Mọi ngày trôi qua vẫn không có gì đặc biệt xảy ra, chỉ có không khí khi Lập Hân và Iris ở chung có chút kỳ quái. Ánh mắt Iris nhìn cô đôi khi rất phức tạp, anh rất hay trầm mặc nhìn cô có khi hơn năm phút khiến Lập Hân rất bối rối, tim cô đập nhanh mỗi khi bị anh nhìn như vậy.
Đôi khi cô có cảm giác anh đang nhìn xuyên qua cô để nhìn một ai đó. Ánh mắt anh lúc đó là dịu dàng và cưng chiều khiến lòng cô khó chịu.
Thói quen của anh cũng không có gì khó chiều, 5h30 sáng anh sẽ ra ngoài chạy bộ hơn nửa tiếng, sau đó về tắm. Khi ăn sáng, anh rất tập trung, không nói chuyện hay đọc báo như những nam chính trong ngôn tình cô đã từng đọc.
Anh đặc biệt không ăn rau thơm, còn lại anh không kén chọn, nếu cô nấu quá tệ, anh sẽ không bao giờ động đũa vào món đó nữa, hại cô hết tiền điện thoại liên tục vì gọi điện thoại xin chỉ giáo từ Hiểu Đồng.
Lập Hân đợi mãi cũng tới cuối tuần để được đi chơi với lũ bạn.
Vì hôm nay đi chơi, vận động nhiều, nên Lập Hân mặc khá thoải mái, cô mặc chiếc quần jean co dãn màu đen, chiếc áo phông màu đỏ làm nổi bật làn da trắng của cô, thêm đó là chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, tóc cô được cột cao.
“Mình cũng xinh đấy nhỉ?” Lập Hân nhìn vào gương tự đánh giá.
Lập Hân mang giày thể thao vào, mặc một chiếc áo len đen, cô đi ra gara dắt xe đạp ra, sau đó đạp xe tung tăng trên đường đến điểm hẹn.
Hôm nay, điểm hẹn của cả lũ là khu giải trí Star, đây là khu giải trí lớn nhất cả thành phố, có rất nhiều trò chơi, cả lũ có thể tha hồ xả stress sau một tuần học hành áp lực.
Sau khi gửi xe đạp, từ xa Lập Hân có thể nhìn thấy Hiểu Đồng, Thiên Minh và Hạo Bân đang đợi cô.
“Chào mọi người!” Lập Hân chào từ xa.
“Cậu làm gì mà lâu quá vậy?” Nhìn thấy Lập Hân, Hiểu Đồng không quên cằn nhằn.
“Tớ xin lỗi!” Lập Hân nở nụ cười nịnh nọt.
“Điểm danh nào!” Hiểu Đồng hưng phấn hét lớn.
“Lập Hân!”
“Có!”
“Thiên Minh!”
“Có!”
“Hạo Bân!”
“Có!”
“Quân số đầy đủ, bắt đầu càn quét.”
Họ đi chơi tất cả các trò cảm giác mạnh trong khu giải trí.
Khi chơi trò tàu siêu tốc, họ hú lên khiến những người đi cùng sợ chết khiếp.
Khi đi vào nhà ma, Hiểu Đồng đánh một nhân viên giả ma bất tỉnh nhân sự vì tội nắm lấy chân cô ấy, khiến cả đoàn đi cùng hãi hùng.
Sau khi đi ra ngoài, Hạo Bân nhìn Hiểu Đồng với ánh mắt nghi ngờ và hỏi:
“Cậu có phải con gái không vậy?”
“Ý cậu là gì?” Hiểu Đồng chống tay lên eo lườm Hạo Bân.
“Chắc anh lúc nãy đau lắm?” Thiên Minh nói chen vào.
Hiểu Đồng nheo mắt gian tà nhìn hai người:
“Hai cậu có muốn biết cảm giác của anh lúc nãy không? Yên tâm, tớ sẽ khuyến mãi cho các cậu vài quả đấm nữa.” Hiểu Đồng xoăn tay áo, cô xoa xoa nắm đấm đi về phía hai người. Để tránh không bị xử tại chỗ, hai người vội chạy thật nhanh. Ở quảng trường khu giải trí xuất hiện màn rượt đuổi.
Đột nhiên, mọi cảnh vật trước mặt Lập Hân nhòe đi, chân cô đứng không vững, cả thân thể cô như muốn đổ xuống. Lập Hân cố giữ vững, cô đưa tay đập nhẹ lên đầu. Nhờ vào tầm nhìn mờ nhạt phía trước, Lập Hân chậm chạp bước về phía trước, cô ngồi xuống trên bờ của đài phun nước.
Những giọt nước được đưa lên cao văng vào người cô, cái cảm giác lành lạnh khiến cô tỉnh táo hơn. Sau nhiều lần nhắm và mở mắt, thị lực của cô đã trở lại bình thường.
“Cô bé này…” Giọng nói xa lạ cùng tiếng thở dài bên cạnh vang lên khiến Lập Hân giật mình.
