Mùa hè năm 2029.
Thành phố Ngân Giang, tại lớp 9A trường Nam Du…
“Sắp tổng kết năm học rồi, lớp ta có muốn đi cắm trại không?”
Tất cả đều đồng thanh, “có, có…”
“Hay là chúng ta ra biển cắm trại đi cô?” Một bạn nam tên Hùng góp ý.
“Hay là cậu vô chùa cắm trại đi nha, cắm trại mà ra biển, cắm gì ở ngoài đó!” Bạn nữ tên An phát biểu làm cả lớp cười rộ lên.
“Cô, chúng ta cắm trại ở ngọn núi Thiên Du phía sau trường đi cô.” Ngân lớp phó.
“Ừm, cô cũng tính đến đó, ai đồng ý, tại ngọn núi phía sau trường thì giơ tay lên!”
Tất cả bàn tán với nhau sôi nỗi.
Rất ít người giơ tay…
“Các em cứ suy nghĩ kĩ đi, rồi xin phụ huynh, sáng ngày mốt, tập trung tại trường mình, có mấy em thì đi mấy em, nhớ nha cô chờ đó, có thầy Khiêm đi nữa…” Cô cười thành tiếng, hai má ửng hồng.
Cả lớp im bật, nhưng rồi mỉm cười vì sự lộ liễu của cô.
“Khải Minh, cậu đi không?” Hùng kéo tay cậu hỏi.
“Để tớ suy nghĩ cái đã, còn nhiều thời gian mà, có gì nói sau lo gì.”
Hùng gật gật đầu.
Khải Minh lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra nhắn tin cho ai đó.
“Cậu định hôm đó đi không?” Soạn xong cậu bỏ điện thoại vào túi, ngước lên nhìn cô cười cười, vô tư, cô nhướn mắt nhìn lại không hiểu gì cả, nhìn mặt cô rất mắc cười.
Chợt trong túi quần run lên bần bật, cậu ngó quanh, nhanh nhẹn lấy chiếc “dế yêu” của mình ra, là “ Zi” gửi đến.
“Mình hông biết nữa, để về xin thử bố, mẹ coi xem sao?”
“Ừm, nếu xin không được thì nói với tớ, tớ sẽ giải quyết tất, nhé!”
Vừa soạn xong, ấn nút gửi đi, ngước mặt lên nhìn rồi cười cười.
“Á...”
Cái mặt chành bành của bà cô Cúc đang đứng trước mặt Khải Minh.
1.
2.
3.
“KHẢI MINH…” Bà cô hét lớn muốn thủng màng nhĩ, “lại xài điện thoại trong giờ học, đưa ra đây, cô sẽ tịch thu.”
Khải Minh nhăn mặt, lắc đầu.
Cả lớp nhìn thấy cảnh này, ai nấy cũng cười rộn rã, lớp học thật náo nhiệt, tiếng cười không ngớt, Zi nhìn sang cũng không khỏi cười thầm, “thật là… Khải Minh ơi là Khải Minh.” Cô trích lưỡi, lắc đầu nhưng đâu đó vẫn còn nụ cười mỉm.
Cậu giơ tay lên thề thốt, làm ai cũng cười đau cả bụng, những cử chỉ của cậu giống y như đứa trẻ con, thật ấu trĩ.
“Thôi mà cô, tha cho em thêm lần này đi cô, em hứa sẽ không bao giờ sử dụng điện thoại trong giờ học nữa đâu mà!”
ÛíÛ
Bố, mẹ Zi cũng đã cho Zi đi rồi, họ sẽ chẳng thể nào thoát khỏi miệng lưỡi của Khải
Minh đâu, Khải Minh này đã ra tay thì việc gì cũng thành.
Zi và cậu là hai đứa bạn thân từ khuở nhỏ, nói thật ra là cả hai khi vừa mở mắt chào đời thì đã nhìn thấy nhau, chuyện là mẹ của cậu và mẹ của Zi cũng là bạn thân với nhau, không biết cớ sao mà mang thai cùng lượt mà khi sanh ra hai cô, cậu cũng cùng lúc, chẳng lẽ nào đây là định mệnh đã sắp đặt cho họ.
Sáng sớm, mặt trời chưa ló dạng, bên ngoài vẫn còn bao phủ một màng đen quen thuộc, Khải Minh gọi điện cho Zi trong khi đó cậu đang trong nhà tắm, đặt chiếc dế yêu lên gác, mở loa ngoài, vừa tắm vừa nói chuyện.
“Cậu chuẩn bị gì chưa?”
“Chưa, tớ tính đi tắm cái đã, hông biết tắm sớm có sao không nữa!”
“Có gì đâu, tắm sớm tốt chứ sao nhưng với điều kiện phải tập thể dục khoảng 15 phút.”
“Thôi chút mình tắm vậy, tập thể dục ở ngoài ma không.”
“Ôi trời… ma cỏ gì, thời đại này lấy đâu ta ma, cậu cứ giỏi tự hù mình.”
“Cậu không tin sao, nhưng tớ thì tin đấy!”
“Ừm, sợ cậu rồi, thì tin…”
“Cậu đang làm gì thế?”
“Đang tắm, sắp xong rồi.”
“Ôi trời, tắm mà vẫn còn nói chuyện điện thoại nữa, hèn gì nãy giờ tớ nghe tiếng nước chảy.” Di cười hi hi, đầu óc hơi tưởng tượng mong lung.
“Đâu phải chết rồi đâu mà không thể nói chuyện điện thoại được, tắm thôi mà, cậu cứ làm to vấn đề.”
“Ờ… cậu thì tốt rồi bố, mẹ đi công tác, ở nhà có cô giúp việc, muốn đi đâu thì đi, chẳng bù cho tớ, bố, mẹ cứ nhắc đi nhắc lại rằng con gái phải cẩn thận, còn soạn đồ đạt một đống giống như đưa tớ đi lấy chồng dậy!”
“Haha… ông bà lo cho con gái mình dậy đó mà, có gì tớ sẽ bảo vệ cậu, lo gì.”
“Thật hông đó, cậu chỉ giỏi cái miệng chứ làm được gì?”
“Cậu không tin à?”
“Không tin!”
“Kệ cậu đi, tớ bảo vệ em khác, lúc đó thì đừng có khóc nhá.”
Khải Minh tắm xong mặc đồ rồi bước ra ngoài, quăn chiếc điện thoại lên giường, đi chuẩn bị đồ đạt. Bên ngoài, trời chỉ mới hừng sáng, chưa nhìn thấy rõ mọi vật.
“Cậu đâu rồi, giận hả, con trai mà giận là xấu lắm đó nha!”
“Đây… giận gì đâu.”
“Thế giờ đang làm gì đó?”
“Chuẩn bị đồ đạc, lát đi cắm trại nè.”
