Tôi sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc, bố tôi là tổng giám đốc của một công ty thời trang, mẹ tôi từng là giáo viên dạy nhạc nhưng từ khi kết hôn với bố thì nghỉ việc. Bố mẹ tôi rất yêu nhau.
Khi còn nhỏ, không có bất kỳ một ai dám trái ý tôi, tôi là công chúa nhỏ của cả gia đình. Khi đi nhà trẻ, tôi là bá vương không một ai dám trái ý tôi.
Nhưng vị trí của tôi mất đi khi trong trường có xuất hiện của một người bạn mới có tên là Jun. Con nhóc đó cướp hết sự yêu thương của thầy cô, sự mến mộ của các bạn nam trong lớp, vị trí đứng đầu của tôi và cả mục tiêu tức thời mà tôi phát hiện tại cô nhi viện.
Tôi tình cờ nhìn thấy anh ta trong một buổi lễ nhằm quyên góp cho cô nhi viện. Viện trưởng bảo anh ta tên là Phong, Phong lớn hơn tôi năm tuổi, Phong vừa được cứu được từ một đường dây mua bán trẻ em, nhưng không có bố mẹ đến nhận nên bị đưa vào cô nhi viện.
Khác với những đứa trẻ khác, anh ta không khóc khi bị đưa đến cô nhi viện, anh ta trầm mặc nhìn mọi người và im lặng trốn ở một góc nào đó đọc sách.
Với quyết tâm có được sự chú ý của anh ta như một chiến lợi phẩm, vì tôi đã đặt cược với những đứa trẻ khác ở nơi này. Tôi dùng mọi biện pháp từ đe dọa đến dụ dỗ bằng đồ ăn vặt, nhưng anh ta không buồn liếc mắt nhìn tôi mà bỏ đi.
Sau một tuần, tính kiên nhẫn của tôi cạn kiệt, tôi tập hợp những đứa trẻ ở đó đến dạy dỗ anh ta một trận. Khi đến nơi, anh ta dửng dưng như việc không liên quan đến mình hại tôi đứng đó độc thoại một lúc rõ lâu.
Tôi ra lệnh cho "quân lính" của tôi xử anh ta thì có người xuất hiện dang tay chắn trước mặt chúng tôi, nhìn kỹ lại hóa ra là bạn học mới của tôi. Cơ hội hiếm có để tôi trả thù, tôi ra lệnh chuyển mục tiêu thì không một ai dám đánh nó. Sau này tôi mới biết được bố mẹ nó thường xuyên đến đây quyên góp và nó cũng chơi với lũ trẻ ở đây.
Tôi hung hăng lên nắm đầu bứt tóc của nó, nhưng nó cũng không hiền lành như tôi tưởng, hại tôi bị chảy máu mũi, nhưng mặt nó cũng bị tôi cào cho vài vết thương lên mặt. Chúng tôi thì đánh nhau nhưng nhân vật chính là Phong, lần này có tiến bộ là liếc mắc nhìn chúng tôi sau đó bỏ đi. Một lúc sau có bố mẹ tôi và bố mẹ Jun đến kéo hai đứa ra nên cuộc chiến đành dừng lại.
Từ đó không khí giữa hai đứa càng thêm căng thẳng, không khí đó kết thúc vào một buổi chiều đẹp trời. Trên đường về nhà, tôi nhìn thấy có một nam sinh lớn hơn tôi vài tuổi đang bắt nạt một bạn nữ trong lớp tôi.
Với tình thần nghĩa hiệp, tôi chạy vào đó đánh tên kia, nhưng vừa chạy vào thì cũng có người xông đến, là người mà tôi ghét nhất trong hiện tại, Jun.
Nhưng khi nhìn lại tên nam sinh to lớn kia, nếu chỉ một mình tôi thì cũng hơi khó khăn. Sau đó chúng tôi đánh cho tên kia phải gọi mẹ. Ngày hôm sau, Jun mang bánh đến mời tôi ăn, còn cười thân thiện với tôi, sau đó hai đứa trở thành bạn của nhau.
Thông qua lời kể của Jun thì gia đình Jun đã nhận nuôi tên lạnh lùng kia, vì là bạn nên tôi chân thành khuyên Jun không nên chơi với anh ta, nhưng Jun còn không ngừng khen anh ta thông minh, anh ta giỏi giang khiến tôi muốn điên tiết.