Lập Hân xoay đầu sang bên phải thì thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi ngồi cạnh cô. Người này mặc một chiếc váy trắng và choàng khăn lụa màu tím nhạt đang nhìn cô.
“Chào cô ạ!” Lập Hân mỉm cười lễ phép chào.
“Cô bé, phải chăng sự lựa chọn này quá khó khăn?” Người phụ nữ không nhìn cô nữa mà nhìn vào một nơi vô định ở phía trước.
“Cô nói gì?” Lập Hân khó hiểu nhìn vào người phụ nữ xa lạ này. Lựa chọn gì?
“Giữa quá khứ và hiện tại, muốn bắt đầu nhưng lại không muốn buông bỏ quá khứ sao?” Giọng nói ấy lại vang lên.
“Cháu không hiểu những gì cô nói?” Người phụ nữ này muốn nói gì với cô.
“Người cháu đang đợi đã quay về, nhưng cháu có thể sẽ không thể chọn người ấy. Hãy lắng nghe lựa chọn từ con tim, mặc dù sự lựa chọn ấy có thể là quá tàn nhẫn với cháu, và có thể phải đánh đổi bằng thứ rất quan trọng với cháu.” Giọng nói kia trở nên xa xôi.
Lập Hân cố gắng tỉnh táo, cô lẩm bẩm:
“Cô ơi, cô muốn nói gì với cháu?”
Nhưng bóng đêm như cắn nuốt lấy cô.
“Cô ơi! cô ơi!”
“Lập Hân! Lập Hân!” Sau khi rượt đuổi hai người kia, Hiểu Đồng chợt không nhìn thấy Lập Hân đâu. Cả ba người tìm kiếm thì nhìn thấy Lập Hân ngủ thiếp đi bên cạnh đài phun nước.
Lập Hân hé đôi mắt nhìn ba người đang lo lắng trước mắt, cô nở nụ cười trấn an.
“Tối hôm qua làm bài báo cáo nên tớ ngủ hơi muộn, lúc này ngồi ở đây mát quá nên ngủ quên mất.”
“Cậu làm cả lũ chết khiếp!” Hạo Bân nói.
“Cậu ổn thật chứ? Hay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, dạo này tớ thấy cậu hay ngủ gật lắm đó!” Thiên Minh lo lắng.
“Tớ không sao mà!” Dạo này cô cũng hay ngủ thật!
Gần đây, cô xem một bộ phim có tình tiết một nhân vật nam mắc một căn bệnh là ngủ nhiều, không lẽ cô cũng vậy? Nhưng căn bệnh đó rất hiếm gặp, cô không xui xẻo đến mức đó chứ?
“Cậu không sao là tốt rồi!” Hiểu Đồng vẫn trầm mặc, giờ lại lên tiếng.
“Ừ, chắc là mệt thôi!” Lập Hân khẳng định.
“Hai cậu ngồi ở đây, bọn tớ đi mua kem.” Hạo Bân khoác vai Thiên Minh đi mua kem.
“Lập Hân, chúng ta đi kiểm tra sức khỏe được không?” Hiểu Đồng nói.
“Tớ ổn mà!” Lập Hân mỉm cười.
“Dạo này cậu hay choáng còn hay ngủ quên nữa.” Hiểu Đồng nói ra lo lắng trong lòng.
“Được rồi, khi nào rãnh tớ sẽ đi kiểm tra sức khỏe.” Nếu cô còn không đồng ý, chắc chắn sẽ bị Hiểu Đồng lôi vào bệnh viện.
“Ừ!” Hiểu Đồng cuối cùng cũng thở phào yên tâm. Phải biết rằng, đi đâu cũng có thể nhưng vào bệnh viện thì Lập Hân đặc biệt cố chấp.
“Thiên Minh, cậu ấy rất thích cậu.” Hiểu Đồng đột nhiên nói.
“Hả?” Lập Hân không hiểu tại sao Hiểu Đồng lại đột nhiên nhắc lại vấn đề này. Giữa cô và Thiên Minh luôn có một chút mập mờ, trước kia cô rất ghét các mối quan hệ không rõ ràng. Nhưng Thiên Minh quá tốt, khiến cô không thể nói rõ ràng. Cô biết, làm như vậy sẽ tổn thương Thiên Minh, nhưng mỗi lần cô kéo khoảng cách hai người ra, Thiên Minh dường như nhận ra và buồn bã. Và cô là người rất dễ mềm lòng nên không chịu được vẻ mặt ấy của cậu.
Với cô, Thiên Minh chỉ có thể làm bạn và cô không muốn mất người bạn này. Mối quan hệ này cô không muốn đả động đến. Thật phiền não!
“Đôi lúc cậu rất thông minh, đôi lúc lại rất ngốc nghếch.” Hiểu Đồng nhìn về phía trước thở dài và nói tiếp:
“Thiên Minh, cậu ta đúng là kẻ ngốc, lại đi đặt tình cảm vào người ngốc như cậu.”
“Tớ ghét nhất là bị nói là kẻ ngốc, cậu biết không?” Lập Hân khẽ nói.