“Ừm, cô bảo 7 giờ có mặt ở trường, giờ chỉ mới 5 giờ mấy.”
“Ừm, mình chuẩn giờ này, xong xuôi rồi lăn ra ngủ tiếp, khi nào đi thì gọi điện rủ tớ một tiếng nha!”
“Cậu thật là, không giống ai hết, thì ừm.”
“Giỏi… thôi tớ tắt máy đây, bye!”
“Ơ… tút tút…”
Khải Minh lấy vài bộ quần áo và vài thứ dụng cụ cần thiết nhất để vào balo mà đen viền xanh, quả đúng xong xuôi cậu đã lăn ra giường mà đánh thêm một giấc, “khò… khò.”
“Reng, reng…”
“A… lô.”
“7 giờ kém 5 rồi đó, thức dậy ngay, ra đây không thôi người ta đi trước hết bây giờ!”
“Ờ, hả, hả… ơ.. ờ… đợi tớ.” Cậu chạy loạng lên thay đại bộ đồ, chụp lấy chiếc balo rồi chạy riết đến trường.
“Ôi…chỉ có vài bạn thôi à!, chán thế!...1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9 thêm mình với Zi là 11, à, còn cô Cúc với thầy Khiêm là 13, á trời, lựa số đẹp dữ, sớm muộn gì cũng có chuyện à coi.” Khải Minh nghĩ bụng.
“Để xe vào trong đi em.” Cô Cúc kéo tay cậu còn tay kia thì chỉ vào nhà giữ xe.
“Làm như mình không biết chổ không bằng.” Cậu thầm nghĩ, chạy xe một cái “hịn” vào trong rồi bước ra lại chổ mọi cười đang đứng.
“Sao Zi giục dữ lắm mà, đâu mất tiêu rồi, không lẽ lại bị bố, mẹ không cho đi.”
“Hù.”
Hù cái con khỉ khô ấy, người ta đang lo lắng mà. Cậu giật mình.
“Suy nghĩ gì mà lắm thế?” Zi cười tươi, cậu nhìn một lượt từ trên xuống người Zi, cô mặt chiếc áo pull trước áo có hình hai trái tim bị mũi tên bắng trúng, bên ngoài thì mặc chiếc áo khoác vàng nhạt, quần jean, chưa hết còn đội mũ nữa.
Trời ơi…!
Xinh quá.
Kèm thêm nụ cười thì trên cả tuyệt vời.
Gió thổi nhè nhẹ không ai để ý đến sự tồn tại của nó.
Ánh mặt trời len lỏi qua khe lá, trên cành cây vẫn còn đọng vài giọt sương óng ánh như pha lê.
“Các em ơi! Xe đến rồi, lên xe đi nào… mau lên!”
Tất cả đều lên xe hết.
“Không biết bửa nay mình đi bao lâu nhỉ?” Zi ngồi kề Khải Minh, giơ cùi trỏ vào tay cậu.
“Ớ…Làm sao tới biết, hỏi cô đi!”
“Ừm, cậu nhìn gì mà lắm thế, ngắm gái hả?”
“Gái đâu mà ngắm, tớ ngắm cảnh thôi, à, có gái đang ngồi kế tớ nè!”
Khải Minh quay sang nhìn Zi cười tươi, “ cậu có đi núi lần nào chưa?”
“Chưa, tớ chỉ nhìn thấy trong phim thôi, thấy trên núi giống như trong rừng, đáng sợ!”
“Có gì đâu mà sợ, tớ đi cũng nhiều lần rồi, thích nhất là từ đỉnh núi nhìn xuống, tuy không thấy rõ gì như cảm giác rất tuyệt.”
“Ồ, thích thật…” Cô gật đầu mà tưởng tượng điều Khải Minh vừa nói.
“Nè, hai em nói gì to nhỏ thế?” Cô Cúc đưa hai mắt to tròn nhìn say sưa.
“Không có gì đâu cô.” Cả hai bất chợt đồng thanh với nhau rồi phì cười.
“Còn xa không cô?” Zi hỏi.
“Đi xe cũng mau, chắc khoảng một tiếng nữa thôi em à!”
Zi gật đầu nhìn sang Khải Minh.
Mắt cậu đã dính hít lại, “xe vòng“ làm đầu cậu lắc lư qua lại.
“Á.“
Đầu cậu đã gục vào vai Zi, cô giật mình và sợ mọi người hiểu lầm. Còn cô Cúc lâu lâu lại đưa mắt quan sát thấy họ, cô lại cười, mấy đứa bạn thì tranh thủ ngủ một lúc, chắc tối mất ngủ vì nôn nóng đây.
Trong lớp có 6 đứa nam, 5 nữ đi, tính thêm thầy với cô là 13, mọi người không ai hay biết rằng điều tối kỵ khi đi chơi, nhất là đi núi, đi chơi xa nếu có số lượng 13 thì rất xui xẻo, thế mà lại có 6 đứa nam, xui lại càng thêm xui, không biết trong chuyến đi này có ổn không nữa đây, trông vẻ mặt của thầy Khiêm khá lo lắng, chắc đang suy nghĩ điều gì đó.
Thầy Khiêm và cô Hằng, hai thầy cô đã có tình cảm với nhau và đang trong thời gian yêu nhau nên cô đã có ý rủ thầy cùng đi, thầy cũng đâu dám từ chối. Cô Cúc là người vốn rất khó tính không biết sao khi quen thầy, khi gặp tiếng sét ái tình lại thay đổi tính nết như vậy, trẻ trung, diệu dàng và nữ tính lắm, tuy còn hơi cáo gắt với Khải Minh, người chuyên phá phách hay tạo trò cười trong lớp.
Dù như vậy nhưng Khải Minh lại là đứa thông minh, học giỏi nhất trong mấy đứa nam, là mục tiêu của kha khá nhiều bạn nữ, còn lại là bạn thân của cô gái đa tài Zi, một hót girl, xinh xắn, đáng yêu, với mái tóc dài mượt cùng với thân hình chuẩn, sở hửu vòng một tuyệt hảo, là tâm điểm của nhiều người, là con gái cưng của gia đình giàu có, hết mực yêu thương chìu chuộng cô nên tính tình hơi tiểu thư, đa sầu đa cảm.
Trong nhóm 6 đứa nam, ngoài Khải Minh ra còn 5 bạn: như Hùng là đứa quậy phá nhất lớp, Nam là đứa hiền lành nhưng làm quá là nó chửi lại ráng chịu, còn Tuấn Anh đứa già nhất trong nhóm, tóc bạc muốn gần hết vì thế trong cậu rất chửng trạc và ra vẻ trí thức, hiểu biết, với những triết lí sâu xa dù chưa được ai công nhận, Trọng là một hotboy của lớp, không sợ gì cả ngoài ma, còn lại đứa cuối cùng Hải, chịu chơi hết mình, bất kể có chuyện gì xảy ra đều xung phong làm trước.