Nhưng chỉ một tháng sau, Jun lại buồn rầu nói rằng Phong không quan tâm cậu ấy. Theo kinh nghiệm một tuần của tôi thì ban đầu tôi đã đoán ra kết quả. Nhìn thấy cậu ấy buồn bã tôi quyết định đến nhà Jun cảnh cáo anh ta.
Nhưng khi đến nhà Jun, chứng kiến khả năng bám đuôi của Jun, tôi cũng phải hãi hùng mà khâm phục tên lạnh băng kia vì có thể chịu đựng được. Thật phiền não, bây giờ tôi mới biết tôi có một người bạn đáng sợ đến vậy. Trốn khỏi hiện trường là tốt nhất.
Nhưng chỉ vài ngày sau, Jun lại hào hứng kể với tôi rằng Phong của cậu ấy tốt đến thế nào. Không tin vào sự thật mà Jun kể, tôi quyết định đến nhà Jun lần nữa. Nhưng khi đến nơi này, tôi không thể tin được tên lạnh lùng khi đứng gần trong phạm vi 1m có thể khiến tôi đóng băng kia lại nở nụ cười.
Thật đáng sợ, tôi bắt đầu khâm phục khả năng đeo bám của Jun, nhưng nhất quyết tôi sẽ không bao giờ học tập.
Một thời gian sau đó, tôi bắt đầu ghen tỵ với Jun. Tại sao tôi không có một người anh trai như thế, người sẽ làm bài tập hộ tôi, người sẽ nhường hết bánh cho tôi.
Nhưng sau đó tôi tìm được một biện pháp rất tốt, đó chính là ngày ngày ở nhà Jun. Khi Phong chỉ bài tập cho Jun tôi sẽ ngồi cạnh mà chép bài của Jun, những lúc có bánh Jun nhất định chia một nửa cho tôi. Những lúc như thế Phong sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng, nhưng với khả năng miễn dịch cực nhanh của tôi, dù bị nhìn như thế tôi vẫn có thể uống nước không bị sặc, ăn cơm không bị nghẹn.
Nhưng mọi vui vẻ của Jun chấm dứt từ ngày gia đình thật sự của Phong tìm tới, cả gia đình Jun xảy ra tai nạn, chỉ một mình Jun là sống sót. Ngay cả Lập Hân - bạn cùng lớp của chúng tôi cũng mất trong tai nạn ngày đó.
Ngày đó khi đến bệnh viện Jun ôm tôi khóc rất nhiều. Nhưng bất hạnh của cậu ấy không chỉ dừng ở đó.
Phong mất trong tai nạn máy bay vào cùng ngày hôm đó, danh sách người bị tai nạn được công bố trong đó có tên của Phong. Nhưng khi nhìn thấy danh sách kia, Jun lại bình tĩnh đến một cách kỳ lạ.
Ngày hôm sau, cậu ấy không thể nói chuyện, chỉ luôn nhìn về hướng vô định. Bác sĩ nói rằng cậu ấy bị chướng ngại tâm lý. Nhìn cậu ấy như vậy tôi đã rất sợ hãi.
Tôi nhận ra ông trời rất công bằng, ông sẽ không để cho ai có cuộc sống quá hoàn mỹ, vì Jun được sống trong gia đình quá hạnh phúc, nên ông mới tàn nhẫn cướp hết tất cả của cậu ấy.
Sau một thời gian điều trị, Jun bắt đầu có phản ứng với mọi người. Một thời gian sau thì cậu ấy có thể nói chuyện, nhưng ký ức của cậu ấy bắt đầu mờ nhạt. Khi hoàn toàn hết bệnh thì cậu ấy cũng mất đi ký ức trước kia.
Viện trưởng nói rằng Jun quên đi là tốt cho cậu ấy, nhưng tôi không còn cảm nhận một Jun vui vẻ trước đây. Mặc dù môi cậu ấy cười, nhưng đôi mắt cậu ấy luôn luôn có một chút đau thương và khoảng trống không thể nào lấp đầy được trên vẻ mặt đó.
Từ khi Jun hết bệnh, tôi đã hứa với lòng mình rằng tôi sẽ luôn bảo vệ cậu ấy. Sẽ cố gắng dấu diếm bí mật kia.
