Lời Hứa Của Gió


“Chị Lập Hân! Chị Hiểu Đồng xinh đẹp!” Trước cổng cô nhi viện, khoảng hơn 10 đứa trẻ đang vây quanh hai cô gái trẻ không ai khác chính là Lập Hân và Hiểu Đồng.
Trên môi chúng là nụ cười vui vẻ, cô bé có hai bím tóc khoảng năm tuổi chen vào trong ôm lấy chân Lập Hân.
“Chị Lập Hân, bế em.” Nhìn đôi mắt mong chờ của cô bé, Lập Hân nở nụ cười và dang tay ôm cô bé lên.
“Hiểu Đồng, cậu làm ơn bảo lũ nhóc đừng gọi cậu là chị Hiểu Đồng xinh đẹp nữa được không?” Nhìn Hiểu Đồng cười sung sướng khi được gọi với cái tên kia, cô thật sự không thể chịu nổi mức độ tự kỷ càng ngày càng cao của cậu ấy nữa.
“Tại sao chứ? Gọi như vậy rất hay mà, mặt khác tớ còn đang rèn cho lũ nhóc khả năng nhận biết như thế nào là xinh đẹp có nguồn gốc từ tự nhiên.”
“Cậu không cảm thấy buồn nôn, nhưng tớ thấy cậu bay lên gần chạm mây rồi đấy, cẩn thận sét đánh, lúc đó có mà trở thành cô nàng có làn da nâu xinh đẹp nhất, ha ha…,” vừa nói, cô vừa tưởng tượng Hiểu Đồng trong làn da nâu và mái tóc xù đặc trưng kia, cô không thể kìm nén mà cười to.
“Có mơ cậu cũng đừng mơ thấy tớ trong hoàn cảnh đó, chị Hiểu Đồng là xinh đẹp nhất đúng không khoai tây?” Vừa nói cô vừa nháy mắt với cô bé Lập Hân đang bế.
“Vâng ạ! Chị Hiểu Đồng là xinh đẹp nhất.” Cô bé híp mắt cười với Hiểu Đồng.
“Chị Hiểu Đồng xinh đẹp nhất, thế chị không xinh đẹp như chị ấy sao?” Lập Hân nhìn khoai tây bằng ánh mắt cảnh cáo. Nhìn thấy ánh mắt này, cô bé cười lộ chiếc má lúm đồng tiền.
“Chị Lập Hân rất xinh đẹp.” Sau khi nói, cô bé lên ngón tay cái với Lập Hân.
“Khoai tây đáng ghét! Ai dạy em ‘gió chiều nào xoay chiều đó’, dám dùng chiêu này trên người chị, xem hôm nay chị dạy dỗ em thế nào.” Hiểu Đồng xoăn tay áo, nhìn cô bé bằng ánh mắt nguy hiểm.
“Chẳng phải học từ cậu sao, ha ha…” Nói xong Lập Hân ôm khoai tây chạy, cô phải lập tức trốn khỏi tâm bão.
“Lập Hân, cậu được lắm. Hôm nay, tôi sẽ dạy dỗ hai người cho ra trò.” Hiểu Đồng vội đuổi theo.
“Hai đứa nhỏ này, đã lớn từng tuổi này rồi mà còn trẻ con như vậy.” Một người phụ nữ trung niên nhìn theo màn rượt đuổi kia lắc đầu cười.
“Mẹ Ngọc Vân!” Cả hai dừng lại cuộc chiến và đồng thanh gọi người phụ nữ kia.

“Viện trưởng có việc gặp hai đứa, hai đứa nhanh đến gặp người. Lúc nào cũng như hai đứa trẻ.”
“Vâng ạ!” Cả hai lại đồng thanh đáp.
“Em đến chơi cùng anh chị ở kia nhé!” Lập Hân buông khoai tây xuống, cô quỳ một chân trên mặt đất và lấy tay sửa lại mái tóc cho khoai tây.