Đôi khi cô cũng rất khó rất khó hiểu, một người tốt như Thiên Minh mà cô lại không bị rung động, lại đi thích một đứa trẻ.
“Có một kẻ ngốc, vì lo cho cậu, nên ngày nào cũng đi theo cậu từ nhà đến trường rồi từ trường đến nhà, mà cậu không hề hay biết, kẻ đó thật ngốc đúng không?”
“Hả?” Thì ra cảm giác có người theo sau cô là thật sự. Lập Hân ngỡ ngàng trước câu nói của Hiểu Đồng.
“Kem đây! Kem đây!” Thiên Minh và Hạo Bân mang kem về.
Nhìn thấy kem, mọi phiền muộn bị Lập Hân vứt ra khỏi đầu, cô vui vẻ ăn kem. Vị lạnh của kem len lỏi trong khoang miệng khiến đầu lưỡi cô tê tê.
“Lập Hân, cậu với Thiên Minh ở đây, tớ cần mua thứ này, Hạo Bân sẽ đi cùng tớ.” Nói một cách chính xác là Hiểu Đồng đang lôi Hạo Bân đi. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ, Lập Hân cũng biết Hiểu Đồng đang tạo cơ hội cho Thiên Minh.
“Các cậu đi nhanh đi!” Lập Hân vẫy tay với hai người họ, mắt cô chợt lóe sáng.
Cơ hội đã tới với cô, Lập Hân nở một nụ cười thật tươi với Thiên Minh:
“Thiên Minh, tớ muốn chơi trò chơi này, đi theo tớ!” Lập Hân kéo tay Thiên Minh.
“Nhưng Hạo Bân, Hiểu Đồng, bọn họ…” Mặc dù miệng nói nhưng chân Thiên Minh vẫn bước theo cô. Phải biết rằng cơ hội được ở bên cạnh cô gần như thế này rất hiếm có. Như thế này có tính là đang lợi dụng không?
“Cậu yên tâm! Hiểu Đồng rất thông minh, không nhìn thấy chúng ta, cậu ấy sẽ biết ngay tớ dẫn cậu đến nơi này.” Lập Hân không cho Thiên Minh cơ hội từ chối. Với cô, Thiên Minh có thể đễ dàng bị thuyết phục hơn nhiều so với Hiểu Đồng.
Hiện tại Lập Hân và Thiên Minh đang đứng trên cao cách mặt đất 30m, đây là trò chơi ở khu vui chơi mà cô thích nhất, nhảy Bungee
Mặc dù, cô rất sợ độ cao.
Khi còn nhỏ, vì nghịch ngợm cô bị ngã từ trên cây xuống chảy rất nhiều máu. Ngay cả Phong luôn điềm tĩnh cũng sợ hãi đến mặt trắng bệch, lúc đó cô còn nghĩ là anh bị thương. Từ đó về sau cô trở nên sợ độ cao.
Lập Hân cảm thán với chiến tích lúc nhỏ của cô.
“Cậu chắc chắn là sẽ nhảy một mình chứ?” Thiên Minh nhìn xuống bên dưới rồi lo lắng nhìn cô.
“Cậu yên tâm, tớ chơi trò này đến chục lần rồi.” Lập Hân giơ tay đảm bảo.
“Hình như Hiểu Đồng đang bảo chúng ta xuống kìa!” Lập Hân nhìn theo hướng Thiên Minh đang nhìn. Hiểu Đồng đang la hét điều gì đó, còn vẫy tay với họ.
“Không vấn đề gì. Cậu ấy lúc nào cũng lo lắng cho tớ.” Lập Hân vội lấp liếm.
Nhìn thấy Hiểu Đồng đang trèo lên, Lập Hân vội bảo nhân viên kiểm tra lại đồ bảo hộ rồi nhảy xuống.
“A…” Nhịp tim cô đang tăng lên, cảm giác vừa phấn khích vừa sợ hãi len lỏi vào lòng cô, kèm theo đó là sự cô độc.
Tốc độ rơi xuống của cô rất nhanh, cô có thể nghe thấy tiếng gió đang gào thét bên tai.
Phong, là anh sao?
Câu nói kia của bố, lời khuyên của người phụ nữ xa lạ kia là có ý gì? Là muốn cô buông bỏ anh sao? Buông bỏ ký ức kia sao? Cô không thể, không làm được…
Hiện tại, Phong là tất cả cô có, là điểm yếu của cô, là thứ duy nhất cô không thể mất đi, là chấp niệm của cô. Từ lúc mất đi gia đình, trong tiềm thức của cô anh là mục đích sống duy nhất của cô. Vì vậy, cô không thể buông tay được, không thể…
Anh không phải là của cô thì đã sao? Chỉ cần anh quay lại, cô sẽ tìm mọi cách để anh không rời khỏi cô, chỉ cần anh quay lại…
Cô thật sự rất mệt mỏi. Một giọt nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống.
Lập Hân dường như nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Phong, cô đưa tay muốn chạm vào, ảo ảnh chợt tan biến trong không khí.
Lập Hân chìm trong bóng đêm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...