Từ ngày đó Jun sống trong một thân phận mới là Lập Hân, và Lập Hân đã chết sẽ lấy danh nghĩa của Jun.
Trên hành lang bệnh viện, trái ngược với sự bận rộn thường thấy ở đây, tiếng bước chân đều đặn của trưởng khoa Lâm dường như không hòa nhập trong khung cảnh này.
Thỉnh thoảng có vài người cúi đầu chào hỏi ông nhưng vẫn không kéo ông ra khỏi dòng suy nghĩ. Đôi lúc ông lại nhíu mày và xoa đi sự mệt mỏi bằng việc đưa tay xoa nhẹ trán.
“Trưởng khoa… Trưởng khoa…” Một chàng trai trẻ vội vàng chạy theo gọi ông, trên tráng anh là mồ hôi cho thấy anh ta đã tìm ông khá lâu.
Cuối cùng trưởng khoa Lâm cũng rời khỏi dòng suy nghĩ mà quay ra sau tìm kiếm người gọi ông, khi nhìn thấy chàng trai kia ông nở một nụ cười nhân hậu.
“Tuấn, con tìm chú có việc gì không?”
“Trưởng khoa, trong tấm phim chụp X quang não của cô gái giường số năm phòng 301 có một khoảng đen đáng ngờ, có thể nó là…” Chàng trai kia nói ra phát hiện.
“Có khả năng là khối u.” Ông Lâm thở dài nói.
“Chú biết rồi sao?” Chàng trai kia ngại ngùng nói. Cũng đúng thôi, trưởng khoa Lâm đã trên hai mươi năm trong ngành làm sao có thể không thể nhìn thấy vết đen kia chứ.
“Chúng ta tạm thời không nói về khối u này cho người thân của cô bé, chú đã gửi mail cho các người bạn trong nghề ở Singapore, Anh và Mỹ mong họ sẽ giúp đỡ.”
“Tại sao? Cháu thấy khả năng cô có khối u trên tuyến yên là rất cao, chúng ta nên nói với gia đình cô để họ chuẩn bị tinh thần chứ?”
“Có khả năng chuẩn đoán sai, đợi một thời gian chú sẽ nói với họ khi có được kết quả của bạn chú.” Mặc dù trong lòng mong rằng chuẩn đoán kia sai, nhưng bản thân ông biết với kinh nghiệm trong ngành khả năng khoảng đen kia không phải là khối u là rất thấp.
Lập Hân là một bệnh nhân đặc biệt với ông, vì không giống những bệnh nhân khác, cô cũng giống như con gái của ông, ông đã nhìn cô từng ngày trưởng thành. Nếu cô bé thực sự bị mắc căn bệnh kia, thì tạo hóa quả thật tàn nhẫn với cô.
“Cháu giúp chú giữ kín việc này một thời gian được không? Lúc thích hợp, chú sẽ báo cho họ biết.” Ông nhờ cậy Tuấn.
“Vâng!”
Trong phòng bệnh của Lập Hân không khí nặng nề trôi qua, chỉ có tiếng kim đồng hồ nhích từng giây dường như không đồng điệu với bầu không khí này.
Trên ghế sopha từng người chạy theo suy nghĩ của riêng họ.
“Reng… Reng…” Tiếng chuông điện thoại đã thành công phá vỡ không khí im ắng ở đây.
Thiên Minh vội vàng ra ngoài hành lang nói chuyện điện thoại.
“Mẹ về trước đi ạ! Khi nào Lập Hân tỉnh dậy con sẽ báo ẹ.” Hiểu Đồng hướng mẹ Ngọc Vân nói.
“Ừ, mẹ về trước đây, con cũng đừng lo lắng quá, bác sĩ đã nói Lập Hân không có việc gì, chắc là chỉ một lúc nữa là tỉnh dậy. Khi nào Lập Hân tỉnh dậy thì con phải lập tức gọi ẹ đấy.” Mẹ Ngọc Vân cầm túi xách trên bàn rồi đứng dậy.
“Vâng ạ!” Cả Hiểu Đồng và Hạo Bân cùng đứng dậy.
“Không cần tiễn mẹ, hai đứa ở đây trông chừng Lập Hân đi.” Nói xong, mẹ Ngọc Vân bước ra khỏi phòng.