Sau đó cả hai vội đi đến phòng viện trưởng, khi đến cả hai nhìn thấy viện trưởng đang đứng đợi cả hai từ xa.
Nhìn thấy cả hai, viện trưởng nở một nụ cười hiền từ, trên mặt người đã có những nếp nhăn mang dấu ấn của thời gian.
“Cả hai vào đây.”
Nghe vậy, Lập Hân cùng Hiểu Đồng cùng đi vào phòng.
“Người nói đi ạ! Có chuyện gì xảy ra sao?” Nhìn thấy viện trưởng phiền não, Lập Hân vội hỏi.
“Không có việc gì quan trọng, chỉ là vài hôm nữa có một buổi từ thiện tại thành phố A, ta được mời đến tham dự, nếu việc học không quá bận rộn thì hai đứa đến giúp các mẹ được không?”
“Vâng ạ!”
Sau khi nói chuyện với viện trưởng, hai cô tạm biệt người, các mẹ cùng lũ nhóc rồi ra về.
Lũ nhóc có vẻ buồn có vài đứa còn bám theo và ôm chân khóc lên, các cô phải luôn miệng hứa sẽ đến đây thăm chúng vào cuối tuần sau, chúng mới vui vẻ buông chân cho hai cô về.
Nhìn những nét ngây thơ và đáng yêu trên mặt chúng, Lập Hân không thể hiểu nổi tại sao bố mẹ chúng lại có thể tàn nhẫn vứt bỏ chúng.
Nếu sau này cô lập gia đình, cô sẽ hết sức yêu thương con của riêng cô, vì chúng là kết tinh tình yêu của cô. Người đàn ông của cô không cần là công tử giàu có, chỉ cần anh ấy yêu thương cô, mặc dù đó chỉ là một điều mong muốn nhỏ nhoi của cô, nhưng khi xã hội càng phát triển, con người càng trở nên thực dụng, thì tình yêu chân thành và thuần khiết trở thành một mong muốn quá xa sỉ. Người đàn ông của cô sẽ giống như cậu bé trong giấc mơ của cô luôn dung túng và chiều chuộng cô, chỉ cần như vậy là cô đã hoàn toàn thỏa mãn.
“Cậu lại ngơ ngẩn gì thế? Tới nơi rồi.” Câu nói của Lập Hân cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô nhìn lại thì thấy họ đã đến cửa hàng bán kem.

“Các cháu ăn kem vị gì?” Bác chủ cửa hàng nhìn thấy chúng thì vui vẻ hỏi.
“Hai cây vị dâu tây, một cây vị vani, một cây vị chocolate.” Lập Hân cười trả lời với bác ấy.
“Các cháu ăn hay mang về?” Bác ấy vừa làm kem vừa hỏi hai cô.
“Chúng cháu…”
“Mang về ạ!” Lập Hân đang muốn trả lời thì Hiểu Đồn cướp lời. Hiểu Đồng lấy kem và trả tiền rồi kéo tay Lập Hân đi.
“Hôm Đồng, hôm nay cậu sao thế?” Lập Hân lấy kem ăn, cô khó hiểu hỏi Hiểu Đồng, chẳng phải mọi khi hai cô vẫn ngồi trong cửa hàng ăn kem sao.
“Cậu không thấy à! Thiên Minh đang ở trong.” Hiểu Đồng vừa ăn kem vừa giải đáp thắc mắc cho Lập Hân.
“À! Thiên Minh ăn kem thì mặc kệ cậu ta, liên quan gì đến chúng ta.” Lập Hân khó hiểu hỏi.
“Cậu đúng là đại ngốc!” Hiểu Đồng thở dài lườm tôi.
“Ai ngốc chứ, cậu mới ngốc, cả nhà cậu mới ngốc.” Không biết tại sao, nhưng cô không thích người khác nói cô ngốc, nó như một biệt danh mà cô chỉ muốn duy nhất một người gọi, kể cả Hiểu Đồng cũng không thể.
