“Lập Hân! Lập Hân!...” Lập Hân nghe thấy có rất nhiều người đang gọi cô, trong đó có tiếng gọi đầy sợ hãi của Hiểu Đồng.
“Lập Hân mà có chuyện gì, tớ sẽ không tha cho cậu!” Tiếng Hiểu Đồng đang cao giọng mắng ai đó.
Lập Hân cố gắng mở mắt ra, cô mấp máy môi nói:
“Tớ không sao?” Có rất nhiều người đang vây quanh cô, còn có cả nhân viên của khu giải trí. Chắc chắn họ cũng chết khiếp với cô rồi. Cô trở nên nổi tiếng ở đây rồi cũng nên, nếu hôm nay là nhân viên cũ thì chắc chắn cô đã bị lôi cổ xuống rồi.
“Cậu còn nói không sao? Lần sau, cậu còn dám chơi trò này nữa tớ sẽ giận cậu thật đó.” Hiểu Đồng vừa ôm Lập Hân khóc vừa không quên đe dọa.
“Tớ xin lỗi, xin lỗi!” Lập Hân ôm lấy Hiểu Đồng và vỗ nhẹ trên lưng cô.
“Xin lỗi, xin lỗi. Lúc nào xảy ra chuyện cậu cũng chỉ biết xin lỗi, nếu giết người chỉ cần xin lỗi thì có thể không?” Hiểu Đồng tức giận nói.
“Tớ sai rồi!” Lập Hân nhẹ nhàng nói.
“Cậu nín đi, chúng ta sắp thành người nổi tiếng rồi đấy!” Hạo Bân rầu rĩ nói. Có rất nhiều người đang nhìn về phía bọn họ.
“Tớ… Tớ cứ khóc đấy!” Hiểu Đồng vừa nấc vừa quay sang lườm Hạo Bân.
“Tớ đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó được không?” Hiểu Đồng đánh lạc hướng Hiểu Đồng.
“Tớ cũng đói rồi!” Hiểu Đồng lau nước mắt nói.
“Cậu còn biết đói sao?” Hạo Bân lại tiếp tục trêu ghẹo Hiểu Đồng.
“Lâm Hạo Bân! Hôm nay, tôi không đánh cậu một trận, Lâm Hiểu Đồng tôi tên sẽ viết ngược.” Hiểu Đồng xoắn tay áo đuổi theo Hạo Bân.
Hạo Bân nhanh chân chạy còn không quên nói với lại:
“Đồng Hiểu Lam, tên cũng đẹp đấy, tớ đề nghị cậu về đổi tên đi.”
Lập Hân phì cười nhìn màn rượt đuổi thứ hai trong ngày.
“Lập Hân, tớ xin lỗi! Tớ không nên…” Thiên Minh áy náy nói.
Lập Hân biết Thiên Minh đang áy náy, cô cướp lời:
“Cậu không có lỗi, cậu đâu có biết tớ mắc chứng sợ độ cao, cậu cũng không biết tớ sẽ bị ngất. Là tớ dụ dỗ cậu, nếu cậu ngăn cảng tớ cũng sẽ chơi trò này cho bằng được. Thật đó!” Cô mỉm cười.
Sau đó, họ đi vào một quán lẩu bên đường để thỏa mãn dạ dày. Vì ăn quá cay, môi ai cũng bị sưng đỏ.
Dưới đề nghị của Hiểu Đồng, họ tiếp tục càn quét vào quán karaoke.
Hiểu Đồng và Hạo Bân chọn những bài hát sôi động để thể hiện tài năng hại Lập Hân và Thiên Minh ngồi làm khán giả cười rớt cả nước mắt.
“Cậu cũng hát đi.” Hiểu Đồng đưa micro cho Lập Hân.
“Cậu cũng biết là tớ không có bài tủ mà.” Lập Hân từ chối. Mặc dù, cô biết hát rất nhiều bài nhưng không bài nào hoàn chỉnh, bài này ghép với bài kia. Thêm đó là cô hát rất tùy hứng.