Sau khi ngồi xuống, nhìn Hạo Bân Hiểu Đồng nói:
“Cậu cùng Thiên Minh cũng về đi, cũng muộn rồi, hôm nay cảm ơn hai cậu.”
“Tớ sẽ ở lại cùng cậu.” Hạo Bân nhìn chăm chú vào Hiểu Đồng nói.
Nhìn vẻ kiên định của Hạo Bân, Hiểu Đồng xoa trán, giọng nói có vài phần mệt mỏi:
“Hôm nay tớ không muốn tranh cãi với cậu, khi nào Lập Hân tỉnh dậy tớ sẽ báo cho hai cậu.”
“Tớ… Thôi được rồi, tớ về đây. Nếu chín giờ mà Lập Hân vẫn chưa tỉnh tớ sẽ lại đến.” Hạo Bân bất đắc dĩ đành nói, nhìn Hiểu Đồng mệt mỏi trong lòng cậu rất khó chịu.
“Ừ!” Biết tính cố chấp kia của Hạo Bân, Hiểu Đồng đành chấp nhận.
Sau khi Hạo Bân đóng cửa lại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Hiểu Đồng bước lại cạnh giường bệnh và ngồi xuống. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Lập Hân.
Trong trí nhớ của cô, bàn tay của Lập Hân luôn ấm áp không giống như cô luôn lạnh lẽo. Vì vậy, cứ đến mùa đông cô luôn thích nắm tay Lập Hân, lúc ấy có rất nhiều người nhìn hai người với ánh mắt quái dị. Nhưng hai người luôn mặc kệ những ánh mắt ấy. Cô và Lập Hân không giống như những người khác, tình bạn của hai người đã vượt lên mức tình thân, tình thân giữa hai người không cùng huyết thống.
Cô từng đọc ở đâu đó rằng: Người có bàn tay lạnh lẽo thì sẽ có một trái tim ấm áp, còn người có bàn tay ấm áp thì có trái tim rất lạnh lùng. Nhưng theo cô câu nói này không đúng hoàn toàn, vì Lập Hân không những có bàn tay ấm áp mà còn có một trái tim rất ấm áp và lương thiện.
Nếu ai đó hỏi rằng: Lập Hân không tốt thì cô sẽ không do dự mà cho người đó một quả đấm. Lập Hân rất tốt, rất tốt…
Nhưng tại sao một con người tốt như thế này, ông trời lại sắp đặt một cuộc sống khổ sở như thế này.
Ai ai cũng nói ông trời luôn cân bằng, nhưng tại sao với riêng Lập Hân ông ấy lại bất công lấy đi hết hạnh phúc và hy vọng của cậu ấy.
“Lập Hân, xin lỗi.” Một trong những khổ sở của Lập Hân là do cô gây ra.
Người trên giường cuối cùng cũng tỉnh giấc, Lập Hân vừa mở mắt, đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng, trong không khí là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
Nhiều lần tỉnh dậy trong bệnh viện sau khi bị ngất, nên Lập Hân rất bình tĩnh nhìn xung quanh.
Lập Hân bắt gặp ánh mắt áy náy và nụ cười yếu ớt của Hiểu Đồng. Nhìn thấy Lập Hân đã tỉnh, Hiểu Đồng vội nở một nụ cười để che lấp tâm tư.
“Cậu tỉnh rồi.” Nhìn thấy Lập Hân muốn ngồi dậy, Hiểu Đồng vội lấy một chiếc gối kê sau lưng Lập Hân.
“Có ai đã từng từng nói với cậu là nụ cười của cậu rất giả tạo không.” Vừa mới tỉnh dậy Lập Hân đã trêu chọc Hiểu Đồng.
Nụ cười của Hiểu Đồng trở nên cứng ngắc, gương mặt hoảng hốt, bàn tay đang chạm chiếc gối nắm chặt lấy mép gối, nhưng vì Lập Hân không nhìn thấy nên rất nhanh Hiểu Đồng lấy lại bình tĩnh mà trêu chọc lại Lập Hân.
“Thế có ai nói với cậu là cậu rất có tiềm chất khiến người khác đau tim không?”
“Tớ có thể xem đó là một lời khen của cậu. Ha… Ha…” Lập Hân chớp lấy cơ hội mà học theo Hiểu Đồng tinh thần tự sướng bay cao.