“Cậu thông minh mà việc ai cũng nhận ra, duy chỉ có cậu là không là không nhận thấy.”
“Tớ phải nhận ra việc gì chứ?” Lập Hân suy nghĩ vẫn không nghĩ ra vấn đề Hiểu Đồng đang nói.
“Ngốc, Thiên Minh thích cậu, ai cũng nhận ra, chỉ mình cậu là không hay không biết gì cả.” Cô cũng không kỳ vọng chỉ số tình cảm của Lập Hân có thể cao thêm, ai thích cậu ấy đúng là số khổ.
Lập Hân nghe Hiểu Đồng nói, vẻ mặt cô đơ ra. Cô dường như nghe thấy tiếng sét vừa đánh bên tai.

“Gì cơ? Thích… Thiên Phong… Tớ…” Cuối cùng Lập Hân cũng thu lại vẻ mặt kia, tay cô chỉ về hướng cửa hàng bán kem, sau đó lấy tay chỉ về mình.
“Hôm trước, khi tớ đi vệ sinh tình cờ nghe thấy chính miệng cậu ấy nói thích cậu với Hạo Bân. Nhiều lần khi ngồi học, tớ nhìn thấy cậu ấy nhìn cậu với ánh mắt rất kỳ quái nói chung là rất dịu dàng.” Hiểu Đồng hồi tưởng lại.
Hiểu Đồng nói một tràng khiến Lập Hân hoa mắt, chóng mặt. Đúng là có nhiều lần khi đang học, cô tình cờ quay đầu lại bắt gặp Thiên Minh đang nhìn cô, nhìn thấy cô cậu ấy lúng túng quay đi. Như thế gọi là thích sao?
“A…” Cô vừa đi vừa suy nghĩ, không để ý dưới chân là có hòn đá, cô mất thăng bằng lao về phía trước, cô thấy cuộc đời mình thật bi thảm, đi đường cũng có thể vấp ngã. Mắt cô thấy rằng cô sắp được hôn mẹ đất thân yêu. Nhưng có chút không đúng, cô cảm thấy vật dưới người mình hơi ấm còn mềm nữa chứ. Cô vội mở mắt ra.
Cô thấy chiếc mũi cao, chiếc môi mỏng đang mím chặt, cô nhìn lên bắt gặp một đôi mắt đang nhìn mình. Hóa ra cô ngã lên một anh chàng rất đẹp trai. Đôi mắt màu nâu của anh ta rất lạnh, nó tựa như một hồ nước mùa thu khiến cô có cảm giác như một lực hút vô hình đang hút mình vào đó.
“Cô định nằm trên người tôi đến bao giờ.” Câu nói của anh ta khiến Lập Hân hoàn hồn, cô nhận ra bản thân còn đang nằm trên người anh ta. Trước giờ cô luôn miễn dịch được với trai đẹp, nhưng hôm nay cô không thể kìm lòng nhìn anh ta thêm một chút một chút nữa.
Lập Hân vội đứng dậy. Lúc này, Hiểu Đồng cũng đã chạy lại. Cô thật muốn cười to vì tính hậu đậu ngày càng tăng cao của Lập Hân.
“Lập Hân, cậu không sao chứ?” Hiểu Đồng cố nén cười hỏi Lập Hân.
“Tớ không sao, may quá, xin lỗi anh.” Lập Hân híp mắt cười với anh chàng kia, tay cô bối rối xoa lại mái tóc dài bị rối.
Nhìn thấy nụ cười của cô, anh thẫn thờ trong giây lát, nhưng rất nhanh quay trở về trạng thái lạnh băng ban đầu nhìn cô.
“Ôi, kem của tớ.” Lập Hân xót xa nhìn một cây kem dang nằm trên mặt đất. Ủa một cây kem nữa đâu nhỉ? Cô đứ mắt tìm kiếm xung quanh.
