Lời Hứa Của Ác Quỷ

Chap 57

Thấm thoát cũng đã đến ngày Freen hạ sinh con gái, Push sốt ruột đứng bên ngoài hang động chờ đợi, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo sợ cứ bủa vây khiến lão ma thần đứng ngồi không yên, cho đến khi nghe được tiếng khóc em bé cất lên, Push mới thở phào an tâm.

Becky mừng rỡ bế con gái cho Freen nhìn: "Đây là con gái của chúng ta, chị vất vả rồi!"

Freen gật nhẹ đầu mỉm cười, bàn tay chạm lên má con gái: "Con của chúng ta, hãy cứ gọi là Apinya!"

Cả hai hạnh phúc nhìn nụ cười khẽ trên môi đứa trẻ, nhưng chưa được bao lâu Push đã xông vào cướp con trên tay Becky ôm lấy bảo bối.

"Apinya! Là anh đây, chồng chưa cưới của em đây!"
1

"OA! OA!"

"Em có thể không nhớ gì về anh nhưng tại sao em nhìn thấy anh lại khóc to như thế?"

Becky phì cười giành lại con gái: "Lão ma thần anh vừa vừa phải phải thôi, Apinya bây giờ chỉ là một em bé không biết gì đâu, anh dọa con tôi sợ rồi này. Anh đợi được năm nghìn năm rồi thì cố đợi thêm chút nữa đi!"


"Cơ mà cũng phải cho tôi làm quen dần với Apinya, không khéo sẽ bị kẻ khác giành mất."

Freen thở dài bất lực nhìn hai đại ma đầu tranh nhau bế con gái mình, cô hắng giọng lên tiếng: "Đủ rồi! Bây giờ Apinya còn quá nhỏ, vẫn cần sự chăm sóc của mẹ. Hai người đừng loạn nữa, con bé đói rồi."

Thế là Becky thẳng tay tống Push ra khỏi hang động lần nữa để vợ cho con gái uống sữa. Trông Freen cho con ăn Becky ngồi bên cạnh nhìn không thể rời mắt, cô nửa đùa nửa thật thốt: "Sữa chắc là ngon lắm, em cũng muốn nếm thử."

Rất nhanh là cái lườm sắc lẻm của Freen trao cho Becky: "Em còn như thế chị đuổi luôn em ra ngoài đấy."

Becky không hề sợ hãi mon men tới gần xoa bóp vai cho Freen, sẵn tiện nhìn xuống bầu ngực mơn mởn bên dưới thoắt ẩn hiện sau lớp áo ngoài. Tự nhiên giờ Becky thấy ganh tỵ với con gái của mình ghê nơi, được hưởng lợi công khai như vậy, thời gian qua cô vì đứa trẻ này đã chịu không ít ủy khuất rồi.

"Chị sinh con chắc mệt lắm rồi, cho con bú xong chị cũng nghỉ ngơi đi!"

Giọng Freen bỗng trở nên nghiêm túc: "Cơ thể chị cũng đã hồi phục lên rồi, lát nữa Apinya ngủ chị sẽ quay về Thiên tộc một chuyến, phải phong ấn kết giới lại càng sớm càng tốt, thời gian qua vì bảo vệ huyết mạch chị đã ở đây quá lâu rồi."

"Freen!" - Becky bắt đầu lo lắng ngưng luôn việc xoa bóp vai cho vợ, cô ngồi xuống đối diện Freen đáp: "Em sẽ đi cùng chị!"

"Không đâu. Em sẽ ở đây chăm sóc con chúng ta."

"Apinya đã có Push chăm sóc, em không thể để chị trở về một mình."

Nắm lấy bàn tay Becky ngăn cơn kích động của cô lại, Freen dịu giọng trả lời: "Push sẽ đi cùng chị. Nói một cách khách quan sức mạnh của Push là mạnh nhất ở đây, có anh ấy hộ pháp chị sẽ không sao đâu. Mặc khác nơi này đã được giăng kết giới kiên cố, con gái ở đây cùng em sẽ an toàn hơn."

"Hóa ra các người đều bàn bạc trước cả rồi, bây giờ chỉ thông báo cho em biết thôi phải không?" - Becky giận dỗi cau có.

"Becky, chị... ưm..."

Freen chưa kịp dỗ dành đã bị Becky cưỡng hôn, nụ hôn có chút mạnh bạo như muốn trừng phạt Freen, nhưng rất nhanh sau đó là cử chỉ dịu dàng trao gửi biết bao yêu thương của Becky.

"Làm ơn! Chị phải bình an quay trở lại, em sẽ ở đây cùng con gái đợi chị trở về."

"Chị biết rồi!"


.

.

.

Ngồi cầm bình sữa đút Apinya uống, Becky buồn bã chán nản bâng quơ: "Sao con chẳng có nét nào giống ta hay mẹ con vậy? Cứ như thế lại có khuôn mặt y hệt Thánh mẫu. Ta nhớ mẹ con nhiều lắm có biết không?"

"OA! OA! OA!"

Đang bình lặng như mọi ngày, đột nhiên Apinya khóc mãi không dứt khiến lòng Becky bồn chồn không yên, cô đột nhiên cảm thấy lo lắng tột cùng.

Bên tai truyền tới lời nói của Push thông báo: "Becky, cô đưa Apinya trở về Thánh điện đi! Quỷ vương đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi."

"Thật sao? Tốt quá rồi! Tôi sẽ quay về ngay! Mà Freen đâu rồi?"

"Cô cứ quay về đi!" - Giọng Push lãnh đạm nói.

.

.

.


Bế con gái đi vào Thánh điện, nhìn hai hàng dài Thiên sứ đứng nghiêm trang trước mặt với Push và Pong Nawat ở giữa điện, Becky mỉm cười chào hỏi: "Không ngờ tôi và con gái trở về mà các người chào đón long trọng như vậy."

Pong Nawat hai mắt đượm buồn nhìn đứa bé trên tay Becky, trầm giọng thốt: "Cô đưa con gái gặp mặt Thánh nữ lần cuối đi, chúng tôi đang tiến hành quốc tang."

"Sao cơ?"

Becky như không tin vào tai của mình, hai mắt nhìn về phía người đang nằm trên phiến băng trải đầy hoa cúc trắng, Freen đang nằm bất động ở đó.

"Không thể nào! Các người đang đùa có phải không? Như thế không vui chút nào đâu..." - Khuôn miệng mỉm cười trái ngược với hai hàng lệ tuôn rơi xuống má, Becky chậm chạp tiến tới gần, làm sao có thể thế này được... Cô không cam tâm chút nào...

.

.

.

TBC.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận