Trên con đường đầy lá vàng đang bay khắp nơi và nằm dưới mặt sân trường vào buổi chiều mát, bỗng có một cơn gió mạnh, lạnh buốt thổi ào đến. Cô gái nhỏ Thiên Di vội nhắm mắt lại mái tóc được gió vuốt ve êm dịu, cô ngồi xuống băng ghế đá phía sau trường.
Cảnh vật ngoài này rất đẹp như cảnh chốn thiên đường, nào là hoa lá cây cối đan sát vào nhau đua nhau khoe sắc, tỏa hương, cảm tưởng nơi Di đang đứng là một thế giới khác xa trái đất nơi đó chỉ toàn là niềm vui và hạnh phúc. Tình yêu cũng sẽ dễ bọc lộ hơn không bị bất cứ ai cấm cản hay ghen tị...
Di nhìn xung quanh sân, đằng phía xa xa kia có một chàng trai thân hình nho nhã, bảnh trai đôi mắt nhìn vào quyển sách dầy cợm đôi môi nhép nhép, cậu bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi, khoan thai không để ý đến phía trước có một nhánh cây giăng ngang, còn vài bước nữa thôi cậu sẽ ngã ra à xem. Tiếng nói hốt hoảng gọi lớn tên cậu làm vang vọng khắp không gian yên lặng:
“Thiện ân à coi chừng nhánh cây.” Cậu giật mình khi nghe tiếng ấy và đưa mắt nhìn sang, một cô gái nhỏ nhắn ngồi trên băng ghế đá đưa tay vẫy vẫy chào cậu, gương mặt thơ thẩn chẳng hiểu gì của cậu làm Thiên Di bật cười, “phía trước cậu có nhánh cây giăng ngang kìa.” Cậu nhìn sang phía trước thật sự có một nhánh cây, cậu đưa tay lên gãi đầu rồi bước lại phía Di đang ngồi :
“Cảm ơn cậu, mình không để ý.” Di cũng cười phì một hơi rồi thở phào:
“Không có gì đâu…cậu thật là…”Thiện ân lúng túng, thắc mắc, “thật là gì?”
“Là… không để ý gì hết đó”
“À... chỉ là mình đang bị cuốn hút vào cuốn sách này ấy mà” Cậu đưa cuốn sách đầy chữ lên trước mắt Di.
“Cuốn sách gì vậy?”
“Những Vụ Án Bí Ẩn”
“Woa… cậu giỏi thật đấy, nghe nói ít người đọc hiểu nó lắm nên rất ít ai mua, cậu đọc say sưa dậy chắc không nhằm nhò gì với cậu đâu nhỉ?”
“Cũng không khó hiểu gì mấy, cậu đã đề cao tớ quá rồi, hihi.” Cậu gãi gãi đầu, cô bật cười, mắt tròn se.
Cả hai nhìn vào mắt nhau, Thiện Ân vẫn đứng đó, Thiên Di vẫn ngồi đó ngước mặt lên, đôi mắt long lanh, sáng tỏ cùng với nụ cười mỉm trên môi…
Cảnh vật xung quanh dường như đang được quay chậm lại, lá vàng trên cây âm thầm rơi. Mọi thứ vẫn ở đó nhưng lại bị một âm thanh làm náo động cả đất trời:
…
“Thiện ân… Thiện ân” Cô Hoa dùng hết sức giục cậu dậy, cậu giật mình tĩnh giấc đôi mắt chao cháo nhìn vào đồng hồ:
“À… con ngủ say quá… cám ơn mẹ đã gọi cháu dậy, sắp đến giờ học rồi con chuẩn bị đây.”
“Ừ… coi chừng trễ học đó, thôi, mẹ xuống nhà dưới chuẩn bị đồ ăn sáng đây.” Cô Hoa đóng cửa phòng lại nhẹ nhàng rồi bước xuống lầu, cậu vội xếp mền gối lại gọn gàng, bước vào nhà vệ sinh, cầm cây sát răng đánh thật mạnh vào miệng, nhìn mình trong gương, nhìn thật lâu.
