♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Ra khỏi phòng Âu Dương Huyền Ca, hắn đi thẳng đến nhà đá, không biết có phải vì đã quá muộn hay không mà thủ vệ cũng ít đi vài tên, vẻ mặt ai nấy đều mệt mỏi uể oải. Trữ Nhược thầm suy nghĩ sau đó liền vận khí, xem xét khoảng trống rồi lao thẳng về phía cửa, lên lên xuống xuống, ẩn núp ở sau cửa nhưng rốt cuộc vẫn không thể đột phá tiến vào. Hắn khẽ cắn môi, chỉ đành thò tay vào trong túi lấy một nắm bột phấn, lại dùng khăn trắng bịt mặt lại, thoải mái tiêu sái đi đến gần. Thủ vệ kinh hô chạy đến bao vây: “Người nào?”
Trữ Nhược không nói gì, thẳng đến khi tất cả đám người bao vây chặt hắn, đao kiếm sắp sửa vung lên thì hắn giương tay, bột phấn trắng toát phiêu tán trên không trung, mọi người đều bất ngờ, đợi khi kịp phản ứng muốn che miệng mũi lại thì đã muốn không còn kịp.
Trữ Nhược nín thở, nhìn đám người chung quanh nằm vật xuống, yên lặng không một tiếng động mới lập tức đột nhập vào trong nhà đá. Trữ Nhược vừa định thở phào một hơi, dưới chân đạp phải thứ gì đó mềm mại, Trữ Nhược trong lòng cả kinh, cúi đầu nhìn thấy chính là một gã thủ vệ ngủ gà ngủ gật, người nọ dụi dụi mắt, còn chưa kịp bật người dậy phát ra âm thanh, đã bị Trữ Nhược dùng một cây châm nhỏ cắm vào huyệt đạo, bũn rũn ngã xuống.
Hai bàn tay này, ngoại trừ trị bệnh cứu người, lật sách chế thuốc, nguyên lai còn có thể đả thương người.
Trữ Nhược không có thời gian nghĩ nhiều, ngựa quen đường cũ mở ra mật đạo, tìm được gian phòng giam trước kia. Hắn mang chiếc nhẫn vào, cẩn thận xem xét ổ khóa, rồi cẩn thận nhét chiếc nhẫn vào.
Trong lòng chỉ mặc niệm, hy vọng vật nhỏ này danh bất hư truyền, có thể phát huy công dụng.
Tiếng lộp cộp vang lên, ổ khóa rơi xuống, Trữ Nhược trong lòng mừng rỡ, không nghĩ tới đồ vật nhỏ này lại hữu dụng như vậy, khó trách bọn người kia xem nó như bảo bối.
Trữ Nhược bước từng bước đến trước mặt người ngồi trong tù, run rẩy dùng ngón tay nâng khuôn mặt người đó lên.
Đầu ngón tay như chạm phải hàn băng, Trữ Nhược rùng mình, điều tiết hơi thở rồi khẽ nhắm mắt lại, tay kia thì ấn vào động mạch của người nọ.
Cả người đều bị mùi “mộ hương” trên thân người nọ bao phủ, tim đập mạnh đến mức cơ hồ muốn vỡ cả ***g ngực, nhưng giờ phút này chỉ có thể vứt bỏ hết thảy tạp niệm, cẩn thận bắt mạch.
Qua thời gian hai nén hương, Trữ Nhược mặt xám như tro tàn mở mắt ra, ngồi chồm hỗm bên cạnh người kia, trong ***g ngực trống rỗng một mảnh.
Hắn nhớ tới ba năm trước thay sư phụ bắt mạch, hắn ôm chặt lấy hai đầu gối, vùi mặt vào trên đùi lạnh ngắt của ông, muốn khóc lại chẳng thể rơi nước mắt.
Phía sau đột nhiên sáng ngời, một thanh âm quen thuộc vang lên: “Trữ Nhược, ngươi và Âu Dương nói chuyện đi đến địa lao của Quang Hoa giáo sao?”