Nhóm nữ có 5 bạn, ngoài Zi ra còn có An chuyên chăm chọc, Ngân chăm chỉ, Na kĩ tính còn Thư sợ ma giống y như Trọng bên nhóm nam.
“Các em thức dậy tới nơi rồi.“ Cô Cúc giục đám học sinh của mình, ai ai cũng đều bị đánh thức hết, “giá mà có thể ngủ thêm chút nữa cho đã nhỉ?“ Hải ngáp dài, nhăm mặt nhíu mày lên.
“Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ.“ An lên tiếng, Hải ấm ức không nói gì nữa nhưng vẫn thầm nguyền rủa.
Cả nhóm xuống xe.
“Woa... cảnh đẹp quá!“
“Leo lên chắc cực lắm à nha!“ Hùng nhìn ngơ ngác, chắc lần đầu leo núi đây.
“Cực thì đi về đi, cứ lôi thôi mãi.“ An móc họng, cả bọn nhìn nhau không dám cười thành tiếng.
“Hứ...“
“Thôi nào, chúng ta bất đầu đi thôi, mau lên, thầy sẽ dẫn đầu, còn cô đi theo sau bọn trẻ nhé!“ Giọng thầy Khiêm trầm ấm, quay sang nhìn cô,“dạ“ Cô gật đầu, “các em làm gì thế đi thôi nào.“
Cả nhóm bắt đầu khởi hành, thầy đi trước đám học sinh nối đuôi theo sau giống như con rắn dài ngoằn ngoèo.
“Các em nhớ vịn chắc sợi dây để bước lên dóc cho dể.“ Cô nói lớn.
“Dạ!“
ÛíÛ
Một tiếng sau...
“Khi nào tìm được chổ bằng phẳng thì chúng ta sẽ dùng là chổ cắm trại nhé!“
Leo núi lè một niềm vui, làm vơi đi mọi ưu phiền, suy nghĩ chính chắn hơn, gở rối những khuất mắc.
“Mọi Người ơi! Gần trưa rồi dừng lại ăn gì đi chút đi tiếp, đói rồi sức đâu mà đi.“ Trọng xoa bụng, đổ mồ hôi.
“Ừm, lại chổ mấy hòn đá kế dòng suối đi, nhé mấy em.” Thầy dừng lại.
Mọi người để balo xuống và lấy hộp cơm ra vì lúc trước cô có dặn rồi, mỗi người đem theo một họp để dùng khi đói, của ai người ấy nấy ăn, riêng cô sẽ chuẩn bị chung cho nhiều ngày.
Chết chắc rồi, Khải Minh lúc sáng gắp quá nên quên mua.
“Thôi đành nhịn đói dậy!”
“Ê, sao hông lấy ra ăn đi!” Zi phóng người lại kế cậu, cằm trên tay hộp cơm ăn ngon lành.
“Sáng tớ quên mua.”
“Biết ngay mà, cậu hậu đậu lắm nên tớ đã chuẩn bị phần cho cậu rồi đây nè.” Cô nhẹ nhàng lại lấy từ trong balo thêm một hộp cơm trăng trắng rồi đưa cho Khải Minh.
“Vậy là lúc sáng, tớ không thấy cậu, là cậu đi mua cho tớ đó hả?” Khải Minh nhìn Zi, còn cô phì cười.
“Chứ sao? Thấy tớ tốt bụng chưa?” Cô nàng cười khì khì, bón một muổng cơm vô miệng.
“Thì đúng rồi, bụng cậu đó giờ vốn tốt lắm mà, ăn như heo mà vẫn không bị béo.”
Cô nghe những lời nói đó của Khải Minh liền trừng mắt lên.
“Cậu… đã dậy thì tớ sẽ không đưa cho cậu nữa, dám nói tớ ăn như heo à, tớ sẽ ăn một mình.” Cô giận quay mặt sang hướng khác chu mỏ lên mắt thì ngắm nhìn thác suối chảy tí tách.
“Thôi mà… Zi xinh đẹp, tớ biết cậu sẽ không đối xử như dậy với tớ đâu mà, cậu sẽ không nở làm dậy đâu, cậu tốt bụng lắm mà.” Khải Minh nắm vạc áo khoác Zi thì thầm, vì là bạn thân với nhau nên việc này xảy ra như cơm bửa.
“Thật không?”
“Thật…” Cậu gật đầu ra vẻ hối lỗi, nghiêm túc.
“Nè, ăn mau đi, lúc sáng tớ kêu dì bán làm cho cậu thật xuất đặc biệt đấy nhé! Phải ăn hết đó, cậu là vua bỏ mứa mà!” Cô đưa lại cho cậu hộp cơm.
“Dạ, biết rồi, cậu nói giống như mẹ mình dậy!”
“Ừm, mẹ, gọi mẹ đi mào… mẹ…” Cô phát âm “mẹ” nhẹ nhàng, chầm chậm, để cậu làm theo.
“Mẹ… được chưa?”
“Haha, dậy mới được chứ.” Zi cười tươi.
“Ăn nhanh kìa, ở đó cười hoài, kêu người ta ăn nhanh mà mình còn một hộp.”
“Từ từ… chứ!”
Cả hai cùng ngồi xuống tảng đá to vừa ăn vừa ngắm cảnh, mọi nơi đều có vài người từng cặp từng cặp nói cười rộn rã, rất vui. Nhìn hai thầy cô ngượng ngừng khi nhìn nhau làm cả bọn có một trận cười đau cả bụng, nhìn mặt cô đỏ ửng, thầy thì im re không nói gì.
Cả nhóm ăn xong nghĩ ngợi một lúc rồi khởi hành tiếp.
“Xung quanh toàn là cây với cây, lâu lâu mới xuất hiện vài ngôi nhà, chắc đi giấc tối đáng sợ lắm.” Zi nhíu mày, nhăn nhó, rùng mình.
“Ừ,… tối ma sẽ xuất hiện, nó bay qua bay lại lòng vòng quanh đây, áo trắng, tóc dài ngoằng đến lưng, mặt mày máu không, lè lưỡi ra bay qua bay lại…” Nhát ma là tài của Khải Minh mà, chẳng qua cậu thường xem phim ma nên nên tiện thể kể lại, cậu đã quá quen thuộc với con ma rồi, cậu chẳng sợ gì hết, vì gặp hoài trên màn ảnh nhỏ.
“Thôi… cậu lại… không đừng kể nữa, tớ sợ đó!” Zi ngó quanh nép người vào người cậu.
“Ban ngày ma đâu ra thưa tiểu thư…”
Dù sao Zi vẫn cảm thấy bất an lắm, không biết ma có thật sự tồn tại không nữa? Nếu chúng ta tin vào cõi thần thánh là có thật thế thì tại sao lại không tin vào trên đời này có tồn tại ma quỷ, linh hồn?