“Hát theo dòng chữ trên màn hình đấy.” Thiên Minh đề nghị.
“Đúng, đúng, cậu hát theo dòng chữ là được.” Hạo Bân hùa theo.
“Được rồi! Tớ chỉ thuộc mỗi bài ‘Vì em là cô bé ngốc’ thôi, nhưng giai điệu bài này hơi buồn một chút.”
“Không sao, không sao, chúng ta thay đổi không khí.” Hạo Bân lại tiếp tục nói, cậu ta luôn theo phương châm ‘chỉ sợ cuộc đời này không đủ loạn’.
Lập Hân hòa mình vào giai điệu nhẹ nhàng của bài hát:
“Vì em là cô bé ngốc,
nên mãi tin vào lời hứa của anh.
Vì em là cô bé ngốc,
nên mãi đợi anh trong quá khứ.
Vì em là cô bé ngốc,
nên ngốc nghếch tin vào tình yêu của anh.
Em không biết rằng đã quá lâu, quá xa.
Rằng anh đã quên cô bé ngốc ngày nào.
Rằng anh đã quên lời anh đã hứa.
Vì em là cô bé ngốc,
nên em mãi tin mãi đợi.
Vì em mãi là cô bé ngốc.”
“Woa! Lập Hân cậu hát hay thật, còn hay hơn cả ca sĩ.” Hạo Bân giơ ngón tay cái lên nhìn Lập Hân với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Hay tớ chuyển sang học thanh nhạc nhé!” Nghe vậy, Lập Hân nói đùa theo.
“Cậu ta biết gì mà nói.” Hiểu Đồng lườm Hạo Bân, “cậu có biết để làm ca sĩ phải đánh đổi rất nhiều thứ không, giới showbiz cũng rất phức tạp, tốt hơn cậu vẫn an phận mà học cho xong ngành này cho tớ.”
“Thôi được rồi, tại sao lúc nào cậu cũng bắt chẹt tớ vậy?” Hạo Bân không phục cãi lại.
“Tớ thích đó, cậu làm gì được tớ!” Cuộc chiến lại bắt đầu.
Lập Hân cùng Thiên Minh thở dài nhìn hai đứa trẻ to xác trước mặt.
“Hai cậu làm ơn đừng cãi nhau nữa được không? Hai cậu có muốn nghe Thiên Minh hát nữa không?” Lập Hân nói.
“Ai thèm cãi nhau với cậu ta!” Hiểu Đồng hất mặt với Hạo Bân.
“Tớ thèm cãi nhau với cậu chắc, đồ trẻ con!” Hạo Bân nói lại.
Lập Hân vỗ nhẹ trán nói: “Hai cậu cãi nhau thì chúng ta game over ở đây, OK.” Lập Hân vờ lấy túi xách đứng dậy.
“Không cãi nhau thì không cãi nhau.” Cả hai tên trẻ con đồng thanh nói.
“Thiên Minh, tới lượt cậu.” Hạo Bân nói.
“Tớ nghĩ các cậu cãi nhau quên mất tớ rồi chứ?” Thiên Minh cầm lấy micro đứng dậy còn không quên trêu chọc hai người.
Giai điệu du dương nhẹ nhàng, Thiên Minh thâm tình nhìn Lập Hân, giọng hát trầm ấm vang lên:
“Yêu em, nên anh nguyện bên em không đòi hỏi.
Yêu em, nên tim anh đau khi nước mắt em rơi.
Em là cô gái ngốc, mãi chạy theo hình bóng của người kia.
Em không nhận ra rằng, có một người luôn đứng nhìn theo em.
Em mãi bước về phía trước, mà không biết có một người bước phía sau em.
Anh ghét mình vì không thể khiến em quên quá khứ kia.
Anh rất muốn chạy đến ôm em vào lòng và nói yêu em.
Thật buồn khi anh chỉ có thể chôn chặt phần tình cảm kia vào lòng.
Chỉ có thể ngốc nghếch cầu nguyện cho em sớm gặp lại người ấy.