Thì thầm:
“Mình là người như thế nào nhỉ? Nhiều lúc mình không biết mình là gì nữa? Mình đang đeo chiếc mặt nạ hay đây là một người khác hoàn toàn, không phải là chính mình, còn cô gái tên Thiên Di kia sao lại làm con tim mình đập nhanh như vậy? Tại sao khi ở bên cô ấy mình có cảm giác bình yên và hạnh phúc lắm? Có phải mình đã…” Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu, hình như cậu đã có câu trả lời rồi nhưng cậu lắc đầu muốn cho dòng suy nghĩ đó bay đi không vướn bận.
ÛíÛ
Cánh cửa cổng ngôi trường dần đóng sập lại, tiếng trống trường vang lên hồi nào không hay, trên sân trường không còn một bóng dáng học sinh nào ngoài hàng ghế đá lạnh lẽo dưới cây phượng già cằn cỏi vươn ánh ban mai.
Cái bàn cuối lớp thật rất có ích, có thể làm những điều mình thích mà không bị thầy cô trông thấy, bắt gặp. Thiện Ân lấy cây bút đưa vào miệng ngậm, đôi mắt nhìn lên Di không rời, cô ấy chẳng phản ứng gì ngoài việc chăm chú lắng nghe cô giáo giảng bài.
“Thiện ân.” Cậu giật mình, cô giáo gọi cậu rất lớn vì trong lớp quá ồn.
Cậu đứng dậy:
“What does the monitor always go to class on time for?”
“The monitor a always goes to class action a good example for the class…” Không suy nghĩ cậu trả lời rất nhanh và rõ, câu này lúc tối qua cậu đã học thuộc lòng rồi, cô giáo cười và khen:
“Very good.” Cả lớp vỗ tay bái phục còn cậu cảm thấy rằng chẳng có chuyện gì vì câu hỏi đó quá đơn giản thôi sao mọi người lại không biết chứ?
Tiết học kết thúc.
Cô giáo xách chiếc cặp ra khỏi lớp, giờ này trong lớp ồn ào cả lên, giờ ra chơi thật rất náo loạn. Đám con trai “chụm” đầu vào nhau bàn “game liên minh huyền thoại”, cái game mà ai ai cũng thích và chết mê, chêt mệt với nó trừ những học sinh gương mẫu, còn đám con gái cũng đang mải miết tám với nhau về những bộ phim mà mình đã xem qua, cười với nhau say sưa.
Riêng còn đâu đó trong lớp học, Thiện Ân và Thiên Di ngồi đúng vị trí của mình cậu không thích những cuộc vui đó vì đối với cậu nó không đáng để ta phải vùi đầu vào, xa vời quá, trong đầu cậu hiện giờ chỉ tồn tại nụ cười xinh xắn đáng yêu của Di thôi, nhớ cái ánh mắt tròn se, sáng trong vô tư mà rất ít cô gái nào có thể sở hữu gương mặt như thế.
Cảm giác lâng lâng đến khó tả.
Cậu thở một hơi thật dài, ra ngoài hít thở không khí trong lành vừa mới bước vài bước chân thôi thì có tiếng:
“Thiện Ân à!” Di dùng hết can đảm kêu tên cậu, khuôn mặt lúng túng trái tim cứ đập thình thịch mạnh lên dường như nó muốn thoát ra khỏi lòng ngực.
Cậu cố gắng kiềm nén cảm giác khó chịu dâng lên không biết là gì nhanh chống gạt phất cái cảm giác ấy, cậu lấy lại phong thái đềm tỉnh như ngày thường, trả lời một cách bình thường nhất để không bị cô phát hiện điều kỳ lạ trong cậu.
“Có chuyện gì vậy?”
“À… à… ngày mốt cậu rảnh không?” Cô ấp úng, đôi mắt tròn se long lanh nhìn vào cậu trìu mến không chớp mắt đến kinh ngạc.
“Sao vậy?” Cậu cũng đáp lại ánh mắt đó.
“Mình… hôm đó đi chơi nha?”
“Cũng được… có ai đi cùng không?”
“Mình vốn không có nhiều bạn bè cho nên… à… mình sẽ rủ vài người bạn nữa.” Cô gật đầu trả lời qua loa cho qua chuyện.
“…”, hơi khó chịu, “tớ biết rồi.”