“Xì… Chỉ biết học theo tớ.” Hiểu Đồng mỉa mai nói.
“Ai bảo tớ có tấm gương sáng ngời thế kia, mọi người về hết rồi à?” Lập Hân không nhìn thấy ai ngoài Hiểu Đồng nên hỏi.
“Ừ, tớ nhắn tin ọi người để họ đỡ lo đã.” Nói xong Hiểu Đồng lấy điện thoại trong túi áo ra nhắn tin.
“Buổi sinh nhật vui vẻ vậy mà bị tớ phá hủy mất, xin lỗi cậu!” Lập Hân áy náy nói.
Bàn tay đan chạm vào màn hình điện thoại của Hiểu Đồng khẽ khựng lại trong vài giây.
“Cậu không cần áy náy, tớ biết cậu cũng không muốn mọi việc lại xảy ra như vậy. Nếu thấy có lỗi, cậu hãy sống thật vui vẻ, đây là lời xin lỗi tốt nhất mà tớ muốn cậu thực hiện.” Giọng nói đều đều không cho người nghe thấy được tâm trạng đang hỗn loạn.
“Sao hôm nay cậu sến súa quá vậy, thật không giống hình tượng lạnh lùng thường ngày chút nào.” Lập Hay cười lém lỉnh, đưa tay xoa lên cánh tay còn lại.
“Hừ, cậu thích tự ngược à, được đối xử tốt lại nghi ngờ.” Ánh mắt sắc bén thường ngày lại lườm Lập Hân khiến cô rùng mình.
“Cậu nhìn lại mình xem, có ai dùng lời nói dịu dàng kết hợp với gương mặt kia của cậu không?” Lập Hân lắc đầu cười khổ với Hiểu Đồng.
“Không nói với cậu nữa, tớ đi gọi bác sĩ đây, cậu ngoan ngoãn ngồi đây đợi tớ.” Không quá vài phút hai người lại trong trạng thái đấu khẩu không dứt.
Hiểu Đồng ra ngoài tìm bác sĩ. Cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười vui vẻ trên môi của Lập Hân biến mất như chưa từng xuất hiện, thay vào đó là nụ cười mỉa mai như đang muốn nói lên: “Mình thật giả tạo.”
Hiểu Đồng vừa ra khỏi cửa nụ cười của cô cũng chợt tắt, cô tựa vào cửa để bình ổn bản thân. Dùng một tay mở hé cánh cửa ra, cô nhìn thấy Lập Hân đã thu lại nụ cười, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
Ánh mắt của Lập Hân nhìn xuyên qua cửa sổ như đến một nơi vô định nào đó.
Tia nắng còn sót lại của hoàng hôn chiếu rọi lên đôi mắt trống rỗng của cô tạo nên khung cảnh thật bi ai. Vào thời tiết của mùa này nhìn thấy được bầu trời đẹp với những áng mây màu đỏ hồng như thế này là một điều hiếm hoi nhưng trái ngược với sự thơ mộng hàng ngày mà bất cứ ai cũng nhìn được, giờ đây nó như tô thêm sự tĩnh lặng và buồn bã nơi đây.
Sao cô không biết được Hiểu Đồng đang lẫn tránh cô, ngay cả bản thân cô cũng đang vùi đầu vào cát mà trốn tránh sự thật.
Trốn tránh sự thật không phải nói lên cô yếu đuối, chỉ là cô muốn trốn một góc để tự liếm vết thương đang không ngừng toác miệng ra. Thì ra vết thương đó chưa bao giờ lành, nó vẫn luôn tồn tại càng ngày càng đau đớn mà thôi.
Khi Hiểu Đồng cùng bác sĩ đến kiểm tra cho cô, bảo cô không có việc gì rồi rời khỏi phòng, căn phòng lại trở về sự trầm mặc lúc đầu.
Trước đây cô là người không chịu được sự yên tĩnh, vì không gian đó cho người ta cảm giác một nỗi buồn vô định, mà điều đó khiến cô sợ hãi, sợ hãi nó khiến cô chìm vào mà không thể thoát ra.
Sự vui vẻ không chứng minh rằng người đang cười đang thật sự vui vẻ, mà những người này thông minh hơn những người ít biểu lộ cảm xúc, vì đây là cách che dấu cảm xúc tốt nhất. Thật ra, sau những nụ cười đó là nỗi đau mà không bất kỳ ai cũng không nhận ra được.