ÛíÛ
“Bây giờ là 4 giờ 50 rồi chọn nơi này đi, khá bằng phẳng đấy.” Thầy Khiêm chỉ chỉ tay lại phía đằng chổ trống kia.
Quả thật rất bằng phẳng, có một khoảng trống sạch sẽ, xung quanh bao phủ bởi khớm rừng cây xanh um tùm, gió thổi xào xạc.
“Thầy ơi! Sao mình không ở nhờ nhà người nào đi sao lại ở đây?” Trọng lên tiếng rùng mình vì sợ.
“Ê, ông chủ yếu đi lên đây là làm gì dậy? Đi cắm trại mà vào nhà thì gọi là cắm trại à.”
“Nhưng chổ này vắng quá, giống như trong rừng á…” Mặt cậu nhợt nhạt, trong rừng thì sẽ xuất hiện ma, nhắc đến ma thì lại thấy sợ.
“Ừm, thầy nghĩ cũng lạ, trên núi này sao lại có nơi bằng phẳng như dầy, thầy đi nhiều lần rồi nơi này là thầy thấy lần đầu tiên…Mà thôi, bằng phẳng thì tốt chứ sao?” Thầy trấn an mọi người.
Cả bọn nhìn nhau trợn trừng lo lắng.
Thầy giao, nhóm nam thì xúm lại căn lều, nhóm mấy đứa nữ chia nhau đi gom cây khô đem về.
“Mau lên nào, trời tối nhanh lắm coi chừng không kịp đó.”
“Dạ…” Mấy đứa nam đồng thanh, còn mấy đứa nữ thì đi kiếm cây khô trong đó có cô
“Nhớ đi nhặt nhiều nhiều, rồi tập trung lại đây nhưng nếu kiếm hoài không ra thì đảo lại chổ này, nhớ cẩn nhận coi chùng bị lạc đấy!” Thầy nhắc nhở.
“Em sẽ dắt tụi nhỏ đi!” Cô Cúc lên tiếng, “ Ừ, cẩn thận nhé em!” Thầy liếc mắt nhìn cô đưa tình.
Đám con gái đi hết, chỉ còn lại bọn con trai.
“Nhanh lên đi mấy em” Thầy hô lớn.
“Thầy ơi! Sao chỉ có một cái lều thôi dậy ạ? Nam nữ không ở riêng lều sao” Nam thắc mắc hỏi.
“Thầy chuẩn bị có một cái thôi, cái lều này lớn lắm đủ chứa mười mấy người lận, ở đây này dùng chung lều thì an toàn chứ sao?”
Ồ, công nhận lớn thật.
“Ê, tớ biết thầy đang nghĩ gì đấy?” Khải Minh nói nhỏ với Hùng.
“Thầy nghĩ gì thế?”
“Cậu không thấy gì sao? Thầy muốn ngủ chung với cô nên mới sắp đặt dậy dậy đó” Cậu nhướn nhướn mắt cho Hùng hiểu ý.
“À… haha… biết rồi.” Hùng cười lớn rồi gật gật đầu.
“Nè… hai em cười gì lắm thế, làm mau lên đi kìa.”
“Dạ… dạ, em biết rồi, em biết hết á…” Cả hai nhìn nhau cười cười, “hai thằng nhóc này kì lạ quá!” Thầy nghĩ thầm.
Một lúc sau…
Đã căn lều xong rồi, còn cô thì dẫn mấy bạn nữ về, trên tay ai cũng cằm nhúm củi khô đủ để thắp sáng đêm nay. Cũng may cả bọn về sớm trước khi trời tối, nếu không mọi thứ sẽ rồi bừng lên à coi.
Thầy nhanh nhẹn gom chúng lại rồi đốt lên, lửa cháy rực, hơi nóng lan tỏa không còn lạnh nửa, sáng toang, rực rỡ.
Tất cả vây xung quanh bửa tiệc thịnh soạn, do chính tay cô nấu, tài nấu nướng của cô thật sự là số một.
Rất Tuyệt, ngon lành, ấm áp.
Cô thật là chu đáo quá chừng.
“Thầy ơi! Em có đem vài lon bia, hôm nay nhậu bửa nha thầy, nha!” Tuấn Anh đã lén đem theo lon bia ba số ba, khoảng 7 lon, chắc khiêng lên nhọc lắm nhỉ?
“Ừm, chỉ uống một ít thôi nghe.” Thầy cũng bằng lòng vì nơi đây là trên núi không phải trong trường nên chắc không sao.
“Nhớ, chỉ hôm nay thôi nhá, nếu làm dậy lần nữa cô bắt em ghi tự kiểm đó.” Cô Cúc nghiêm khắc, “mà sao em đem có 7 lon dậy, hông đem nhiều nhiều, cho cô uống với.” Cô nói với vẻ ngây thơ, là cả đám phì cười, trên gương mặt đều rất vui vẻ.
“Dạ… cô biết không khiêng mấy lon này lên đây nhọc lắm!”
“Thế em đem làm sao dậy?”
“Thì trong đây có 6 đứa con trai, mỗi đứa một lon riêng em tận hai lon đấy cô, xệ cả vai luôn.” Tuấn Anh nhăn nhó, kêu than.
Hèn gì suốt chuyến đi nó không nói một lời nào, cô nghe xong ra vẻ khen ngợi. “Giỏi… cô sẽ cho em điểm tối đa.”
“Dạ… cảm ơn cô.” Nó cười khà khà, híp mắt.
“Ừm, về nhà nằm mơ đi em.” Cô phán một câu, chỉ một câu thôi nhưng rất xuất tích, làm nó nhăn nhó còn đám bạn thêm một trận cười mỏi miệng luôn, rất náo nhiệt, cô giáo bớt nghiêm khắc đi mà thay vào đó là tính vui vẻ như trẻ con, chắc là do có thầy Khiêm ở đây, thầy cũng cười rất nhiều làm cô mắc cở đỏ cả mặt.
Bảy lon bia được chia ra mõi người một ít, con gái cũng uống, con trai lại uống nhiều hơn, mặt ai cũng đỏ bừng nhưng chưa đến nỗi say. Không biết đêm nay có xảy ra chuyện gì không nữa…
“Lâu lâu mới uống mà, với lại uống ít thì nhằm nhò gì, dô nào mọi người.” Hải nói lớn.
“DÔ.” Tất cả cụng ly nhau rồi uống ừng ực như nước lã vậy.
“Ê, Tuấn Anh, sao bia của ông có mùi gì là lạ ấy?”
“Hình như hết hạn 3 ngày rồi hông có mùi mới lị.” Tuấn Anh mở miệng nói tỉnh bơ mà không hay biết rằng mọi ánh mắt to tròn đang đổ xô về hướng cậu, đắm đuối, không hề chớp mắt, “HẢ, CÁI GÌ?” Cả bọn đồng thanh.