“Kem?” Một giọng nói lạnh lùng phát ra, cô đưa mắt nhìn lại anh chàng kia, cô nhìn thấy cây kem của mình đang được áo anh ta ăn. Cô thật muốn khóc quá, khó khăn mới dụ dỗ được Hiểu Đồng đi ăn kem, vậy mà…
Anh chàng kia cởi áo khoác ngoài ra, anh ta không nói gì cứ thế bước đi.
“Anh ơi! Em xin lỗi, áo của anh em sẽ về giặt thật sạch sẽ, anh cho em số điện thoại, khi nào khô em sẽ mang đến cho anh.” Lập Hân nắm tay anh ta lại, một tay lấy điện thoại trong túi ra.
Anh chàng nhìn về bàn tay đang bị cô nắm, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Cô… Buông tay ra.” Trong giọng nói xen lẫn sự chán ghét.
“Em xin lỗi, nếu anh không đồng ý em sẽ đền cho anh được không?” Lập Hân vội buông tay ra, cô áy náy nói.

“Đền… Cô đền nổi sao?” Vẫn ngữ khí lạnh lùng kia, các cô gái luôn dùng cách này để tiếp cận anh. Lúc nãy, khi nhìn nụ cười của cô, lòng anh khẽ nhói đau, anh đã từng độc chiếm nụ cười như vậy. Nhưng giờ đây, nhìn cô gái trước mắt đang cố gắng tiếp cận anh, trong mắt anh là sự chán ghét. Cô gái trước mặt anh sao có thể giống cô bé của anh chứ.
“Em... Áo anh bao nhiêu ạ?” Nếu như lúc khác, gặp con người khác, với ánh mắt như thế này, giọng điệu như thế này, cô chắc chắn sẽ tức giận, nhưng không hiểu tại sao với người trước mặt, cô không thể nói gì được.
“Năm nghìn USD.” Trong mắt anh lộ rõ sự chán ghét.
Năm nghìn USD đổi ra tiền Việt Nam là bao nhiêu nhỉ? Lập Hân cố gắng vận dụng kiến thức toán học của bản thân, nhưng vấn đề về tiện tệ cô không hiểu biết nhiều.
Đang vặn óc suy nghĩ thì có một bàn tay đặt lên vai cô, là Hiểu Đồng, cô đưa mắt nhìn xung quanh thì không tìm thấy anh chàng đẹp trai lúc nãy.
“Anh ta đâu rồi?” Lập Hân thắc mắc hỏi.
“Trong lúc cậu đang tính xem năm nghìn USD đổi ra tiền Việt Nam là bao nhiêu thì anh ta đã đi rồi.” Hiểu Đồng thở dài, người khác lớn lên thì trưởng thành hơn, nhưng Lập Hân thì ngược lại, càng ngày càng ngốc. Cô không hề biết rằng bản thân cô còn trẻ con hơn cả Lập Hân.
“Đi rồi, nhưng năm nghìn USD…,” cô còn chưa bàn bạc xong vụ chiếc áo mà.
“Rất nhiều tiền, cậu không đền nổi đâu.” Liếc nhìn vẻ mặt của Lập Hân, Hiểu Đồng bước đi, nếu không hôm nay sẽ phải cập nhật kiến thức về tiền tệ cho cậu ấy. Nếu như vậy, cô phải tốn một lượng chất xám lớn, tốt nhất là im lặng.
“Nhiều lắm hả?” Lập Hân chạy theo phía sau Hiểu Đồng hỏi.
“Ừ, nhanh lên, chúng ta phải về nhà.”
“Nhưng bao nhiêu?”
“…”
“Bao nhiêu thế?”
“…” Mọi khi vẫn nói nhiều, sao bây giờ lại im lặng chứ?
Nhưng anh chàng lúc nãy, ánh mắt đó rất quen thuộc, cô đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui