Lúc Lục Á Tinh ngừng làm việc với Quan Tử Vân, hắn đã hỏi rằng “Nhờ sự trợ giúp từ pháp lực truyền vào “lời gọi từ cõi chết”, hồn ma này đã có thể đẩy nhanh quá trình khiến người khác tự sát từ vài tuần chỉ còn một ngày, liệu có cách nào để quá trình đó diễn ra nhanh hơn nữa không?”
“Sao cậu lại muốn nhanh hơn nữa? Nếu vậy thì đâu kịp thời gian để đòi tiền người nhà của họ.” Quan Tử Vân không rõ vì sao Lục Á Tinh lại thắc mắc việc này.
“Chỉ là tò mò thôi, chỉ dùng khi khẩn cấp.” Lục Á Tinh nói.
“Chuyện đó thì có thể, nhưng đổi lại, sau khi thực hiện việc đó, cậu sẽ mất hết pháp lực hiện tại.” Quan Tử Vân đáp.
“Mất hết pháp lực sao?”
“Đúng vậy, việc thực hiện những tà thuật quá mạnh sẽ khiến cân bằng âm dương trong cơ thể bị rối loạn. Việc lấy lại được sự cân bằng đó mất thời gian rất lâu, đối với tuổi thọ con người thì chẳng khác gì mất hết pháp lực cả.” Quan Tử Vân cảnh báo nhưng vẫn chỉ dẫn cho hắn cách thực hiện.
Lúc này, để đối phó với Thẩm Trí thì đây là cách duy nhất để thực hiện kế hoạch. Nếu đợi Thẩm Trí nghe được tiếng nói rồi tự sát thi ông ta hoàn toàn có thể thông báo cho Đường Mộc Nhi để cô thực hiện việc thanh tẩy hồn ma.
Thẩm Trí ngay sau khi bị nhập liền nghe thấy tiếng gọi của hồn ma.
“Ngươi chỉ là một đứa con hoang không ai chào đón.”
“Sự sống của ngươi vốn đã là sai lầm ngay từ đầu.”
“Chẳng phải ngươi thấy mình không hạnh phúc sao? Hãy bắt đầu lại một cuộc đời mới đầy hy vọng.”
Thẩm Trí trong giây phút đó cố gắng chống lại nhưng lời nói của hồn ma và suy nghĩ của ông nhanh chóng hòa vào làm một. Ông ta nhìn thấy ban công đang mở phía trước mặt liền nghĩ “Tiến về phía trước đí.”
Ông ta từ từ tiến tới đó. Lục Á Tinh nghiêng người nhường đường cho Thẩm Tài. Dù việc Thẩm Trí nhảy từ ban công nhà hắn tự sát có chút phiền phúc nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn một camera ghi lại hình ảnh này, có thể chứng minh hắn không làm gì Thẩm Trí cả, là ông ta tự muốn tự sát.
Lúc đi ngang qua hắn, Thẩm Trí ngừng lại, cho tay vào áo khoác. Lục Á Tinh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cho rằng Thẩm Trí chỉ đang cố phản kháng, giống như lúc Thẩm Mai dùng chút lý trí cuối cùng để lưu lại dấu vết tố cáo hắn trên cánh tay.
Thế nhưng không ngờ, Thẩm Trí lại rút ra một con dao, nhanh chóng đâm hắn một cú. Lục Á Tinh không hề đề phòng nên không kịp tránh né. Thẩm Trí đã nghĩ tới khả năng mình bị Lục Á Tinh khống chế nên đã mang theo dao để phòng thân, đã đến nước này thì ông ta quyết kéo hắn theo cùng đến cõi chết.
Sau khi ra tay, Thẩm Trí không còn điều khiển được cơ thể nữa, lao ra khỏi ban công. Lục Á Tinh nhìn theo, hắn mỉm cưởi vì kế hoạch đã thành công trót lọt. Còn lại Thẩm Trí Nguyên, ông đã quá già rồi, lại vừa bị lên cơn đau tim, sau khi nghe tin Thẩm Trí cũng tự sát, có lẽ không còn cầm cự được lâu nữa.
Đúng lúc đó thì cửa phòng bật mở, Đường Mộc Nhi, Tạ Lâm và Lăng Hồng bước vào. Việc Thẩm Trí có thể lén ra ngoài bằng cửa sau đã nằm trong tính toán của Đường Mộc Nhi, cô và Lăng Hồng đã cố tình đứng thật lộ liễu ở cửa trước và Tạ Lâm đứng mai phục ở cổng sau. Sau đó họ bám theo Thẩm Trí đến tận đây. Do phải giữ khoảng cách nên họ không kịp bám theo ông ta vào thang máy, nhưng họ đều biết ông ta tới để gặp Lục Á Tinh. Cả ba chờ thang để lên phòng hắn ta, nhưng trong thời gian ngắn ngủi ấy đã đủ để mọi chuyện diễn ra.
