Những cơn gió nhẹ lướt qua khiến những chiếc lá va chạm vào nhau tạo nên âm thanh duy nhất trên con đường này, màng sương mỏng giăng khắp nơi khiến cho khung cảnh nơi này càng trở nên mơ hồ và cô tịch. Trong khung cảnh này, bóng dáng nhỏ bé của Lập Hân trên con đường càng trở nên cô độc và mong lung. Thỉnh thoảng một vài chiếc ô tô chạy lướt qua cô phá vỡ sự yên tĩnh trên con đường này, nhưng dường như điều đó không hề có một chút ảnh hưởng nào đến cô, ánh mắt cô thất thần nhìn vào khoảng không phía trước.
Có vài người tỏ ra hiếu kỳ khi nhìn thấy một cô gái đi trên con đường này, vì nơi đây là khu nhà riêng nên chủ của những căng biệt thự nơi đây đều có xe riêng nên việc có một cô gái đi bộ trên con đường này vào buổi chiều là một việc rất hiếm hoi.
Không nhận ra sự hiếu kỳ của nhiều người, Lập Hân vẫn chậm rãi bước trên con đường này. Khi đến căn biệt thự có rất nhiều cây mai anh đào phía trước, ánh mắt vô hồn pha thêm sự điền tĩnh lạ thường của Lập Hân như chứa thêm vài phần do dự.
Bàn tay Lập Hân đẩy nhẹ cánh cửa gỗ màu trắng ra. Khác với mọi khi là đi thẳng vào “nhà”, lúc này đây Lập Hân lại nhìn hướng về phía cây phong, chân cô nhẹ bước vào hướng đó. Ánh mắt tràn ngập sự hoảng hốt, cô ngẩng đầu nhìn cây phong trước mặt.
Có người nói rằng: Khi đau đớn mà không muốn rơi nước mắt thì hãy ngẩng đầu nhìn lên trời, thì nước mắt và nỗi đau sẽ được ép ngược vào trong lòng. Khi đó cô nghĩ, chẳng phải như vậy thì sẽ mệt mỏi hơn sao? Nếu mệt mỏi như vậy, chẳng bằng khóc một trận để cho nỗi đau cũng trôi theo nước mắt ra ngoài.
Nhưng bây giờ, cô đã hiểu tại sao nhiều người lại cố chấp với nỗi đau trong quá khứ như vậy, vì nếu không giữ lại những nỗi đau ấy thì dường như cô sẽ không còn lý do gì để tiếp tục tồn tại.
Hiểu Đồng nói với cô rằng: Mất đi một người thì trái đất cũng sẽ không ngừng quay. Nhưng Phong là cả thế giới của cô, mất đi anh cả thế giới của cô như bị bao trùm trong một màu đen. Mọi thứ như vỡ vụn trước mắt, mọi cố gắng bao lâu nay của cô chỉ vì một câu nói của Hiểu Đồng mà trở nên vô nghĩa và nực cười.
Cô rất muốn cười thật to vì sự sắp đặt của tạo hóa, nhưng ngay cả một cái nhếch mép cô cũng không làm nổi.
Sau vài phút ngẩng người, Lập Hân cởi giày rồi ngồi xuống, lưng tựa vào cây phong. Ánh mắt cô nhìn về phía phòng của Phong trước cửa. Rèm cửa màu trắng khẽ lay động theo cơn gió.
Chợt tiếng đàn piano vang lên, trầm lắng và bi thương từ căn phòng bên cạnh. Kế tiếp là giọng hát trầm ấm lôi cuốn khiến người nghe như chìm vào trong giai điệu kia:
“Anh tặng em một lời hứa vĩnh hằng.
Em ngốc nghếch tin vào lời hứa của anh.
Để một ngày em chợt nhận ra rằng.
Anh không phải là chàng hoàng tử hào hoa.
Em cũng không phải nàng lọ lem xinh đẹp.
Trong câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp.
Lời hứa ngày xưa giờ chỉ là cơn gió thoảng qua.
Anh nhẫn tâm đạp đổ lâu đài thủy tinh.
Bao hy vọng giờ trở nên nực cười.
Em cố chấp ngộ nhận trong giấc mơ xưa.
Rằng anh vẫn ở bên, không bao giờ rời xa.
Ngốc nghếch đợi anh trong quá khứ của chúng ta.
Cầu mong mãi mãi chìm trong mộng tưởng của bản thân.”