Cậu thở một hơi dài, đi về phía xa xăm không có điểm dừng và cũng chẳng buồn nhìn lại Di một lần.
Đêm hôm nay trong lành, mát mẽ, mọi người ai ai cũng dần chìm vào giấc ngủ ngon say sưa mơ mộng, giờ này chỉ còn những học sinh ham học mới thức để học bài.
Mặt trăng tròn trỉnh tỏ ánh sáng dịu xuống mặt đất, những chiếc lá cuốn người lại ngủ một giấc nồng ấm không vướng bận.
Trong ngôi nhà cao tầng to lớn rộng rãi khang trang vẫn còn ánh sáng thoát ra từ khung cửa sổ, cậu học sinh gương mẩu ngồi học bài trên chiếc ghế đến tận khuya. Bất chợt cậu đưa chân đẩy mạnh ra làm chiếc ghế cũng dọi ngược lại không chóng trả.
Trên giường chiếc điện thoại đang rung ầm ỉ cùng với tiếng nhạc ngắn vang lên, cậu cầm lấy lên trên tay “bạn có 1 tin nhắn mới!”, người hiển thị trên màn hình là Thiên Di.
“Cậu ngủ chưa nhắn tin với mình chút được không?”
“Ừm, tớ chưa ngủ… vẫn còn học bài, tính giải lao một chút thì cậu nhắn tin đến.”.
“Ừm, cậu chăm quá hà!”
“Chăm gì đâu, chỉ là tớ nghĩ rằng, nếu muốn tạo ra kì tích thì phải hết sức nổ lực thôi cậu à.”
“Tớ cũng nghĩ vậy! Thiện Ân này… ngày mốt đi chơi với tớ nha!”
“Thì… nhưng tớ không thích đi với nhiều người đâu”
“Ai đâu mà nhiều?” Cô ngạc nhiên.
“Thì cậu nói rủ thêm ai đó.”
“À… chỉ mình với cậu thôi!”
“Sao không nói sớm chứ? Cở này ngoài giờ học thì tớ vẫn rảnh nên có thể đi, hìhì.”
“Tại tớ ngại.”
“Cảm ơn cậu nhiều nha, đã quan tâm đến mình.”
“Có gì đâu, mà thôi cậu ngủ đi, khuya rồi đó… chúc ngủ ngon! ^ ^ ”
“Ừm, cậu cũng gủ ngon nha! Bye.”
Thiện Ân nhìn ra cửa sổ nhìn lên bầu trời ngắm trang một hồi rồi ngủ quên trên bàn học lúc nào không hay.
Trăng sáng quá, gió thổi dìu diệu, dể dàng chìm vào giấc mộng đẹp.
Cảm giác lúc này rất khó tả, trong giấc mơ, hôm nào cũng thấy nụ cười ấy.
Sáng hôm sau.
Tiết học thể dục buổi sáng đã làm tan tành giấc mộng đẹp của biết bao con sâu ngủ, chỉ mới buổi sáng thôi mà gương mặt ai cũng bơ phờ giống cái cảnh đêm qua ngủ không đủ giấc vậy.
“Thiện Ân, chút đi tập không?” Đức Thịnh cặp cổ cậu bất chợt từ phía sau.
“À… chút mình bận việc rồi.”
“Thì học thể dục xong mình đi mà!” Thịnh buông tay ra.
“Mình bận rồi… thật đó.”
“Bận với em nào rồi sao… nhỉ.”. đôi mắt Thịnh nhướng nhướng rồi cười khà khà.
“Có em nào đâu cơ chứ?” cậu gãi đầu rồi nhăn mặt.
“Thôi đi ba, cả tá kìa tại ba kén quá thôi”
“Làm như rành lắm vậy, còn ba thì sao có em nào rồi chưa?”
“Ờ… thì duyên, số nó chưa tới nên chưa có thôi nhưng nhất định sẽ có trong nay mai.” Thịnh cười nghẹn , “thôi… giởn thôi, làm gì to tác vậy anh bạn?”
Tùng tùng tùng…
“Vô học rồi đi thôi nào.” Đến lượt cậu cập cổ Thịnh kéo đi đến sân cỏ.
