Lời Hồi Đáp Của Thời Gian
Nam Dạ Huyền cầm lấy bàn tay của Vũ Bắc Nguyệt rồi ôn nhu lên tiếng “Anh nghe nói ăn kẹo kiểu này sẽ ngọt hơn đó, anh xin lỗi vừa rồi anh hơi tức giận chuyện em nói dối anh và thái độ né tránh gần đây của em cho nên mới muốn hù dọa em một chút thôi, em đừng có giận anh nha Bắc Nguyệt.
”
“Anh về với cô dâu của anh đi.
”
Nam Dạ Huyền nhìn Vũ Bắc Nguyệt chằm chằm rồi lên tiếng “Đời này của Nam Dạ Huyền ngoại trừ Vũ Bắc Nguyệt sẽ không cưới bất cứ cô gái nào hết.
”
“Không làm được thì đừng có nói nha.
”
Nam Dạ Huyền chắc nịch lên tiếng đáp “Một khi anh đã nói thì nhất định sẽ làm được.
”
Lúc đến Đảo Linh Hồn, buổi tối biển xung quanh đảo phát ra ánh sáng màu xanh rất đẹp mắt, Vũ Bắc Nguyệt đứng ngắm nhìn thầm nghĩ [A Sở, anh có ở trên Đảo Linh Hồn này không hả? Em đã tìm được một người giống y như anh lại đối xử với em rất tốt, A Sở em yêu Nam Dạ Huyền mất rồi, anh đừng có giận em nha, nếu có kiếp sau em nhất định sẽ đi tìm anh.
]
Nam Dạ Huyền cầm một cái áo lông bước đến khoác lên người của Vũ Bắc Nguyệt “Em đang nhớ A Sở hả?”
Vũ Bắc Nguyệt lúng túng “Anh có giận không hả?”
Nam Dạ Huyền khẽ cười đáp “Không có, anh đã nói là không ghen với A Sở rồi mà, em không cần phải lo lắng đâu.
”
Vũ Bắc Nguyệt ngã đầu tựa vào vai của Nam Dạ Huyền “Em xin lỗi Dạ Huyền, ngay từ lúc bắt đầu em không nên giấu diếm thân phận của mình, chẳng qua là vì bảy năm trước em bị bắt cóc do thân phận đại tiểu thư của Vũ gia mới khiến A Sở mất mạng điều đó như một nỗi ám ảnh trong đầu em, vì lẽ đó em không muốn ai biết về gia thế của em hết.
”
Nam Dạ Huyền ôm lấy Vũ Bắc Nguyệt vào lòng, lúc trước anh mất hết ký ức về cô nên không hiểu còn bây giờ thì anh có thể hiểu rõ tất cả rồi, anh lên tiếng an ủi cô “Em không cần xin lỗi anh đâu, là tại anh ngu ngốc không hiểu chuyện, sau này em không cần phải che giấu gia thế làm gì bởi vì anh sẽ mãi mãi bảo vệ em mà Bắc Nguyệt.
”
Vũ Bắc Nguyệt xúc động cô nhón chân hôn lên môi của Nam Dạ Huyền đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh khiến anh bị thụ sủng nhược kinh mà thẫn người vài giây sau đó cũng nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào của cô.
Nam Dạ Huyền thầm nghĩ [Bắc Nguyệt thật không ngờ chúng ta lại có thể trùng phùng thêm một lần nữa, anh chính là A Sở của em đây nhưng thời điểm hiện tại chưa phải lúc thích hợp để công khai chuyện này, chờ anh tìm được kẻ thù cuối cùng thảm sát gia đình anh báo thù xong thì anh sẽ cùng em xây dựng hạnh phúc dang dở bảy năm trước…anh sẽ bù đắp tất cả những mất mát tổn thương và sự cô đơn lạc lòng của em trong suốt bảy năm qua.
]
Sau chuyến đi Đảo Linh Hồn trở về Nam Dạ Huyền càng quét khắp nơi muốn tìm ra băng nhóm sát thủ đã thảm sát gia đình mình để báo thù cho xong nên cũng hạn chế gặp mặt Vũ Bắc Nguyệt để tránh cô gặp nguy hiểm.
Vũ Bắc Nguyệt lại đến thị trấn Phù Mộng làm từ thiện như những năm trước khi rời khỏi Nam Đô, tình hình thời tiết mấy năm nay thay đổi hơi phức tạp mới đầu đông mà tuyết đã rơi rất dày.
Lần này Vũ Bắc Nguyệt thuê dịch vụ vận chuyển đồ để vận chuyển thức ăn, áo ấm, chăn bông đến thị trấn Phù Mộng chứ không đi cùng người bên Vũ gia như những năm trước.
Xe chạy được nửa đường thì tuyết dày khó mà di chuyển nên tài xế quay lại nói với Vũ Bắc Nguyệt rằng anh ta không muốn tiếp tục di chuyển đến thị trấn Phù Mộng nữa.
“Đường tuyết quá dày, đi rất mất thời gian nên tôi không muốn đi nữa.
”
Vũ Bắc Nguyệt cau mày “Anh đừng nó nói đùa kiểu đó được không hả? Bây giờ trên xe có rất nhiều đồ nếu anh không tiếp tục di chuyển đến thị trần Phù Mộng thì tôi biết làm cách gì mà đi đến đó được chứ.
”
“Nhưng tuyết dày thế này chắn tầm nhìn, xe lại di chuyển rất chậm nên tôi không muốn đi nữa.
”
Vũ Bắc Nguyết tỏ vẻ khó chịu lên tiếng “Này anh lúc tôi thuê dịch vụ bên anh vận chuyển hàng hóa có báo rất rõ địa điểm mà tôi muốn đến rồi, tôi đã thanh toán đầy đủ khoản chi phí mà bên công ty anh yêu cầu bao trọn gói chuyến đi này, vì lẽ đó anh phải đưa tôi đến địa điểm theo giao dịch với hợp đồng bên công ty chứ không được bỏ tôi giữa đường thế này.
”
Người tài xế tỏ thái độ bực dọc nhìn Vũ Bắc Nguyệt bằng ánh mắt tức giận “Lúc nhận nhiệm vụ này tôi đâu có biết đường đi khó khăn tuyết dày nguy hiểm như thế này, tôi mà biết thì đã từ chối ngay từ đầu rồi, số tiền cô trả không xứng đáng để tôi mạo hiểm tính mạng đi tiếp.
”
Vũ Bắc Nguyệt nhướng mày “Anh muốn tăng tiền đúng không? Tôi tăng gấp đôi đi tiếp đến thị trấn Phù Mộng cho tôi.
”
“Dù cô tăng gấp năm thì tôi cũng không muốn đi, mời cô xuống xe cho, về đền bù hợp đồng tôi sẽ nói công ty liên hệ với cô sau.
”
Sau đó người tài xế đem hết hàng hóa trên xe xuống để ven đường và đuổi Vũ Bắc Nguyệt xuống xe luôn.
Vũ Bắc Nguyệt nhìn chiếc xe tải chạy đi mà đứng bất lực, thôn Phù Mộng nằm trên núi sóng điện thoại vô cùng yếu, cô liên hệ với một số đơn vị vận chuyển khác nhưng không ai nhận vận chuyển đồ lên núi hết.
Trời thì lạnh cóng, tuyết rơi rất nhiều Vũ Bắc Nguyệt đang mặc một cái áo lông rất dày rồi nhưng đứng lâu cũng không chịu nổi cả người cô đã lạnh cóng hết lên, mỗi khi gió thổi qua thì đôi vai cô lại run lên vì lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...