“Lục Á Tinh, anh bị làm sao vậy?” Lăng Hồng chạy tới, cô tạm quên đi những chuyện mà hắn đã gây ra.
“Không có gì. Em thấy đấy, anh đã xử lý xong hết những kẻ tranh giành với em rồi, và đổi lại thì anh cũng không còn pháp lực sử dụng hồn ma nữa.” Lục Á Tinh nói.
“Giờ mà anh còn quan tâm việc đó sao? Để em gọi cứu thương.” Lăng Hồng liền bấm số nhưng bị Lục Á Tinh ngăn lại.
“Không cần đâu, anh đã nói rồi, việc anh làm là muốn tốt cho em cơ mà, không phải vì tham muốn giết chóc gì cả. Anh sẵn sàng từ bỏ quyền điều khiển “lời gọi từ cõi chết” rồi đấy.”
“Em hiểu rồi, chuyện đó khoan hãy bàn tới, giờ phải gọi cứu thương đã.”
“Không. Em nói đúng, những việc này dù vì mục đích gì thì cũng là tội lỗi, mà đã là tội lỗi thì phải đền mạng.”
Đường Mộc Nhi nhìn thấy chiếc hộp đen nằm ở gần đó, cô nhận ra đó chính là thứ dùng để điều khiển hồn ma. Thế là cô liền nhặt lấy chiếc hộp và đi xuống dưới, lại gần đám đông đang vây quanh xác của Thẩm Trí. Cô mở nắp hộp ra, lập tức cảm nhận được hơi lạnh do hồn ma đi qua. Cô đóng nắp lại.
Không lâu sau thì cảnh sát đã đến, họ kết luận là Thẩm Trí đã giết Lục Á Tinh do mâu thuẫn sau đó nhảy lầu tự sát. Mặc dù vẫn còn nhiều tình tiết chưa gải thích được nhưng đây là kết luận hợp lý nhất.
Lục Á Tinh đã chết, hồn ma cũng đã được thu phục, mọi chuyện xem như đã được giải quyết. Chỉ tiếc rằng tất cả người nhà họ Thẩm đều đã mất mạng.
“Lăng Hồng, chị sau này dự định thế nào? Sẽ nhận lại ba mình chứ?” Đường Mộc Nhi hỏi.
“Không, nếu nhận lại ông ấy thì chẳng phải là theo ý của Lục Á Tinh sao? Dù không phải tôi cố tình bảo anh ấy làm thế nhưng cứ ngang nhiên hưởng thành quả như vậy cũng không khác gì tòng phạm cả.” Lăng Hồng đáp, cô thấy cuộc sống như hiện tại vẫn đang rất ổn.
“Tôi nghĩ là chị nên nhận lại ông ấy.”
“Tại sao? Vì tiền là không thể chê được ư?”
“Không phải vấn đề tiền bạc. Chị nghĩ thử xem, Thẩm Trí Nguyên trong thời gian ngắn mất cả năm người con, ông ấy chắc hẳn đang cô đơn và đau buồn lắm. Mặc dù chị, Đới Hoàng Thiên và Viên Dạ đều được xem như người nhà, nhưng ruột thịt vẫn có sự thiêng liêng của nó. Ông ấy hẳn sẽ rất hạnh phúc nếu biết mình vẫn còn một người con.’’ Đường Mộc Nhi thuyết phục cô ấy.
Lăng Hồng hơi nghĩ ngợi một lúc rồi đáp “Có lẽ cô nói đúng.”
Chỉ còn một việc cuối cùng mà Đường Mộc Nhi cần giải quyết, đó chính là hồn ma bên trong chiếc hộp. Đường Mộc Nhi trở về nhà và mở chiếc hộp ra, lập tức hồn ma xâm nhập vào trong đầu cô.
“Đường Mộc Nhi, cô là một kẻ mang lời nguyền, những người ở xung quanh cô, một là chết, hai là bỏ chạy như mẹ cô.”
“Một người như cô việc gì phải sống trên đời nữa, hãy chạy trốn khỏi lời nguyền, chạy đến cõi chết.”
Những lời nói lập tức hiện lên trong đầu cô. Những lời đó được xây dựng từ những gì vốn ở trong đầu cô như chuyện lời nguyền hay việc những người chết, những người bỏ chạy. Cô có thể hiểu được vì sao hồn ma này lại khiến nhiều người tự tử như vậy. Đường Mộc Nhi mỉm cười tự nói với chính mình, cũng như nói với hồn ma “Tôi không quan tâm chuyện tương lai thế nào, hay có lời nguyền hay không. Tôi chỉ cần biết hiện tại tôi đang rất hạnh phúc với những người xung quanh.”
“Cô có thể chối bỏ tương lai, nhưng nó sẽ tới, và lúc đó, mọi thứ sẽ càng đau khổ hơn. Chi bằng cứ kết thúc tất cả ngay bây giờ.”
Đường Mộc Nhi không muốn đôi có nhiều, cô đốt một lá bùa và đáp lại “Một, hai,ba, thanh tẩy.”
…- HẾT -…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...