Tất cả các bạn khi nghe tiếng trống đều giống như được sắp đặt trước, bước từng cặp lại sân. Đến khi có lệnh hô to rõ của lớp trưởng Thiện Ân.
“Cả lớp tập hợp.”
Mọi người đều đứng vào hàng ngay thẳng rất nhanh.
“Hôm nay chúng ta sẽ học nhảy cao, bóng chuyền và cuối cùng là chạy bền” Thầy Mộc dõng dạc, “ Lớp trưởng cho lớp khởi động.”
“Bạn Thanh Thảo làm chuẩn dãng hàng”, cậu nghiêm túc, đếm từng nhịp, “1 2 1 2 1 2……1 2 1 2…” Đôi mắt cậu lâu lâu lại nhìn lén qua Thiên Di mà cô nào có hay biết, Di hôm nay giống như một nử cầu thủ thật thụ với chiếc kết màu hồng, đôi giầy bata trắng trông rất dễ thương, đôi mắt long lanh và nụ cười dần hé nở trong nắng sớm ban mai của mùa xuân.
“Nhìn cái con đó kìa, tập tướng mất ghét, ra vẻ ỉu điệu thục nữ nhìn mà ứa mắt.” Một giọng nó từ dưới đám đông văng vẳng lên trong nghẹn ngào.
Tôi chỉ thoáng nghe qua thôi chứ không biết những tiếng đó phát ra từ cái miêng “xinh xinh” của bạn nào. Chắc Di cũng đang nghe thấy những điều đó nhưng Di nhịn, tôi nhìn thấy cô ấy không tỏ ra thái đội nào ngoài việc chuyên tâm tập cùng lớp.
Tuy cô ấy không nói nhưng tôi biết cô ấy đang rất đau lòng, Di dễ gần, dễ mến nhưng làm sao tránh khỏi sự ghen tỵ, ghanh ghét của bọn người chỉ biết hơn thua, tranh giành làm hoa khôi của trường, hotgirl của lớp chứ?
Tiếng nói của ai đó lại vang vang đến chết người:
“Bố nó làm công nhân cho nhà tao đó mấy bây, dậy mà cũng bày đặt tưởng mình là tiểu thư hông bằng.” Nụ cười khinh rẽ của đám bạn từ phía xa xa.
Thiện Ân cố ngăn những lời mỉa mai ấy lại.
“Thôi.” Cậu đang nói với cả lớp rằng xong động tác này rồi nhưng với nghĩa khác để cho bọn người đó im đi đừng nói xấu Di nữa.
Tôi nhìn sang Di, đôi mắt cô ấy rưng rưng, gục mặt xuống để không ai nhìn thấy gương mặt sắp khóc của mình và rồi tôi lại thấy có vài giọt nước rơi nhẹ xuống đất cùng tiếng thở nhẹ.
Tôi chỉ biết đứng đó lẳng lặng, gió từ đâu thổi đến, chiếc lá vàng trên cành cây rơi rụng xuống nhẹ bưng rơi khắp nơi, khoảng cách giữa tôi và cô ấy ngày càng ra xa hơn.
Di đưa tay lên lau lau khóe mắt, trong gió tóc cô ấy bay bay, chiếc “kết” của Thiện Ân rơi xuống…
“Xem nó kìa, giở trò mít ướt nữa, tức cười quá …” Tiếng cười rộn rã. Bây giờ tôi đã biết
người đó là ai, đó không ai khác là Thục Mai, người đã bị loại không được làm lớp phó, nên bấy lâu nay bạn ấy luôn ghét và nói xấu cô ấy, Di cười gượng trong đau đớn tột độ.
Tôi không làm gì được cả, hiện giờ tôi rất muốn đánh vào mặt bạn ấy vài cái vì đã nói xấu Di của tôi dù có bị người ta nguyền rủa là xúc phạm con gái đi nữa.
Tôi muốn chạy lại ôm cô ấy vào lòng để che chở tất cả cho cô ấy, để cô ấy không bị những lời xúc phạm của bất kì ai.
Thiện Ân cũng đang nhìn sang Di, cậu ấy trông như một khúc gỗ cứng ngắt, không nói gì và không biết tận dụng cơ hội.