“Làm gì căn thẳng thế, đùa thôi!” Cậu cười Khì, “chắc có lẽ cậu uống lần đầu nên mới thấy lạ đó mà, đúng không?”
“Ờ, he… tớ quên, sorry mọi người… hìhì” Ngân cười làm tất cả mọi người cũng cười “haha” theo, uống tiếp, không khí rất náo nhiệt, ồn ào, may là nơi này chứ ở nhà mà làm như vầy hàng xóm chửi chết quá!
Chợt gió từ đâu thổi tới, lạnh sương sống làm ngọn lửa càng thêm hùng dũng, mạnh bạo. Zi khẽ lấy áo khoác mặc vào.
Trời…
Hết vụ “cơn mưa ngang qua” giờ tới gió đi ngang qua nữa.
Gió thì thổi nhè nhẹ qua một lúc rồi mọi thứ lại trở về như cũ, không khí rất yên tĩnh, tiếng cười của mọi người đều đã tắt, im bật rợn người.
Ai ai cũng đang run lẫy bẫy vì sợ “ ma” sẽ xuất hiện, trong đó đặc biệt là Trọng với Thư đang co rúm người lại nép vào mọi người.
“Sẳn đây thầy kể ấy em nghe một câu chuyện mà thầy đã trải qua, cảm thấy rất lạ, cho đến giờ thầy vẫn còn thấy sợ nữa. Hôm đó, thầy đang leo lên ngọn núi này chủ yếu là muốn bình tâm mà suy nghĩ một vài chuyện thôi, thầy đang leo nữa chừng thì bỗng nhiên từ đằng sau có ai đó đang gọi tên thầy…’ Thi Dịch Khiêm… Thi Dịch Khiêm…’ nghe vậy thầy mới liền quay lưng lại để coi người kêu mình là ai, nhưng nào ngờ chẳng thấy ai cả, xung quanh không có một bóng người qua lại, coi cối thổi xào xạc đung đưa qua lại, gió thổi càng mạnh hơn, bạo hơn nỗi cả da gà.”
“Thế thầy có thấy gì khác nữa không?” Hùng hấp tấp hỏi.
“Để thầy kể, mày cứ chen vô làm sao thầy kể được, kể tiếp đi thầy.” Tuấn Anh đánh vòa vai Hùng một cái khá đau, Hùng nhăn nhó, nhưng vẫn im thinh mà nghe thầy kể tiếp câu chuyện.
“Lúc đó thầy tưởng đâu người quen nên vẫn bình tâm mà quan sát, một lúc sau một tiếng nói lại vang lên, là giọng của một cô gái ‘ Không, không em không đi đâu mà.’, gió thổi lên dữ dội, thầy thấy lạ nên liền quay xuống núi. Nhưng vì cô mấy em đòi đi quá nên thầy cũng không đành lòng từ chối.”
“Sao anh không nói sớm, biết dậy em sẽ không dẫn bọn trẻ đi đâu.” Cô nhíu mày cau có.
“Chắc tại tiếng của người nào đó được gió đưa đến nơi này đó mà thầy ơi? Thầy đừng quan trọng quá vấn đề.” Nam lên tiếng.
“Nhưng, thầy nghe rõ mồng một người đó gọi tên thầy mà.”
“Ồ. Ờ he!” Nam gật đầu.
“Hay là ở đây có ma nhỉ?” Giọng nói không mấy “vui tai” vang lên làm cả bọn im lặng, không dám nhúc nhích, nín thở, đó là tiếng của Na, “chân đạp trời, đầu đội đất.”
“Em đừng nói bậy, ma cỏ gì ở đây!” Cô chấn an mọi người nhưng cũng nép nép vào người thầy Khiêm, nắm chặt cánh tay.
“Anh họ em có kể cho em nghe rằng, hôm ấy mấy bạn của an hem rủ nhau đi dã ngoại ở nơi vắng vẻ ít người qua lại, nơi đó giống như trong rừng để thử cảm giác mạnh, toàn cây cối rậm rạp, đến tối họ cùng nhau mở một buổi tiệc thịnh soạn, ăn uống nói cười vui vẻ, một lát sau họ cùng xúm lại chơi trò ‘bút tiên’ trò chơi đó đòi hỏi sự kiên nhẩn và với điều kiện nơi u ám, lạnh lẽo, ít người, nơi mà ta nghi là có ma tồn tại, thí dụ như nghĩa trang chẳng hạng.
Đang chơi nửa chừng thì có một chị rút tay ra nói là đi vệ sinh mà chị không biết rằng điều tối kỵ nhất khi chơi bút tiên là không được rút tay ra, như vậy sẽ làm các linh hồn nỗi giận. Rất lâu sau, nhưng vẫn không thấy chị đi về, mọi người lo lắng đi tìm mà không hay họ cũng đã rút tay ra vì thế làm những vong hồn thêm giận dữ. Hàng loạt người vì thế mà mất tích theo, anh của em may thấy được chị đi vệ sinh đó, đang nằm bất tĩnh dưới đất, hơi thở đã tắt, mặt mày nát bét, máu me nhiểu nhạy, tóc tai rối xù, chiếc áo trắng tinh lúc nãy cô mặc giờ đã đầy màu đỏ của máu, không của ai khác, chính là của chị. Anh liền bỏ chạy, anh đóan là những người còn lại đã chết hết rồi, họ đã nhận được lời nguyền khi chơi bút tiên mà lại buông tay ra.” Khải Minh dung lời nói cuốn hút người nghe của mình để kể lại những sự việc ở trong phim kinh dị làm ai ai cũng co người lại nhưng vẫn ngóng tai nghe theo từ câu từng chữ của cậu. Đúng là một lũ ngốc vậy cũng tin.
“Ủa, sao anh mày có chơi mà sao vẫn còn sống dậy?”
Hỏi ngu! Vai chính mà sao chết được.
“Thì trước khi chết ảnh kể với tao.”
“Ủa, lúc đó mày làm gì ở đó?”
“Thì tao đi theo họ.” Khải Minh thấy rối trả lời đại.
“Dậy mày có chơi hông?”
“Ờ…. thì có.” Cậu giãi đầu.
“Thế sao mày hông chết?”
Nó hỏi gì lắm thế người ta coi trong phim thấy vậy kể lại ọi người nghe mà.
“Ờ… thì… tao chết rồi.” Khải Minh trả lời đại, làm cả nhóm như muốn rớt tim ra ngoài, nhìn cậu sợ sệt, nín thở nhìn đăm đăm không chớp mắt.
“Đùa đấy, đùa thôi mà làm gì nghiêm trọng dậy?”
“Mày ác thế, ở đây có hai đứa yếu bóng vía đấy, làm quá nó đứng tim chết đó nghe.”