Hắn vừa cười vừa nói: “Nếu ngươi không thích có người nhìn thấy, vậy trực tiếp nói với ta một tiếng không phải tốt hơn sao, cần gì phải vất vả tự mình chuốc mê tất cả các thủ vệ?”
Trữ Nhược biểu tình đờ đẫn, hai tay nắm chặt cổ tay người bên cạnh, hàn khí theo làn da chảy vào trong kinh mạch của mình, hàm răng cũng bất giác hơi hơi phát run.
Người đứng ở cửa cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không thấy sao? Ở Thiên Tự Hào lâu ta đã thấy rồi, chiếc nhẫn trên tay của ngươi chính là bảo bối ‘Linh tê nhất chỉ’ của ‘Diệu thủ không không’ Vu Bất Lạc. Trên giang hồ đồn đãi Vu Bất Lạc nửa năm trước thất thủ trong tay Ngự Kiếm sơn trang, bị Âu Dương chém đứt một ngón tay, cuối cùng chỉ có thể cầm ngón tay đứt chật vật bỏ chạy, mà ba tháng trước, Vu Bất Lạc lại lần nữa xuất hiện, mười ngón tay linh hoạt như lúc ban đầu, duy chỉ không nhìn thấy ‘Linh tê nhất chỉ’ nữa. Nguyên lai là tới tay ngươi.”
Trữ Nhược không đáp lại, coi như ngầm thừa nhận. Ngày đó Vu Bất Lạc mang theo ngón tay bị đứt đã đóng băng đến trên núi Kỳ Lân cầu chữa trị, quần áo tả tơi mặt nhiễm bụi đất, chính mình nhất thời nổi hứng, liền chỉ vào ‘Linh tê nhất chỉ’ nói: “Ngươi không có tiền trả cho ta, vậy lấy thứ này làm phí thuốc men cũng được.”
Vu Bất Lạc khổ không thể tả: “Trữ thần y, đây chính miếng ăn của gia hỏa ta, mất đi nó thì ta không thể thi triển ‘Diệu thủ không không’, cũng không biết vất vả biết nhường nào.” Hắn lựa lời nói, “Hay là ngài xem xem, ngài có cần thứ gì khác không, chỉ cần không phải sao trăng, Vu mỗ chắc chắn thay ngài mang tới.”
Trữ Nhược nghe xong lời này của hắn, nhớ tới gốc cây “mộ hương”, lại nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của Mộ Cẩm, trong lòng ngọt ngào, vì thế càng nổi hứng chọc người khác, liền cố ý làm ra bộ dáng không thèm đếm xỉa, nhắm mắt gõ bàn nói: “ Muốn ‘Linh tê nhất chỉ’, hay là muốn ngón tay, chính ngươi chọn một đi, cho dù ngươi dùng hàn băng ngàn năm thì với thời tiết như vầy, hai ngày nữa ngón tay ngươi sẽ thối rửa, đến lúc đó ta cũng bất lực.”
Vu Bất Lạc cắn răng dậm chân, tháo “Linh tê nhất chỉ” ra đưa cho Trữ Nhược, Trữ Nhược tuy rằng cũng không phải thật tâm muốn, nhưng không cần thì cũng cứ nhận, thấy nó được chế tạo tinh xảo khéo léo nên cũng thường xuyên mang ở trên người.
“Linh tê nhất chỉ” vốn là bảo bối mở khóa của Vu Bất Lạc, vốn không nhiều người từng thấy qua, suy nghĩ liền biết chính là Âu Dương Huyền Ca đã chặt đứt ngón tay của Vu Bất Lạc, nói vậy Âu Dương Huyền Ca cũng đã miêu tả qua hình dáng của nó cho Mộ Cẩm nghe, dù Trữ Nhược vội vàng dùng ống tay áo che lại ngón tay thì vẫn bị đôi mắt sắc bén của hắn thấy được.
Người đứng ở cửa hỏi: “Trữ Nhược, ngươi vì sao không nhận lời ta? Có phải còn đang giận ta hay không?”
Trữ Nhược nín một hơi ở ngực, rầu rĩ nói: “Ta tức giận ngươi gì chứ?”
Hắn giật mình: “Là ta cũng không phải người mà ngươi tâm tâm niệm niệm, ngươi làm vậy để chọc giận ta.” Hắn cười đi lên phía trước, cầm lấy tay Trữ Nhược, Trữ Nhược lạnh lùng nhìn hắn, hắn cười nói, “Trữ Nhược, nếu ngày sau có bệnh có tật, ta còn có thể tới tìm ngươi chữa trị được không? Ngươi vẫn sẽ không thu phí ta chứ?”
Trữ Nhược cũng cười: “Nếu ta còn có thể thoát thân, ngày sau nhất định thực hiện hứa hẹn, vẫn như trước không lấy một xu.”
Hắn buông tay Trữ Nhược ra, nâng gương mặt của người đã vô tri vô giác kia, Trữ Nhược vội kêu lên: “Ngươi đừng chạm vào y!”
Hắn liếc nhìn Trữ Nhược, ôn nhu ngày xưa đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn nụ cười hàm chứa nửa phần trào phúng nửa phần khinh thường: “Mộ Cẩm Mộ Sắt, ở trong mắt ngươi có gì khác nhau, hắn là Mộ Cẩm, ta là Mộ Sắt, nhưng sao ngươi không vì ta mà rơi lệ, vì ta mà uống đến say khướt, vì ta mà đau lòng?” Mộ Sắt cúi xuống, tóm lấy thân thể Mộ Cẩm đã không còn sức sống, áp sát vào lỗ tai nói, “Ca ca, những thứ huynh có ta đều có.”
Thân phận, địa vị, thậm chí cả người huynh yêu.
Trữ Nhược nghĩ thầm, nếu Mộ Sắt sinh ra sớm hơn Mộ Cẩm một chút, hết thảy những thứ này đều nên là của hắn.
Hắn nghĩ đến những chuyện trước đây Mộ Cẩm đã làm, vì thế hắn hỏi: “Mộ Sắt, ngươi sao lại không để ta mang y đi? Ngươi đã có địa vị giáo chủ, có giang hồ đệ nhất mỹ nữ làm thê tử của ngươi, có trang chủ Ngự Kiếm sơn trang làm bạn tốt của ngươi. Ngươi sao không để ta lặng lẽ mang Mộ Cẩm rời đi?”
Mộ Sắt nắm lấy cằm của hắn, tà tà cười: “Vậy ngươi thì sao? Ngươi chẳng phải là của ta à?”
Trữ Nhược nhìn thẳng hắn nói: “Ta không phải.”
Mộ Sắt nói: “Ta muốn ngươi.”
Trữ Nhược nói: “Không thể.”
Mộ Sắt hừng hực nhìn chăm chú vào hắn: “Ngươi xem, ta với y có gì khác nhau? Vóc dáng, thanh âm, vẻ mặt. Ngươi cần gì quan tâm một người đã sắp chết?” Hắn cảm thấy thân thể Trữ Nhược cứng đờ, liền cười nói, “Ngươi biết y trúng độc gì.”
Trữ Nhược cắn chặt răng: “Thiên hạ chí độc, ‘Có ích gì’.”
“Có giải dược không?”
“Không có thuốc nào chửa được.”
“Một khi đã như vậy, ngươi còn muốn mang y đi sao?”
Trữ Nhược ảm đạm cười: “Nếu ta không phát hiện ngươi không phải là y, ta đây có thể cứ như thế yêu lầm cả đời, âm thầm phiền muộn. Nếu ta tìm được y, tất nhiên muốn dẫn y đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...