Khi tan tiết học, Thiện Ân chạy thật nhanh theo sau Di.
“ Di à!”
“… ” Di nhìn đăm đăm.
“À… cậu có thường nghe nhạc không?” Hơi thở hổn hển.
“Cũng thỉnh thoảng… sao thế cậu?”
“Mình, mình có vài bài hát mới thấy hay hay nên muốn cho cậu nghe coi thế nào ấy mà.”
“Ừm… dậy mình lại băng ghế đằng kia ngồi đi.”Cô ấy cười làm tim Thiện Ân đập liên hồi, “ nhưng nghe làm sao?” Thiện Ân lấy trong túi ra chiếc điện thoại màu đen huyền sáng bóng, cùng chiếc tai nghe màu trắng sang trọng.
“Chờ mình một chút nhé!”
Một lát sau cậu đưa một bên tai nghe vào tai Di, dĩ nhiên bên tai nghe kia thì gắn vào tai cậu.
“Cảm ơn cậu.” Di lại cười tươi.
“Sao lại cảm ơn mình thế?” Cậu gãi gãi đầu.
“ Cảm ơn cậu vì cậu đã quan tâm tới mình như thế, tớ hiểu cả mà. Hihi.”
“Không có gì… cậu là bạn đầu tiên của mình mà, hề hề.” Cậu nhìn thẳng vào mắt Di rồi cười khẽ, “những khi mình buồn mình thường nghe bài này, nhịp điệu rất hay cậu nhỉ”.
“Ừm, bài này tên gì vậy?”
“Bài ’Tìm Em’ của Hồ Quang Hiếu, những ai thích thể loại nhạc nhẹ đều biết đến nó cả.”
Không biết sao mà hôm nay Thiện Ân nói nhiều quá, “còn nhiều bài khác hay lắm!” Di cười cười, cả hai cùng đi bên nhau, tựa vào nhau nghe nhạc.
Không hiểu sao trời hôm nay không một “hạt ” nắng nhìn giống như ban chiều gió thổi
nhè nhẹ, chiếc lá đong đưa qua lại trên cành.
“Thiện Ân này” Di ngẩng đầu sang nhìn cậu.
“Sao vậy, bài này nghe không hay à?”
“Không, tớ muốn hỏi cậu một điều.”
“Ừm… cậu cứ nói đi!”
Di nhìn lên bầu trời xanh cao thẳm, đám mây không ngừng trôi, gió không ngừng thổi nhẹ.
“Cậu có tin trên đời này tồn tại phép màu không?”.
“Mình chưa nghĩ dến điều đó bao giờ… không biết nữa, thế nhưng phép màu mà có thật thì cũng hay nhỉ, mình thấy hằng ngày chúng ta cứ làm những chuyện lặp đi lặp lại chỉ có bấy nhiêu, rất nhàm chán…”
“Mình cũng nghĩ vậy, con người chúng ta sống làm gì, lúc nhỏ thì được ba mẹ tập đi tập nói, khi lớn lên thì phải thực hiện bổn phận đi học, khi học xong thì phải đi làm kiếm tiền nuôi sống bản thân và giai đình, đến khi trưởng thành thì phải lập tổ ấm cho riêng mình, sau đó sinh con, rồi nuôi dạy chúng nên người, cuối cùng chúng ta cũng phải trở về các bụi, chịu đựng bao nỗi dầy vò hết lần này đến lần khác, cuộc sống như một chuỗi lặp đi lặp lại nối tiếp nhau thật nhàm chán.” Di nhìn xa xăm.
“Di à, ước mơ của cậu là gì?”
“Mình… mình… muốn được bay trên bầu trời như những cánh chim, bay đến những nới nào mình thích, sống không vướn bận lo toan.” Cô ấy cười khẽ, “ước mơ xa vời lắm phải không? Mãi mãi chẳng bao giờ làm được… trừ khi có tồn tại phép màu ”.
“Được chứ!” Thiện Ân gật đầu, “cậu muốn bay không?”.
Khi nghe xong Di như đứng hình, “bay làm sao được thế lớp trưởng?” Di đùa lại Thiện Ân, “ừm, mình muốn bay cậu làm thế nào nào?”
“Chắc chắn chứ?”.
“Ừm, chắc chắn.” Cô lại gật đầu khẳng định.
“Được thôi.”
Cậu ngó xung quanh thấy ở đây ít người vì lúc này các lớp đều đang học, lớp Thiện Ân thì đã về hết cả rồi và ở đây là ở phía sau trường nên ít người qua lại.
Cậu đứng dậy tiến lại gần Di rồi quay người lại hướng lưng về phía cô, “cậu lên đi ”
“Ơ… kì lắm, sao lại…” Cô chưa nói dứt lời Thiện Ân đã nắm chặt hai chân cô là nhấc lên. Di hét lớn, “cậu an gian quá!” Di cười rồi dang hai tay ra, ngước mặt lên bầu trời xanh tưởng tượng giống như mình đang bay. Cười thích thú cùng làn gió thổi trước những bông hoa và dưới chân là đám cỏ xanh mơn mởn mà bây giờ cô không còn cảm thấy buồn vì những lời nói chăm chọc của bon người đó nữa, “Thiện Ân, cậu là người mang đến phép màu ình đấy” Cô nhìn xuống cậu nghĩ thầm.
Dường như cảnh vật đang được quay chậm, nụ cười của cô vẫn nở, tiếng cười khúc khích, niềm hạnh phúc vẫn còn.
Cô đang bay.
Bay cao lắm.
Cô đang cố gắng lưu giữ khoảnh khắc tuyệt vời này vì có thể nó chỉ đến một lần với cô trong cuộc đời.
Gió thổi mạnh hơn, tất cả đều căng đầy nhựa sống.
Một lúc sau.
Thiện Ân nhấc Di xuống
“Mình nặng lắm phải không?”
“Ừm, nặng lắm…” Cậu nhăn mặt, “nhưng thấy cậu vui như thế tớ thấy mọi mệt mỏi, lo toan đều tan biến.” Cậu dường như nảy ra một ý gì đó, “cậu ở đây đợi tớ một lát nhé, tớ sẽ trở lại nhanh thôi, nhớ nha, chờ tớ nha!” Cô gật đầu, chẳng hiểu gì.
Một lát sau cậu quay lại, đang giấu cái gì đó sau lưng.
“Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten, tớ tặng cậu này!”
Là bó hoa Du Du, tượng trưng cho sự vĩnh cửu, thiêng liêng, thanh cao.
Loài hoa này cậu chỉ tặng cho người mà cậu yêu thương nhất.
Người này là Di.
Lý Thiên Di, là người cậu coi là người quan trọng nhất, thương yêu nhất.
Woa, hoa đẹp quá, mùi thơm cũng không ngừng ngào ngạt tỏa hương.
“Cảm ơn cậu, nó đẹp lắm!“ Cô không giấu được vui mừng, lần đầu tiên có một chàng trai tặng hoa, mà đây là hoa Du Du nữa, lào hoa mà cô rất thích, nó cũng giống như hoa hồng, một tình yêu, một tình cảm cao thượng, trong sáng, đẹp đẽ.
Có lẽ cô gái này đã thích cậu và cậu cũng đã có cảm giác với cô.
Hạnh phúc về một ngày mai tươi sáng sẽ ngập tràn.
Niền vui không ngừng đến bên.
Mấy trắng trên bầu trời lặng lẽ trôi.
“Hưa, hưa… he” Thằng Thịnh từ đâu ra vỗ nhẹ vào vai cậu chọc ghẹo, “thì ra là bận chuyện này à?” Thiện Ân giật mình, nó thì cười khì khì.
“Ơ… thì… thì, bây giờ mình phải đi về đây!” Mặt cậu đỏ bừng lên, “chào hai cậu, mình phải về trước nhé!”
Thiện Ân cầm trên tai chiếc điện thoại đi về, “thật may quá, cái thằng nhiều chuyện này không nhìn thấy.” Cậu thầm nghĩ.
