♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Mộ Sắt nắm cằm Trữ Nhược, ép hắn ngẩng mặt đối diện cùng mình. Mộ Sắt tinh mắt thấy vết thương đỏ trên cổ tay Trữ Nhược, lập tức điểm mấy chỗ huyệt đạo trên cánh tay hắn, lại xé một vạt áo buộc chặt cổ tay hắn lại.
Vải vóc cột chặt đến nỗi giống như muốn cắt lìa cánh tay của Trữ Nhược.
Trữ Nhược đau đớn nhíu mày, Mộ Sắt oán hận nói: “Cứu không sống y, liền muốn tự tử cùng y sao? Y còn chưa có chết thì ngươi đã chết rồi đó biết không?”
Trữ Nhược không chút thay đổi nghiêng mặt qua một bên, bất đắc dĩ vì bị Mộ Sắt giữ chặt cằm nên hắn muốn quay đi cũng không được, chỉ có thể rũ xuống mí mắt không nhìn người trước mặt.
Hai người bọn họ rất giống, sẽ làm người ta sinh ra ảo giác, cứ tựa như khoảng thời gian cầm tay nhìn nhau mỉm cười đã trở lại.
Mộ Sắt nhắm ngay môi Trữ Nhược hung hăng hôn lên, Trữ Nhược giãy dụa không ra, chỉ có thể nghiến chặt răng, Mộ Sắt cắn rách khóe miệng hắn, pha lẫn một mùi máu tươi hỗn tạp.
Đầu lưỡi của hắn cậy mở hàm răng của Trữ Nhược, Trữ Nhược không ngoan cố cắn hắn. Điều này làm hắn hơi chút ngạc nhiên, thu hồi chút cẩn thận còn sót lại, càng thêm không kiêng nể tiếp tục xâm phạm.
Môi ma xát cùng răng đã muốn sưng đỏ lên, Trữ Nhược không chống cự, cũng không đáp lại, giống như một con rối gỗ không có cảm giác, mặc cho Mộ Sắt gây sức ép.
Mộ Sắt hừ một tiếng, cởi quần áo của Trữ Nhược, tùy tay ném bộ quần áo tuyết trắng sang một bên, hắn cũng cởi ra quần áo của mình ra, khí quan cương lên vì dục vọng dâng trào, hắn ma xát hạ thân của Trữ Nhược, làn da trắng nõn của Trữ Nhược bị bại lộ ở trong phòng giam âm lãnh, khiến cho hắn nhịn không được run rẩy một trận, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà.
Vẫn còn nhớ rõ, ngày xưa khi hoan ái, thời tiết cũng lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ toàn thân tăng cao đến nỗi cơ hồ có thể toát ra khói trắng xung quanh.
**** (vâng cảnh H bị cắt mất bằng một câu lãng xẹt QAQ)
Máu của Mộ Cẩm vẫn chảy ra, là màu trắng trong suốt, nhiệt độ cơ thể y lạnh đến thấu xương.
Khi kịch độc “Có ích gì” đã chạy toàn thân thì sẽ khiến cho máu của người trúng độc biến thành loại màu sắc này.
Trữ Nhược điều chỉnh hơi thở, cởi bỏ mảnh y bào quấn quanh ở trên cánh tay, cùng Mộ Cẩm tương đối cổ tay, vận công bắt đầu hoán huyết.
Hắn cảm thấy được thân thể của chính mình đang từng chút từng chút ngưng kết thành băng.
Mộ Sắt đi ra khỏi cửa nhà đá, Âu Dương Huyền Ca đứng ở trong trời mưa phùn, cả người đều ướt đẫm.
Nhìn thấy Mộ Sắt, hắn quay đầu, sắc mặt nghiêm nghị, chỉ nói một câu không đầu không đuôi: “Trời mưa.”
Mộ Sắt thấy gương mặt hắn đều là nước, tóc dính bệt vào hai gò má, dưới chân toàn bong bóng nước, liền nói: “Ngươi khóc?”
Âu Dương Huyền Ca cười nói: “Ta vì cái gì mà khóc?”
Mộ Sắt nhìn bụi cây phía xa xăm nói: “Ngươi còn có thể cứu hắn.”
Âu Dương Huyền Ca nói: “Ngươi biết ta sẽ không.” Hắn nói tiếp, “Cho dù ngươi không ngăn cản ta, ta cũng sẽ không.”
Mộ Sắt hỏi: “Ngươi sau này có hối hận vì đã không ngăn cản ta, hay là ngươi cảm thấy hẳn nên nói cho hắn biết mọi chuyện từ đầu tới cuối?”
Âu Dương Huyền Ca cười nói: “Ta không hối hận.” Mặt mày vẫn thản nhiên.
Mộ Sắt nói: “Ngươi lừa ta. Cũng đang lừa chính ngươi.”
Âu Dương Huyền Ca chuyên chú nhìn hắn: “Nếu ta cứu hắn mà hắn nguyện ý ở bên ta, cho dù chỉ vài canh giờ sau hắn sẽ chết thì cũng đáng giá. Nhưng ta cứu hắn, trong lòng hắn muốn cũng chỉ là ngươi, như vậy có cứu hay không thì cũng có ý nghĩa gì?” Hắn chua sót nói, ” Âu Dương Huyền Ca ta đây sao lại vì một người vô tâm như thế mà hối hận!”
Lời nói kiên định quyết tuyệt, lại chỉ có chính hắn hiểu được, ngay khoảnh khắc hỏi Trữ Nhược “Ngươi có nguyện ý đi cùng ta hay không”, chỉ cần Trữ Nhược gật đầu, cho dù là một câu nói dối, chính mình cũng sẽ mang cho hắn đi khỏi Quang Hoa giáo.
Rốt cuộc vẫn không thể làm như vậy, rốt cuộc vẫn kín miệng như bưng, không phá hủy chuyện tốt của Mộ Sắt.
Đây đến tột cùng là bởi vì tình nghĩa hơn hai mươi năm, hay là bởi vì rốt cuộc yêu không đủ sâu nặng? Cũng có lẽ bởi vì Trữ Nhược thần sắc lạnh nhạt nói ra câu nói đó “Y ở trong này, ta tuyệt sẽ không đi.” Khiến cho nhiệt tình của hắn bị dập tắt?
Cũng có lẽ, tất cả đều đã kết thúc.
Mộ Sắt nói: “Trong lòng hắn muốn không phải ta, mà là Mộ Cẩm.” Hắn đột nhiên nói, “Âu Dương, cùng ta uống mấy ly được không?”
Âu Dương Huyền Ca hỏi: “Vì cái gì?”
Mộ Sắt đáp: “Bởi vì ta vui vẻ.” Hắn từ góc sáng của nhà đá lấy ra một bầu rượu cùng hai ly rượu, rót đầy cho Âu Dương Huyền Ca cùng mình, “Ngươi xem, rượu này so với rượu quý của Ngự Kiếm sơn trang các ngươi thế nào?”
Âu Dương Huyền Ca ngửi ngửi, khen: “Không ngờ ngon hơn nhiều.”
Mộ Sắt uống một hơi cạn sạch: “Đây là ta đặc biệt chuẩn bị, ta đợi hôm nay lâu lắm rồi.”
Âu Dương Huyền Ca hỏi: “Ngươi vui vẻ như vậy, thế tại sao ngươi không cười?”
Mộ Sắt đáp: “Vì quá vui nên mới cười không nổi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...