“Tại tao thấy trong phim hay hay nên kể ọi người nghe cho vui dậy mà, với lại thầy bắt nhịp trước mà.” Cậu thanh minh.
“Dậy sao mày nói anh mày rồi anh mày tùm lum thế.?” Hỏi tới tấp luôn.
“Dậy mới sinh động chứ? Với lại tại mày hỏi tao hoài kìa, tao nói đại.”
Cả bọn ùa cười nhìn bộ mặt ngây ngơ của Khải Minh .
Ngay lúc đó, từ phía sau có một bàn tay đặt lên vai Thư, cô giật mình, “Á, ma… Ma.”
“Ma cái đầu bà đó, tớ là Na chứ không phải ma nha!” Na làm cả bọn thêm một trận cười đau cả bụng.
“Sao cậu đi đâu giờ này.?”
“Tớ vào trong lều lấy ít đồ.” Cô cười cười gãi đầu, “làm người ta đứng cả tim.” Nhìn vẻ mặt sợ ma lúc nãy của Thư làm ai cũng phải không nhịn được cười.
Còn Zi làm gì hôm nay ít nói thế, thường ngày nói nhiều lắm mà. Lạ quá, Khải Minh nhìn sang Zi, cô giống như bị bấm nút “stop” vậy.
“Cậu sao thế? “ Cậu ghé môi vào tai Zi thì thầm.
“Tớ sợ…” Mặt cô xanh nhờn, nhăn nhó, “tại câu chuyện lúc nãy của cậu đấy!”, Zi trách.
“Ơ… thế cũng sợ, qua chuyến đi này, về nhà tớ sẽ cho cậu coi thật nhiều phim ma để cậu khỏi sợ nó luôn, giống tớ dầy nè.” Khải Minh cười khà khà.
“Ừ, thế thì đợi tới lúc đó tớ sẽ cho cậu xem thật nhiều, thật nhiều phim lãng mạn hàn quốc, cho cậu biết lãng mạn gì với người ta.” Cô hết hết sợ mà còn cười tươi đắc ý.
“Hả? Cái gì? Phim tình cảm lãng mạn, xướt mướt, lâm ly bi đát đó hả? Tớ không thèm coi đâu, coi mà phát ngượng.”
“Phim người ta hay dậy mà nói ngượng, có phim ma của cậu mới làm người ta…”
“Người ta… sao?”
“Thì… người ta không thèm coi chứ sao?” Cô “hứ” một cái.
“Thôi… thôi cho tớ xin, tối rồi mấy người không sợ hả?” Trọng đứng trước mặt hai người chùm đồ khắp người, vì lạnh hay vì sợ ma cũng không ai biết được.
Khải Minh cười trong bụng nảy ra một ý gì đó rồi quay sang Trọng.
“Ê, tớ có nghe một câu chuyện này hay lắm luôn, có muốn nghe không?”
Zi lắc đầu, nhưng cẫn mỉm cười vì cái tính ấu trĩ của Khải Minh, thật rất lộ liễu.
“Á…” Tiếng hét vang dài.
Mọi người đang vui vẻ nói chuyện với nhau thì chợt có tiếng hét của An, thường ngày nó đâu có la thảm thiết như vậy đâu.
“Thư, biến đi đâu mất rồi, nó, nó, mới ngồi đây mà.” Cô và Thư là hai đứa bạn thân nên không thấy bạn mình cô mới giật mình.
“Mấy em vô lều tìm xem có bạn trong đó không?”
Hùng ngồi kế lều nhất, đưa mắt vào nhìn, “không có mọi người ơi!”
Cả bọn, cả thầy và cô đều hốt hoảng giật mình đứng dậy.
“Các em chia nhau đi tìm xung quanh đây coi, chắc bạn đi đâu đó chứ gì.” Thầy Khiêm trấn an mọi người còn cô thì ôm chặt cánh tay của thầy.
Mặt mày ai nấy đều nhăn nhó.
Chợt có tiếng sói tru lên trong đêm khuya làm tất cả phải rùng mình. Đêm nay trời có trăng, tròn và sáng lắm. Ai cũng ớn lạnh, thay vào đó là một luồngg gió thổi nến như bảo, tiếng kêu xào xạc của cây cọ vào nhau hòa cùng tiếng gió thổi vào tai hù hù, gió mạnh lắm như muốn cuốn bay tất cả mọi thứ.
Một lúc sao thì nó lại ngưng, yên tĩnh lạ thường như chẵng có chuyện gì xảy ra.
“Các em đi từng cặp, cùng tìm bạn ấy đi, nhớ cẩn thận đó.” Thầy Khiêm nghiêm nghị.
“Dạ,…” Cả bọn đồng thanh.
“Zi à, mình đi nào.” Khải Minh kéo tay Zi như sự sắp đặt trước, hay một sự suối giục nào đó bắt cậu phải nắm tay Zi.
Khải Minh nắm tay Zi còn tay kia thì cằm đèn pin, dưới ánh trăng lờ mờ. Trong đêm tất cả đều đen mịch, yên ắng.
“Khải Minh, mình sợ.” Tay cô run run, hai hay ôm lấy cánh tay của Khải Minh.
“Bình tĩnh đi, có tớ ở đây với cậu rồi mà.” Cậu đang bước từng bước, tiếng gọi tên “Thư” vang vọng khắp nơi, mong là Thư nghe thấy!
“Chắc cậu ấy đi đâu đó đấy mà.” Cậu trấn an Zi, ủa sao giống trong phim ma thế nhỉ?
Bỗng nhiên mưa ào ạc kéo đến.
Mưa đâu giấc này vậy nè.
Cầu mong mọi chuyện sẽ đâu vào đó.
Mưa lành lạnh đổ như trút nước.
Không!
Không còn nhìn thấy gì nữa mất rồi.
“Cậu có mang theo áo mưa không?”
“Không, tớ cứ nghĩ trời mấy hôm nay sẽ đẹp lắm!” Nước mưa tạt vào mặt, ướt sũng.
Chỉ có mỗi hai chiếc kết, cũng đở che chắn phần nào.
ÛíÛ
Ở nơi này có một ngôi nhà hoang, bên ngoài có một ánh sáng hồng tỏa ra, mùi thơm ngào ngạt, cậu liền nhổ lên cầm nâng niu, để vào chiếc balo.
“Khải Minh, chờ mình với.” Zi từ phía sau chạy riết theo. “Zi à, có một ngôi nhà này.” Cậu ta hét lớn, hai người đều ướt sũng trong cơn mưa tầm tã.
“Ukm, nhưng…” Cô chưa nói dứt lời.
“Hay chúng ta vào trong trú mưa đi.” Khải Minh đang mặc chiếc áo khoác xọc xanh đậm cũng đội kết và mặc quần jean xoăn lên đến đầu gối.
“Nhưng mình sợ.” Zi khoanh tay lại. Cậu tiến chân lại gần hơn mở cửa ra, rồi nói lớn cho Zi biết, “Zi à, vào đây đi không có gì đáng sợ đâu.”
Cậu cởi kết ra và bỏ balo xuống. Zi chậm rãi đi vào trong sợ sệt, đứng nhìn ngó xung quanh một lúc.
Khải Minh thấy trong ngôi nhà này có vài khúc củi vụn và một ít rươm nằm lăn lóc dưới đất, nên liền nhặt lên và nhúm lại và đốt lên thành ngọn lửa, rất may cậu có đem theo hộp que diêm.
Ngọn lửa cháy bừng lên nồng nhiệt.
Khải Minh liền cởi áo ra để hơi khô.
“Á… a… sao cậu lại cởi trần trước mặt mình.” Cô gái hét lớn quay mặt sang chổ khác mặt đỏ bưng.
Tuy cả hai mới mười lăm tuổi nhưng nam nử thụ thụ bất thân mà.
“Cậu cũng cởi ra hơi khô đi, mình không nhìn lén đâu, cậu nên nhớ mình là thanh niên nghiêm túc à nha.” Khải Minh quơ quơ chiếc áo cười khà khà, dưới ánh lửa làm mặt hai người trông rỏ hơn.
“Cậu thật là… kì quá hà…” Trong lúc nói cô quay sang nhìn vào mặt bàn trong ngôi nhà.
“Nghĩ cũng lạ, ngôi nhà này đồ đạt vẫn còn nguyên vẹn chỉ có điều là để lâu thôi!”
“Chúng ta ở đây liệu có sao không, mình thấy trong khu rừng rậm như dầy thì làm sao lại có ngôi nhà như thế này chứ?”
“Ừm, mình cũng nghĩ vậy nhưng bên ngoài trời mưa to lắm chúng ta biết nắp vào đâu bây giờ?”
“Ơ… sao lại…” Cô tiến lại gần bàn, trên bàn có cuốn sách với cái tên rất hay nhưng không nắm được ý nghĩa. Cô gái thấy lạ ngay lúc đó tay Khải Minh và Zi đều cùng nhau sờ vào nó để cầm lên xem.
“Rầm.”
Vừa chỉ chạm nhẹ vào mặt cuốn tiểu thuyết thì trên trời có tiếng sấm sét dữ dội làm rách cả một bầu trời xám đen không một ngôi sao nào.
Không gian u ám.
Mưa ngừng hẳn nhưng chỉ còn một màu đen xịt.
Từ chổ Khải Minh đứng lúc nãy hiện lên một khung cảnh ngay tại
nơi này tại đúng chổ này có một cô gái và một chàng trai, giống như đang quay ngược thời gian, được nhìn qua ngọn lửa do Khải Minh vừa đốt.
…
Có một cô gái xinh đẹp nhưng mờ nhạt đang bị hút lên không trung, phía dưới là anh chàng đang nắm lấy tay cô gái.
“Không… không… Thiện Ân à!” Cô gái đó rơi nước mắt.
“Di….” Thiện Ân lắc đầu, nước từ khóe mắt của Di đang rơi đằm đìa xuống anh.
“Không, em không muốn đi đâu mà…” Cô bị hút dần lên mạnh mẽ mà xung quanh cô được bao phủ bởi ánh sáng lung linh vàng óng chiếu từ trên trời xuống đất và rồi cô bị hút lên từ từ, hai bàn tay đã buông lìa, nước mắt cô trút xuống như mưa. Di bay lên càng cao hơn mất hút. Thiện Ân hét lớn:
“Di à, nhất định anh sẽ đến tìm em mà… anh hứa đấy!”
Anh chàng quỵ xuống đau đớn nằm bất đọng một hồi rồi bật dậy tiến lại bàn thái độ thẩn thờ không sức sống, cằm cây bút lên ghì chặt vào mặt cuốn tiểu thuyết chính tay anh viết, anh đang viết tựa của cuốn tiểu thuyết đó.
Lời Hứa Cuối Cùng!
Đó là một lời hứa cuối cùng, dù có còn sống hay sẽ chết anh vẫn mãi hứa, lời hứa này sẽ tồn tại trên cõi đời này không bao giờ nhạt phai.
Viết xong anh liền đưa đầu đập mạnh vào thành bàn rồi ngã lăn xuống đất, máu đỏ tươi chảy lênh lán nơi anh nằm, anh đang dần trút hơi thở cuối cùng của mình cùng câu nói thầm cố sức thốt ra:
“Anh…. sẽ đến tìm… em.” Rồi cười gượng, đôi mắt dần được đóng chặt mãi mãi, vẫn còn nụ cười mỉm.
…
Khải Minh và Zi nhìn ngơ ngác, cô bước chân lại nhìn xuống dưới bàn run rẩy, đôi mắt mở to ra hết cở, sau đó cô la lên rồi nhảy vào người Khải Minh mà ôm thật chặt, đôi mắt cô đang nhắm cô cảm nhận được da thịt chắt nịch của Khải Minh, cậu liền nhìn xuốn xem mà thương tiếc, hiện giờ Thiện Ân đã trở thành một bộ xương đen nhòm, đáng thương, được bao bọc bởi chiếc áo mục củ đen nhòm, lạnh ngắt.
Mưa đã ngừng từ lâu rồi, mọi thứ dần chìm vào lặng yên.
Trong khoảnh khắc này, từ chiếc radio cũ kĩ, chợt phát lên một bài hát thê lương dường như đã lâu lắm rồi từ 15 năm trước, hòa vào ánh đèn lờ mờ.
Đau đớn của số phận nghiệt ngã, không tìm thấy đâu là niềm hạnh phúc.
…
Tháng ngày tuổi thơ đã vội tan theo gió
Số phận đã ban, ôi mẹ cha đi rồi
Giữa đời lẽ loi tôi lạc trong giông tố
Tiếng cười thế gian, ôi niềm đau vô hình.
Tiếng đàn của ai trong màn đêm thanh vắng
Tiếng đàn của ai đang chờ tôi quay về
Những thù oán kia sẽ rồi tan theo gió
Chỉ còn giấc mơ bên tình yêu diệu kỳ.
Gió ơi hãy nói với tôi!
Sao tôi cứ mãi như mây trôi
Khác khao được ôm lấy yêu thương
Dìu tôi bước qua những buồn đau.
Tiếng đàn của ai trong màn đêm thanh vắng
Tiếng đàn của ai đang chờ tôi quay về
Những thù oán kia sẽ rồi tan theo gió
Chỉ còn giấc mơ bên tình yêu diệu kỳ.
(Bài ca Gió – Hồ Quang Hiếu)
…
Tiếng nhạc ngân vang rất hay.
Thật da diết trong không gian ảm đạm, lạnh lùng.
Khóe mắt Khải Minh đỏ hoe, đang cầm đọc từng trang sách, mà nước mắt cứ tuôn, kí ức của mười mấy năm trước chợt ùa về.