“Cái thằng này, hôm nay làm sao vậy, kì lạ quá!” Thịnh lắc đầu, quay sang Di: “cậu mới mua hoa à? Đẹp đó.” Trong khi Di lại thì thầm nhìn theo hướng cậu đi, “tớ thì thấy Thiện Ân bây giờ rất thân thiện với mọi người, giống như trở thành con người khác, lúc mới gặp cậu ấy lần đầu tiên, trông cậu ấy rất lạnh lùng, hờ hợt, và không bận tâm đến con gái, bây gời thì…”
“Hình như mình là kì đà cảng mũi thì phải” Thịnh nghĩ bụng, “thôi tớ về luôn đây, chào cậu!” Thịnh đưa tay lên vẫy chào, Di cũng cười rồi cũng chào, đáp lại. “ừm, cậu về đi, mình ở đây một lát nữa mới về.”
Di ngồi xuống băng ghế ngước mặt nhìn lên bầu trời xanh suy nghĩ vẫn vơi, rồi cười một mình.
“Cảm ơn cậu! người mang tên phép màu.”
Cười trong hạnh phúc.
Thực sự phép màu có tồn tại cho những ai tin vào nó.
ÛíÛ
“Thiện Ân.”
Tiếng gọi từ phía sau, thất thanh.
Cậu ngạc nhiên, quay người lại, “à, là Phong à!”. Di nhìn cậu.
“Cở này sau rồi, còn nhớ tới thằng bạn này sao?”
“Mày nói gì kì dậy, tao cũng bình thường thôi!” Cậu cười cười, trong ánh nắng làm cậu
gương mặt cậu tỏa sáng.
“Ai đây?” Thanh Phong há hóc miệng ngạc nhiên.
“À, quên giới thiệu, đây là Thanh Phong bạn thân tớ, còn đây là Thiên Di cô bạn tao
mới quen.”
“Chào cậu!”
“Chào cậu!”
Phong ghé miệng vào tai cậu thì thầm, “cô bạn của mình xinh đấy, nhường tao nha!”
Vừa mới nói dứt câu cậu cú vô đầu nó một cái thật đau. “Ừ, được đó, về nhà mà nằm mơ đi, lâu rồi không gặp tính xấu vẫn không bỏ he.”
“Hai cậu làm gì thế?”
“À, bạn thân lâu ngày không gặp đùa vui tý á mà?” Hai đứa gãi đầu cười.
“Sao cậu quen được với cái thằng này hay dậy?” Phong nhìn cậu nhướng nhướng.
“Sao cậu lại hỏi vậy? Tớ không hiểu?”Di gãi gãi đầu, “thằng này khó chịu gần chết, nó
suốt ngày có cười đâu.” Phong dường như bị đứng hình, nhớ ra điều gì đó, ngó sang cậu kinh ngạc, “mày đang cười đó hả? Mày nói ghét cười lắm mà, chắc bửa nay trời mưa quá!”
“Cậu nói gì kì vậy, Thiện Ân cười suốt đó đấy chứ?”
“Ê, mậy, tao có nói điều đó sao?”
“Chứ sao, tao bạn thân mày mà, không lẽ hông biết?” Phong cười khà khà, “thôi, chịu
cười cũng tốt rồi.” Phong nhìn đồng hồ, “thôi có gì dịp sau, nói chuyện thả ga nha, giờ có việc bận rồi, đi đây.”
Phong vẫy tay chào rồi biến mất hút, “lại bận đi tán gái chứ gì? Cái thằng này.”
“Cậu ấy học trường nào vậy? Nghe nói cậu ấy là bạn cậu mà sao lại không học chung?” Di nhăn mặt vì ánh nắng.
“Nó học trường Tinh Thành, có thi vào trường tụi mình như không đủ điểm.”
Di gật đầu, “cậu ấy cũng đẹp trai nhỉ?” Cô cười hi hi.
“A, giờ làm quen được bạn mới rồi, đẹp trai hơn mình rồi có nghỉ chơi với mình không đấy?” Cậu làm ra vẻ tội nghiệp.
“Làm gì có, cậu đẹp trai hơn cơ!” Cô cười trong ánh nắng giữa đường hắt vào.
“Thật không?”
“Thật, không tin thì cậu về soi gương đi.” Di càng cười lớn hơn. “Tớ biết tớ rất đẹp trai mà, khỏi soi, hehe.”
Cả hai vừa đi vừa cười say sưa, cậu còn kể chuyện hồi ấy cho Di nghe, cô cười mỉm hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...