Tiếng nhạc như xoáy sâu vào lòng Lập Hân, khiến vết thương như rách toạc ra.
Trong căng phòng của Jun, một chàng trai có đôi mắt xanh lam dùng giọng trầm ấm hát theo điệu nhạc. Trên chiếc ghế bên cạnh, Iris với sự trầm tĩnh thường ngày, nhưng đôi mắt dường như chìm trong dòng suy nghĩ.
Khi tiếng đàn kết thúc, vì không ai mở lời trước nên căng phòng dường như vẫn còn chìm trong điệu nhạc vừa rồi.
Chàng trai kia khẽ lắc đầu, bước lại cạnh giường rồi ngồi xuống, điệu bộ thoải mái nửa ngồi trên giường tạo nên sự hấp dẫn khó cưỡng lại đối với các cô gái. Đôi môi gợi cảm nói ra từng câu tiếng Việt, âm điệu đúng chuẩn không giống như những người nước ngoài khác khi nói tiếng Việt:
“Iris, khi nào thì cậu trở về? Cậu không định ở nơi này luôn đấy chứ?” Nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Iris đang chằm chằm vào anh và chiếc giường sau anh, anh giơ hai tay lên cao tỏ thái độ đầu hàng rồi đứng dậy hướng về phía Iris, miệng khẽ nói: “Chẳng phải một chiếc giường thôi sao, ngồi một chút cũng chẳng chết ai.” Bàn tay anh vuốt nhẹ mũi rồi ngồi xuống phía đối diện Iris.
Đã quen với thái độ lạnh băng này của Iris, anh ta tiếp tục nói:
“Chẳng biết tại sao Rebecca lại thích nổi khối băng như cậu.”
“Henry, cậu về đi!”
Sau khi nói một câu tiễn khách, Iris lại trầm mặc như mọi khi. Anh bước đến bên cửa ban công, bàn tay vén tấm rèm cửa đang tung bay lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô gái đang ngồi dưới ban công. Cô mặc chiếc váy lúc sáng, có vẻ như đôi mắt kia đang nhắm lại như chìm vào một nơi xa xưa.
Anh có cảm giác vào lúc này Lập Hân như một màn sương mỏng, chỉ cần anh chạm vào cô sẽ tan biến vào không khí.
Henry bất ngờ khi thấy sự dịu dàng hiếm thấy trên gương mặt của Iris, điều này anh chỉ nhìn thấy vài lần khi thấy Iris ngắm một chiếc nhẫn. Nhưng khác là giờ đây trên gương mặt ấy lại có vài phần do dự, đối với một người không biết biểu cảm xúc trên gương mặt như Iris, thì đây quả là một việc “hiếm thấy khó tìm”. Anh tò mò bước đến bên cạnh Iris.
Khi nhìn theo hướng nhìn của Iris, anh đã tìm ra lý do. Vì khoảng cách xa nên anh không nhìn rõ mặt cô gái kia, nhưng anh có thể cảm nhận được cô gái này rất xinh đẹp. Bao trùm xung quanh cô là khung cảnh chiều tà, ánh sáng yếu ớt còn xót lại chiếu sáng lên người cô khiến người nhìn có cảm giác cô gái này như một thiên thần. Thiên thần này ngồi dưới cây phong, có vẻ đôi mắt cô đang khép hờ, cơn gió lướt qua khiến váy cùng tóc cô khẽ động, Henry có cảm giác chỉ cần một có một tiếng động nhỏ sẽ khiến thiên thần này biến mất.
“Cô gái này là Jun sao? Chẳng phải…” Chẳng phải Jun đã chết rồi sao?
Vừa định nói tiếp, nhưng khi nghĩ đến điều gì đó, Henry đã ngừng lại và nhìn Iris.
Vì nhìn sự dịu dàng chỉ vì Jun mà xuất hiện, không cần suy nghĩ mà Henry nói lên đáp án của bản thân.
Nghe câu hỏi mang vài phần khẳng định của Henry, biểu cảm trên gương mặt của Iris chợt cứng ngắc. Sau đó, Iris không nhìn Henry mà bước ra cửa phòng, nhưng khi bước đến cửa anh dừng lại và nói: “Không được trêu chọc cô ấy.” Sau khi nói xong, Iris cũng giật mình vì câu nói của chính anh.
Trong lòng Iris đang hỗn loạn, rất nhiều cảm xúc không tên đang tràn ngập trong lòng anh.
Henry kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Iris, sau đó lại nhìn cô gái phía xa kia, ánh mắt nheo lại tràn đầy ý cười.
Sau khi điệu nhạc kết thúc, bé bự ủn ỉn chạy lại nằm bên cạnh Lập Hân, cái đuôi không ngừng vẫy.
Lập Hân đưa tay vuốt đầu bé bự. Đột nhiên cô có ý nghĩ ghen tỵ với bé bự.
Giống như bé bự, không lo không nghĩ, được chủ nhân cưng chiều, không lo bị bỏ rơi. Mặc dù, chủ nhân như Iris rất lạnh lùng, nhưng khi vuốt ve bé bự, bàn tay anh rất dịu dàng. Chắc hẳn, người nào có được trái tim anh sẽ rất hạnh phúc.
Cơn gió thổi qua khiến lòng cô xao động.
“Phong, là anh phải không?” Lập Hân ngước nhìn theo phương hướng cơn gió vừa thổi qua. Phong từng nói với cô, tên anh có nghĩa là cơn gió. Vì vậy mỗi khi có một làn gió lướt qua cô, tức là Phong đang bên cạnh cô. Nhưng cô chợt nhận ra, khi cơn gió này thổi qua thì đồng nghĩa với nghĩa nó cũng sẽ biến mất, dù có hàng nghìn cơn gió khác lướt qua thì cũng không phải là cơn gió lúc đầu.
“Bé bự, chị ngốc lắm phải không?”
“Làm thế nào đây, dù biết không nên nhưng vẫn cố chấp thực hiện lời hứa kia?” Ánh sáng yếu ớt còn lại của buổi chiều khiến bầu không khí càng mờ nhạt theo lời nói của Lập Hân, không gian như chìm vào sự đau đớn của Lập Hân.
“Chị là sao chổi, hại chết bố mẹ và Lập Hân, nên Phong cũng không cần chị nữa.”
Bé bự như hiểu những gì Lập Hân nói, nó ngẩng đầu dùng đôi mắt tròn ve nhìn cô như muốn nói với cô nó rất yêu quý cô. Nhìn đôi mắt này, Lập Hân mỉm cười nói:
“Chị cũng rất yêu em!”
Lập Hân đứng dậy, đưa tay phủi nhẹ lên váy, vừa ngẩng đầu lên chạm vào ánh mắt cô là bức tranh trên thân cây. Như được thôi thúc bởi một động lực vô hình nào đó, cô nhặt viên đá dưới mặt đất lên, vừa đưa viên đá lại gần thân cây thì một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, từng ngón tay thon dài nhưng lạnh bao bọc lấy tay cô. Sau đó là giọng nói lạnh băng vang lên đỉnh đầu: “Cô muốn làm gì?”
Sau vài phút sững người, nhận ra người phía sau lưng là Iris thì giọng nói có vài phần hỗn loạn cùng bi thương của Lập Hân vang lên: “Anh không thấy rằng khoảng cách giữa họ quá xa sao? Chỉ cần gạch thêm một nét là đã có thể thu ngắn khoảng cách giữa họ sao? Như thế họ đã có thể ở bên nhau mãi mãi mà không sợ cô đơn nữa.”
Rất nhiều người, nhiều sự việc chỉ cần kiên trì ở một bước cuối cùng thì sẽ đạt được như ý nguyện. Cũng như chỉ cần một nét bút hay một câu nói thì sự việc sẽ thay đổi theo một hướng khác.
“Dù hai bàn tay đó có nắm lấy nhau, thì cô cũng không thể xóa đi khoảng cách đã có giữa họ.” Đôi mắt sâu thẳm của Iris nhìn vào bức tranh như cố kiềm nén cảm xúc muốn vỡ tung trong lòng ngực, anh vội vã xoay lưng lại rời khỏi nơi này như đang trốn chạy.
Sau khi Iris buông tay Lập Hân ra, đôi tay cô cũng buông thỏng xuống, viên đá trên tay rơi xuống tạo nên âm thanh chói tai.
Câu nói của Iris như đâm vào lòng Lập Hân, khoảng cách giữa cô và Phong đã quá xa, nó không chỉ là vấn đề thời gian, mà nơi anh đang sống là nơi dù muốn đến cô cũng không thể đến được.
Nếu cô chết đi… thì liệu cô sẽ gặp được Phong của cô không?
Một giọt nước mắt, hai giọt rồi rất nhiều… rất nhiều giọt nước mắt rơi xuống.
Mặn chát đến tâm can.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...