Lập Hân cô là người đang cố gắng che dấu tất cả nên mới dùng bộ mặt vui vẻ đánh lừa tất cả mọi người và ngay chính bản thân cô.
Nhưng thời gian gần đây, ngay cả cười cô cũng không muốn giả dối nữa, phải chăng đây mới là con người thật của cô, tiêu cực, tự ti.
Cái lạnh dần dần xâm chiếm vào lòng cả hai người một cách vô thức.
“Hiểu Đồng, tớ muốn về nhà.” Về nhà là mong muốn hiện tại của cô. Nhưng hiện tại, nó có còn là nhà của cô không, nhà là nơi có người đợi cô về, nhưng giờ đây không còn ai cần cô, nó chỉ còn lại là sự trống rỗng, trống rỗng trong cả lòng cô.
Nghe câu nói của Lập Hân, Hiểu Đồng như thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô ngây người trên sopha vài giây nhìn Lập Hân như không hiểu vừa rồi Lập Hân nói gì.
Đúng rồi, cậu ấy nói muốn về nhà. Nhưng khi nghĩ đến “nhà” trong lời Lập Hân, lòng cô dâng lên là sự chua xót.
Nhìn thấy ánh mắt không nhìn ra biểu cảm trong Lập Hân, Hiểu Đồng đột nhiên sợ hãi, cô vội cúi đầu trốn tránh ánh mắt kia.
“Bác sĩ bảo ngày mai mới được ra viện.”
“Hiểu Đồng, tớ muốn về nhà.” Giọng nói đều cho người đối diện không nhìn ra tâm tư của Lập Hân lặp lại một cách máy móc, không còn nhìn vào chỗ Hiểu Đồng đang ngồi mà ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Như muốn tiếp thêm sức mạnh, Hiểu Đồng cuộn bàn tay thành nắm đấm, cô chậm rãi bước lại bên cạnh chiếc bàn đặt cạnh giường Lập Hân.
Trên đó có một chiếc phong bì nhỏ màu xanh nhạt, nhìn vào màu sắc này sẽ khiến người khác có cảm giác yên bình. Nhưng tại sao khi cầm lên tay một chiếc phong bì nhỏ thế này mà Hiểu Đồng cảm giác nó dường như rất nặng, nặng như sắp đè ép tim cô đến không thở nổi.
Đè lại bàn tay không ngừng run nhẹ và sự khó chịu trong lòng, Hiểu Đồng ngồi xuống cạnh Lập Hân.
“Chẳng phải cậu đợi thứ này sao?” Hiểu Đồng nhấc tay đưa phong bì cho Lập Hân. Bên tai cô không ngừng lặp lại đoạn nói chuyện lúc nãy với mẹ Ngọc Vân khi nãy:
“Khi nào Lập Hân tỉnh dậy con hãy đưa phong bì này cho Lập Hân, chỉ có như vậy mới có thể giúp nó. Đợi một thời gian nữa Lập Hân thích Thiên Minh thì hãy nói ra sự thật. Dù sao cũng chỉ là lời hứa của hai đứa trẻ, tình cảm ấy cũng chỉ là tình thân, một thời gian đau khổ rồi cũng sẽ qua đi.”
“Tại sao không nói lúc này, đau sớm còn hơn đau dài chẳng phải tốt hơn sao?”
“Bây giờ mà nói chẳng khác gì bắt nó từ bỏ tất cả hy vọng. Con cũng biết Lập Hân là một đứa rất cố chấp, nếu như biết được mọi chuyện là chúng ta lừa nó thì nó sẽ suy sụp như thế nào.”
Sẽ quên được sao? Cô bé Jun có thể quên Phong của cô được sao?
Lập Hân quay lại hoảng hốt nhìn vào phong bì trên tay Hiểu Đồng, nhìn nó cô mới biết cô ngốc nghếch đến nhường nào.
Ngốc nghếch thật mà!
Trên môi Lập Hân thoáng qua nụ cười mỉa mai chính bản thân cô.
“Cậu giúp tớ đọc được không?” Giọng nói đều đều của cô vang lên khiến Hiểu Đồng kinh ngạc và hoảng hốt.
“Được.” Cố giữ cho bàn tay không run lên, Hiểu Đồng chậm chạp mở bức thư ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...