Chẳng có gì tồn tại mãi mãi, chỉ có tình cảm xuất phát từ chính trái tim là mãi mãi không hề mất.
Hương thơm của cánh hoa từ trong balo tỏa ra ngào ngạc.
Tất cả sẽ trở về với những gì vốn dĩ là của nó.
Nụ cười khẽ cất lên, không ai hay biết.
Sáng hôm sau…
Khải Minh và Zi đã về được tới nhà, về sửa soạn cặp vở rồi lại vào trường, dù có ai hỏi gì họ cũng không trả lời.
“Ôi! Thư, cậu không làm sao chứ?” Zi và Khải Minh ngỡ ngàng khi thấy mọi người và trong đó có “Thư.”
“Mình có sao đâu!” Cô trả lời tỉnh trăn.
“Thế hồi đêm qua cậu đi đâu dậy?”
“À… mình đi vệ sinh, ngại nên không nói với mọi người mà đi một mình, nên đi xa xa một chút, hìhì, xin lỗi mọi người vì đã làm mọi người lo lắng đi tìm tớ khắp nơi, thiệt là ngại quá…” Thư gãi đầu cười cười.
“Giời…” Cả bọn nhìn cô la ó.
Nhưng cũng nhờ xảy ra chuyện như vậy, chuyến đi chơi này mới cảm thấy thú vị, chắc cả đời vẫn còn nhớ. Mà cũng nhờ thế mà hai người mới có cơ hội tìm lại chính mình.
“Cô Cúc à!” Thấy cô đi ngang qua, khải Minh gọi lớn, cô đi lại.
“Tối hai em đi đâu lâu quá mà không trở lại lều? Làm cô lo, không biết nói thế nào với phụ huynh mấy em nữa.”
Khải Minh lấy trong cặp ra cuốn sách được viết bằng tay, trông nó đã cũ kĩ lắm rồi. “Cô đọc thử đi!” Câu nói ngắn ngủn, cô Cúc là giáo viên dạy văn, chắc sẽ cho ý kiến được.
“Gì thế?”
“Cô cứ đọc thử đi.”
“Ừm, giờ cô cũng rảnh, để cô đem vào trong phòng giáo viên đọc coi cái gì mà em giục cô dữ dậy.” Cô Cúc gật đầu.
Cô liền cầm vào mà đi vô trong.
Hôm nay vô trường học thêm vì sắp thi tuyển 10 tới nơi rồi, phải tranh thủ thời gian, đi chơi vậy cũng đủ rồi.
Cả bọn vào lớp giải toán.
Đang ngồi ở trong lớp, bỗng nhiên cô Cúc đi nhanh lại hối hả, kêu cả Zi và Khải Minh ra để cô có chuyện hỏi.
“Em… em lấy cuốn sách này ở đâu ra?”
“Dạ!...” Cậu hơi đau đầu, nhăn mặt lại, “dạ, là do em viết.” Một thế lực nào đó bắt cậu phải nói như vậy, đầu cũng bớt đau.
Thường ngày cậu học môn văn của cô khá giỏi, việc viết ra cuốn sách như vậy cũng không có gì đáng nghi ngờ, đúng là đầy tài năng mà “ừm.” Cô gật đầu, “cô sẽ đem nó đến nhà xuất bản, tiền nhuận bút cô sẽ đưa cho em, được không?... cô muốn mọi người sẽ được đọc nó.”
“Ơ…” Lại một thế lực nào đó kéo cậu về với quá khứ, “dạ…”
Cô đi rồi, Khải Minh và Zi vẫn còn ở đó, Khải Minh ngước nhìn bóng cô đi, Zi đứng phía sau, hỏi cậu sao lại nói là mình viết trong khi hồi đêm qua mình nhặt ở ngôi nhà hoang kia, cô thấy cậu không trung thực, thế nhưng cậu không hề tỏ ra thái độ nào, đứng lặng yên không nhúc nhích, Zi khó chịu bỏ đi.
“Di à…” Từ phía sau có tiếng ai đó gọi, tên “Di”, tên cô là “Zi” mà, người gọi đó không ai khác chính là Khải Minh.
“Gì?” Hai chữ phát âm khá giống nhau, cô ngơ ngác nhưng trong lòng vẫn còn giận.
“Anh đã tìm thấy em rồi.”
Cô bỗng giật mình, gió thổi làm mái tóc cô bay bay, chiếc váy cũng chợt rung rinh.
Chợt nước mắt ai đó tuôn rơi, cô quay người lại, nụ cười mỉm tỏa sáng, “cảm ơn anh!”
Tay cậu đang giấu gì đó ở phía sau.
Là hoa.
Hoa Du Du.
Loài hoa có mùi hương thơm thoang thoảng, màu hồng nhạt, nhụy vàng, có 6 cánh, tối phát ánh sáng hồng vàng lung linh, thời gian trước nó rất thịnh hành nhưng giờ đã tuyệt chủng, không biết tại sao, nhưng nằm trên tay Khải Minh là bó hoa Du Du không ai có được, quý hiếm hơn cả vàng, bạc.
Cậu tặng cho Zi, từ một bông hoa đêm qua giờ đã thành một bó, đẹp rực rỡ.
Nụ cười của Zi đẹp nhất trần đời.
Hương thơm lừng của hoa Du Du làm say đắm lòng người.
Cánh hoa tỏa sáng, màu sắc lung linh.
Chiếc lá đung đưa qua lại trên cành, kêu xào xạc. Trên bầu trời đám mây trắng hồng bồng bềnh trôi dưới nền trời xanh cao thăm thẳm.
Yêu thương vì thế mà ùa về, mọi vật đều diễn ra chầm chậm...
Xác Thiện Ân đã được đem chôn cất bên cạnh Thiên Di đàng hoàng.
Chỉ mong ánh sáng sẽ vụt tắt để ngày mai thức dậy cuộc sống sẽ đẹp hơn ngày hôm nay, hoàn toàn tồn tại khái niệm hạnh phúc và nước mắt sẽ không còn rơi nữa. Thật vậy, ông trời chẳng phụ lòng ai cả, tuy kiếp trước họ đã gặp được nhau nhưng không trọn vẹn thì kiếp này họ đã ở bên nhau mãi mãi.
Lời hứa ấy.
Thiện Ân đã thực hiện trọn vẹn, tất cả mọi chuyện ngỡ cứ như một giấc mơ, trải qua bao nỗi đau thương, mất mác cuối cùng vẫn được ở bên nhau.
Chiếc lá ấy được gió đưa đến nơi này thầm lặng, giờ nó đã có quyền nằm lại dưới mặt đất mà không còn bất kì thế lực nào có thể ngăn cản.
Hạnh phúc sẽ mỉm cười với những ai tin vào sự tồn tại của nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...