Lời Hứa Của Ác Quỷ

Chap 21

Ánh mắt hồi hộp nhìn viên ngọc màu đỏ sáng rực trong lòng bàn tay Becky, Freen nghĩ thầm đó chính là nội đan của ma thần: "Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp đó!"

"Quyết không hối hận." - Becky chắc chắn đáp, đôi mắt đen láy thể hiện rõ quyết tâm nhìn Freen: "Có thể mọi người đều nghĩ rằng đưa ra quyết định này là một phút giây tùy hứng và rất nực cười, nhưng chỉ mình tôi hiểu rõ bản thân mình thấy đáng hay không đáng. Có điều..."

"..."

"Sâu thẳm trong tôi vẫn là linh hồn của quỷ dữ, dù trở thành con người đi nữa, nếu chị dám phản bội tình yêu này, tôi hứa sẽ tận tay lấy lại những thứ tôi đã cho chị, cho dù sức mạnh của tôi không còn nữa."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Becky nói ra lời này khiến cho Freen có chút e ngại, nhưng cô tin tưởng bản thân sẽ không làm ra chuyện bội tín với người yêu, cũng là ân nhân của đời mình: "Đời này Freen chỉ yêu mỗi Becky, nếu bội ước chị sẽ chịu chết dưới tay em, cái mạng này của chị về sau đều là của em hết."
2

"Chị nhớ lấy!" - Becky đưa tay ra trước mặt chờ đợi bàn tay Freen đặt vào, Freen chỉ đơn giản nghĩ cô ấy muốn nắm tay với mình, không ngờ rằng khi vừa chạm tay vào, nơi đó bỗng dưng phát sáng.

"Đóng dấu!"

"Chuyện gì thế?" - Freen tò mò nheo mắt nhìn lại bàn tay của mình.


"Chỉ là một khế ước thôi, đời này chúng ta đều sẽ không phản bội nhau, tin tưởng và yêu thương nhau giống như hiện tại."

Becky mỉm cười, tay chầm chậm điều khiển nội đan của mình dần để cơ thể Freen hấp thụ, chỉ trong nháy mắt nội đan đã biến mất hòa vào cơ thể Freen.

"Chị thấy sao rồi? Sức khỏe đã ổn lên chưa?" - Becky có chút nôn nóng nhìn Freen chờ đợi, nhận được cái gật nhẹ đầu cùng nụ cười tươi trên khuôn mặt đã hồng hào hẳn lên của người đứng đối diện, Becky biết nội đan của mình đã phát huy được tác dụng.

"Cảm ơn em! Chị thấy cơ thể chị lúc này còn khỏe mạnh hơn cả khi viên ngọc kia ở trong người nữa. Đúng là thần kỳ thật!"

"Nội đan của ma thần đương nhiên phải tốt hơn gấp bội rồi. Bây giờ chị còn khỏe hơn cả một tên đàn ông ấy chứ." - Becky nói đến đây cũng đưa tay lên thử vận động một chút, pháp lực hiện tại của cô đã không còn chút nào, nhưng cơ bản vẫn là một người khỏe mạnh: "Về sau luyện tập đều đặn sẽ không sao."

"Chị sẽ luyện tập cùng em!"

Đứng ở một góc cách đó không xa, Henry chắt lưỡi vẫn còn khá tiếc nuối với quyết định của tên ma thần đó: "Khế ước ấy lập ra cho có thôi, pháp lực còn đâu mà thi triển."

Iren khẽ cười lên tiếng: "Thiên sứ không hiểu rõ về khế ước của quỷ rồi, nó được lập ra trước khi ma thần mất pháp lực cho nên vẫn có tác dụng. Nhưng nếu Freen không phản bội ma thần, hai người họ đương nhiên sẽ trải qua cuộc sống vui vẻ và bình yên như thế đến hết đời."

Henry bắt đầu hiếu kỳ về khế ước này, nhìn Iren hỏi tiếp: "Thế nếu cô gái đó bội ước thì sao?"

"Nội đan vẫn đang tồn tại trong cơ thể của Freen, nếu cô ấy bội ước để ma thần phát hiện ra và triệu hồi khế ước, nội đan sẽ thiêu đốt cơ thể đó quay trở về với chủ nhân của mình, Freen nhất định sẽ có cái chết còn đau đớn và thê thảm hơn căn bệnh tim kia rất nhiều."

"Tên ma thần ấy còn biết chừa đường lui cho mình, cũng không đến mức quá ngốc."

"Chỉ sợ nếu điều đó thật sự xảy ra, ma thần sẽ còn đau khổ hơn cả trước đây. Mong rằng hai người họ cứ bình yên vui vẻ như hiện tại thôi."

.

.

.


"Becky, thật ra em bao nhiêu tuổi thế?" - Freen thì thầm thốt khi đang đưa tay lên chạm vào chiếc mũi cao đầy kiêu hãnh của cô gái nằm cạnh mình.

Becky khẽ cười nắm lấy ngón tay Freen đặt xuống: "Chị không nên biết đâu, tôi sợ chị sẽ thấy bỡ ngỡ."

Cô mỉm cười đáp lại: "Yêu em đã là chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của chị, còn chuyện gì có thể khiến chị bỡ ngỡ thêm được nữa."

Becky nhún vai, thành thật trả lời: "Chị biết đó, với khuôn mặt không thể già đi này của mình, tôi không thể dùng tuổi quá lớn được, nếu không bây giờ chị phải gọi tôi là cụ mới đúng."

Lời nói của Becky càng làm cho Freen thêm tò mò: "Vậy cụ Becky bao nhiêu tuổi rồi để em biết đường còn xưng hô."

"922 tuổi."

Freen há hốc mồm kinh ngạc, có nhìn sao cô cũng không tưởng tượng được khuôn mặt này lại gần một nghìn tuổi, quá sốc rồi.

"Freen cứ xưng hô như trước đây đi, không cần thay đổi đâu, dù sao thì sau này tôi đã không còn sức mạnh ma thần nữa, tôi cũng sẽ già đi cùng chị, chị không cần phải để tâm. Hơn nữa trước nay chúng ta xưng hô chị em quen rồi, đừng đổi nữa."

"Cụ Becky!" - Freen ngẩng đầu lên tinh nghịch gọi, nhìn ánh mắt sắc lạnh của người nằm bên dưới, cô bật cười khúc khích: "Chị chỉ muốn gọi thêm một lần thôi, đúng là không quen thật."

"Tôi nghe cũng không quen chút nào, sau này chị không được gọi như vậy nữa."


"Được, nghe em hết!"

"Về sau chị tính thế nào? Chuyện chị khỏe lại hoàn toàn ba chị vẫn chưa biết?"

"Chị có một cách này, nhưng phải nhờ bạn của em giúp đỡ." - Freen lém lỉnh đáp, cô chồm tới hôn lên má Becky một cái trước khi nằm trong vòng tay Becky trở lại.

"Bạn nào cơ?"

"Cái anh chàng con lai thiên sứ Henry đó."

.

.

.

TBC.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận