Lời Hứa Của Gió


Lập Hân men theo con đường được rải sỏi, cô cởi đôi giày búp bê trắng ra để đi bằng chân trần trên con đường này, cô muốn được cảm nhận từng viên sỏi, từng viên sỏi này đã được Phong, cô và bố cô rải lên.
Cô đã từng đọc ở đâu đó rằng khi nỗi đau thể xác quá lớn sẽ khiến con người ta tạm quên đi nỗi đau trong lòng. Cô muốn nỗi đau từ lòng bàn chân lấn át đi nỗi đau trong tim cô.
Lập Hân đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt. Cô muốn giữ cho bản thân luôn vui vẻ khi đang ở nơi đây.
Lập Hân tiến lại gần cây phong, cây phong giờ đây đã cao lớn, nhưng Phong của cô giờ đang ở nơi nào?
Cô đã từng mong rằng cây phong lớn lên thật nhanh, nhưng bây giờ cô không còn cảm thấy hạnh phúc, nó không còn tồn tại một chút ấm áp nào từ anh, nó chỉ cô độc đứng tại nơi đây.
Lập Hân đưa tay lên sờ thân cây, cô nhẹ nhàng sờ nó như đang nâng niu hạnh phúc của bản thân cô, hình ảnh cô bé và cậu bé ấy hiện lên trong đầu cô.
Tay Lập Hân chạm vào bức tranh trên thân cây, cậu bé và cô bé trong bức tranh không còn nắm lấy tay nhau, khi cây lớn lên khiến cho khoảng cách giữa họ càng xa, như cô và anh, càng ngày càng xa, đến mức cô sợ rằng khi anh đứng trước mặt cô, cô cũng không thể nhận ra anh, có phải anh cũng giống như cô không? Nếu trên đường hai người gặp nhau, hai người sẽ lướt qua nhau như hai người xa lạ sao?
“Phong, sao anh vẫn chưa quay lại.” Lập Hân nhìn vào bức tranh lẩm bẩm.
“Phong, anh sẽ giữ lời hứa chứ. Làm sao đây, em rất sợ hãi, nhỡ đâu anh quên mất lời anh đã hứa thì em phải làm sao đây?” Lập Hân ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh cây phong, cả người cô tựa vào cây phong. Câu hỏi của cô tan vào không gian.
“Phong à! Bố mẹ đã đến thiên đường rồi, nếu cả anh cũng bỏ rơi em thì em biết phải làm sao, em chỉ còn mỗi anh, còn mỗi anh. Vì vậy, anh phải về thật nhanh nhé!” Lập Hân thì thầm với cây phong như đang nói chuyện với Phong của cô.
“Vì em là cô bé ngốc,
nên mãi tin vào lời hứa của anh.

Vì em là cô bé ngốc,
nên mãi đợi anh trong quá khứ.
Vì em là cô bé ngốc,
nên ngốc nghếch tin vào tình yêu của anh.
Em không biết rằng đã quá lâu, quá xa.
Rằng anh đã quên cô bé ngốc ngày nào.
Rằng anh đã quên lời anh đã hứa.
Vì em là cô bé ngốc,
nên em mãi tin mãi đợi.
Vì em mãi là cô bé ngốc.”
Khi hát bài hát này, Lập Hân chợt thấy cô thật giống với cô bé trong bài hát, ngốc nghếch. Lập Hân nở một nụ cười chua xót.
“Rắc…” Tiếng cành cây bị gãy kéo Lập Hân rời khỏi dòng suy nghĩ, cô nhìn về hướng phát ra tiếng động, cách cô khoảng năm mét đang có một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng nhìn cô.
Người đó mặc một bộ thể thao màu trắng, mái tóc ướt đẫm có vẻ là vừa chạy bộ về, chiếc mũi cao, môi đang mím chặt, mày anh ta nhíu lại, đôi mắt chăm chú nhìn cô. Khi nhìn vào đôi mắt này, tim cô đập nhanh hơn. Người này cô đã từng gặp, anh ta từng bị cô ngã lên người, áo anh ta thì bị cô làm bẩn.
Nếu là những người khác, khi chỉ gặp một lần cô không thể nào nhớ ra. Nhưng với anh, ánh mắt của anh rất đặc biệt, ở anh có chút cô độc, bi thương nên dù là mới gặp lần đầu cô đã có thể nhận ra anh. Giống như có một lực hút vô hình khiến Lập Hân không tự giác được mà bước đến gần anh.
Theo suy luận của cô, chắc hẳn anh là người chủ hiện tại của căn biệt thự này. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn cô, lòng cô khẽ buồn, có phải anh ta không hề nhận ra cô không? Có phải anh ta sẽ gọi bảo vệ lôi cổ cô ra khỏi đây không? Nghĩ vậy, Lập Hân vội cúi đầu hối lỗi:
“Chào anh, xin lỗi vì đã vào mà chưa được sự cho phép của anh. Tôi không phải ăn trộm đâu, tôi nhìn từ bên ngoài vào thấy căn biệt thự này xinh đẹp quá nên vào tham quan một lúc thôi. Anh không cần gọi bảo vệ đâu, tôi sẽ ra ngoài ngay.”
“Cô đúng là cô bé ngốc, lúc khóc lúc cười.” Âm thanh không có một chút ấm áp nào vang lên, Lập Hân ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn anh ta, tại sao câu nói của anh ta chẳng ăn nhập vào những gì cô đang nói cả.
Khi thốt lên câu này, Iris cũng thấy giật mình. Theo tính cách của anh thì anh phải quay lưng bỏ đi, hoặc là gọi bảo vệ lôi cô ra khi phát hiện ra cô. Nhưng khi nghe giọng hát trong trẻo nhưng bi thương ấy, anh không tự giác được mà đi tìm nơi phát ra giọng hát.
Khi nhìn từ xa, anh thấy một cô gái mặc chiếc váy xanh lam, lòng anh rất khẩn trương, có phải cô bé của anh đã quay về rồi không. Nhưng khi nhìn thấy cô, trong lòng anh là một nỗi thất vọng, làm sao cô gái này có thể là bé ngốc của anh được chứ.
Anh gặp cô ba lần, mỗi lần anh lại nhìn thấy một con người khác của cô. Khi gặp trên đường, cô là cô gái khá hiếu động, nhìn chầm chầm anh như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Khi gặp trong bệnh viện, cô như mất hồn khiến anh có một chú thương xót. Bây giờ, anh lại nhìn thấy sự trầm lặng trong tâm hồn cô.
Trong vài giây ngắn ngủi, anh dường như muốn giữ cô ở bên cạnh. Suy nghĩ này khiến anh hoảng sợ.