Vì anh yêu em, nên chỉ có thể chúc em hạnh phúc.”
Thiên Minh là chàng trai tốt, bất cứ ai được bên cạnh cậu ấy nhất định sẽ hạnh phúc, nhưng người ấy sẽ không phải là cô, nhất định không phải là cô.
Có lẽ Thiên Minh đúng, cả hai người đều ngốc và đáng thương, cậu bước theo sau cô, nhưng cô lại chạy theo Phong. Nhưng cậu ấy ít nhất còn may mắn hơn cô, có thể phát tiết, có thể công khai phần tình cảm vào một con người hữu hình. Còn cô, phần tình cảm của cô chỉ có thể âm thầm theo năm tháng vào một người ngay cả cô cũng không thể nhớ rõ.
Đôi lúc, cô chỉ có thể cười mỉa mai bản thân, tình cảm của một đứa bé làm sao có thể xem là thật. Ngay cả bản thân cô còn không tin vào phần tình cảm này, thì ai có thể tin đây?
Phong, tình cảm của Phong dành cho cô là gì đây? Bao nhiêu phần là tình thân, bao nhiêu là sự cảm kích, thứ tình cảm anh dành cho cô chứa bao nhiêu phần là tình yêu?
Người ta nói: yêu đơn phương là thứ tình cảm đau thương nhất cũng như hạnh phúc nhất, đau thương nhất vì không bao giờ được chấp nhận, hạnh phúc nhất vì không phải lo lắng sẽ bị từ chối.
Nhưng thứ tình cảm của cô là gì, yêu đơn phương còn có thể âm thầm yêu thương đối phương, có thể theo dõi đối phương từ xa, nhưng cô ngay cả quyền được nhìn thấy anh cũng không thể, ngay cả việc cảm nhận anh cũng không. Vậy chẳng phải thứ tình cảm của cô còn hèn mọn hơn, đáng thương hơn yêu đơn phương sao?
“Phong, em mệt mỏi rồi!” Lập Hân nói trong vô thức trước khi chìm vào bóng đêm.
Trước khi rơi vào vô thức, có một vòng tay ấm áp ôm lấy cô.
Phong là anh sao? Là anh thì tốt biết bao!
Đèn đỏ, Iris dừng xe lại. Anh nhìn cô gái ngủ say bên cạnh.
Dường như, cô ngủ không được yên ổn, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Iris vô thức đưa tay vuốt hàng lông mày kia, bỗng dưng hai bàn tay nắm chặt lấy tay anh.
“Đừng đi! Đừng bỏ rơi em!” Iris phải đưa mặt lại gần mới có thể nghe được những lời cô nói.
Cô muốn ai đừng đi?
Iris muốn rút tay ra nhưng không thể, cô nắm tay anh rất chặt, bàn tay cô rất ấm, từng ngón tay mảnh khảnh nắm lấy bàn tay lạnh băng của anh, giống như lúc nhỏ anh từng được cô bé kia nắm lấy.
Iris không nhận ra từ trong mắt anh toát lên sự dịu dàng mà đã lâu anh không thể hiện.
Thời gian ở bên cạnh cô chỉ vài ngày, nhưng vẻ ngốc nghếch của cô khiến anh vui vẻ bằng mười mấy năm cộng lại. Sự vui vẻ này toát ra từ nội tâm mà không phải giả tạo khi anh ở bên họ.
Không biết từ khi nào, ánh mắt anh luôn đặt trên gương mặt cô, trên nụ cười của cô. Bất giác anh luôn đem cô so sánh với cô bé của anh, người mà trước đây anh luôn cho rằng không ai có thể so bằng được.
Lòng anh rất hỗn loạn và mâu thuẫn. Một mặt, anh rất muốn tìm ra bé ngốc. Nhưng mặt khác, anh lại sợ hãi, nếu tìm ra bé ngốc có phải cô gái này sẽ rời khỏi anh, rời khỏi thế giới trầm tĩnh của anh không?