm đi ạ.
- Trí Thành tắm trước đi còn học con, lát chú tắm sau.
Diệu Đình suốt ruột, khoác tay ba kéo đi:
- Con đang có bài toán khó muốn nhờ anh trước nên ba tắm trước đi nhé!
Trí Thành hiểu ý nên hùa theo ý của Diệu Đình.
- Chú tắm trước đi ạ, dạy em xong con tắm cũng được ạ.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ biết bao bọc, giúp đỡ nhau Diệu Đức mỉm cười, chẳng nghi ngờ hai đứa đang có mưu kế gì, anh ung dung đi tắm.
Vừa vào phòng, đóng cửa lại, Diệu Đình ngồi lên bàn, ánh mắt ra điều bí hiểm:
- Em đố anh đoán được nữ chính của ba em là ai đấy? Người mà cả anh và em đều biết luôn...nhẹ nhàng, xinh đẹp...
- Nếu đó là người anh và em cùng biết thì là hàng xóm hoặc cô giáo ở trường.
Hàng xóm thì có cô Hạnh nhưng cô ấy có người yêu rồi còn ở trường mình thì có rất nhiều cô giáo.
Mà để chú Đức biết thì chỉ có là giáo viên của anh hoặc em.
Diệu Đình mắt tròn mắt dẹt nhìn Trí Thành suy luận mà thầm khen anh thông minh.
- À...cô Hương chủ nhiệm của em, anh chắc chắn luôn vì cô ấy vừa xinh, dịu dàng mà khả năng tiếp xúc với chú Đức nhiều nhất.
Diệu Đình bật cười gật gù tán thành.
- Nhưng khổ nỗi là ba em sẽ chẳng cưa đổi nổi cô mất, ba nói chuyện khách sáo lắm.
Việc của anh và em là phải tìm hiểu xem họ có tình cảm với nhau không rồi giúp ba em tán đổ cô.
- Nhưng chúng ta phải làm gì? Hay cứ hỏi thẳng chú?
- Đời nào ba em nhận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...