Lập Hân thấy anh ta vẫn trầm mặc nhìn cô, cô thật muốn khóc, cô buột miệng hỏi anh suy nghĩ của cô:
“Anh không nhận ra tôi sao?”
“Tại sao tôi lại phải nhận ra cô?” Iris thu hồi lại sự do dự vừa rồi, anh lạnh lùng hỏi cô, anh cố tỏ ra như chưa hề gặp qua cô.
“Áo, kem, năm nghìn USD.” Nhìn vẻ nghi hoặc của anh, thì ra anh không hề nhận ra cô.
“Cô rất đặc biệt.”
Cô đặt biệt sao? Nhưng biết anh đã nhận ra mình, cô cười vui vẻ để lộ chiếc má lúm đồng tiền.
Iris trầm mặc nhìn chiếc má lúm đồng tiền của Lập Hân, từng có một cô bé từng cười vui vẻ với anh như vậy.
“Anh là chủ nhà sao?” Bỗng nhiên trong đầu cô nảy ra một ý tưởng.
“Đúng.” Bỗng nhiên cô cười nịnh nọt với anh, khiến anh nghi hoặc.
“Chủ nhà duy nhất sao?” Lập Hân vừa nói vừa đưa ngón trỏ lên.
“Đúng.” Iris nghe ra trong câu nói của cô có ý đồ, anh quay lưng lại bước đi.
Lập Hân thấy vậy vội bước theo.
“Anh không thấy cô đơn sao?” Con người đa số đều rất sợ cô đơn, cô phải nắm rõ yếu điểm này để thuyết phục anh.
“Không.” Không ư? Anh đã quen với nó. Nhưng khi quay về nơi đây, anh lại thèm khát cảm giác có gia đình. Vì vậy, nhất định anh phải tìm được bé ngốc của anh, chẳng phải cô bé đã hứa sẽ mãi ở bên cạnh anh sao? Vì vậy, rất nhanh thôi anh sẽ không còn cô độc nữa.
“À! Anh ở với người khác à?” Thì ra trong này còn có người khác sống cùng anh, nhưng không sao cả.

“…” Đúng, rất nhanh thôi anh sẽ có gia đình của riêng anh.
“Bố mẹ?” Không lẽ anh sống cùng bố mẹ, thông thường với độ tuổi của anh, thì thường hay sống một mình chứ.
“…” Bố mẹ ư? Anh có bố mẹ sao? Họ xứng sao?
“Anh trai?” Sao anh ta vẫn im lặng nhỉ, hay là anh trai, có khả năng không nhỉ?
“…” Anh không có anh trai, nếu có anh trai thì tốt biết bao?
“Em gái?” Thông thường anh trai thường yêu thương em gái, khả năng này có thể xảy ra nhỉ?
“…” Đúng, anh có em gái, con của người phụ nữ kia.
“Vợ?” Hay là anh có vợ rồi nhỉ?
“…” Anh thích từ này, sẽ nhanh thôi, nhanh thôi. Nghĩ vậy, môi Iris khẽ cong lên.
“Bạn gái?” Sao vẫn chưa đúng chứ, nhìn bề ngoài của anh chắc hẳn phải có bạn gái rồi chứ?
“…” Bạn gái? Bé ngốc được tính là bạn gái của anh nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui