Lời Gọi Từ Cõi Chết

Thẩm Tài thất kinh, bàng hoàng khi nghe tin Thẩm Mai chết. Hơn nữa cô ta lại còn chết bởi vì tự sát, càng ngạc nhiên hơn khi biết cô ta còn để lại lời trăn trối trước khi chết.

Người ngoài nhìn vào cứ ngỡ anh ta bị chấn động bởi cái chết của em gái, nhưng thật ra là anh ta đang cảm thấy sốc bởi vì Lục Á Tinh đã lừa anh ta. Thẩm Tài không tin lại có sự trùng hợp đến mức Thẩm Mai lại tự sát lúc này. Anh ta chắc rằng Lục Á Tinh đã giở trò gì đó để lừa anh ta.

Thế là Thẩm Tài liền đi tìm gặp Lục Á Tinh, hắn ta cũng không né tránh, chấp nhận gặp mặt ngay.

“Lục Á Tinh, cậu rất quá quắc, lợi dụng tôi giúp đỡ rồi giả vờ bể kèo để đánh lẻ à?” Thẩm Tài ngay lập tức chất vấn.

“Anh nói gì đấy? Nếu tôi không hợp tác với anh thì tôi được lợi lộc gì đâu.” Lục Á Tinh bình tĩnh giải thích.

“Cậu nói cũng phải, vật tại sao cậu phải lừa tôi?” Thẩm Tài hỏi.

“Tôi không muốn lừa anh, là tôi lừa Đường Mộc Nhi, nhưng muốn lừa kẻ địch thì phải lừa quân mình trước.Vậy nên để anh phản ứng thật tự nhiên, tôi quyết định không nói anh nghe quyết định của mình.” Lục Á Tinh phân tích.


“Vậy cậu nghĩ tôi không biết diễn kịch à?”

“Đa phần mọi người đều không biết mà?” Lục Á Tinh mong rằng mình không nằm trong số đông không biết diễn đó, ít nhất thì hắn cũng lừa được Thẩm Tài.

“Được rồi, vì tôi bao dung độ lượng nên bỏ qua cho cậu lần này. Thế tại sao cậu lại tha cho Thẩm Lực để giết Thẩm Mai?”

“Tất nhiên là để làm mất lòng tin của ba anh vào bà đồng chứ sao nữa? Giờ thì chúng ta có thể tự do hành động rồi. Nếu con nhỏ Đường Mộc Nhi đó còn cản trở thì giết được Thẩm Lực cũng không có cách giết Thẩm Mai.”

Thẩm Tài gật gù, tán thưởng “Xem ra cậu cũng có chút khôn khéo đấy. Thế giờ giết được Thẩm Mai rồi thì tiếp theo sẽ tới ai, Thẩm Trí hay Thẩm Lực?”

“Tôi có thể dễ dàng tiếp cận Thẩm Trí nên ông ta sẽ để cuối cùng, trước mắt chúng ta sẽ đối phó với Thẩm Lực.” Lục Á Tinh đáp “Nhưng Thầm Lực lại tin vào chuyện hồn ma, nên nếu ông ta nghe thấy tiếng nói trong đầu thì chắc chắn sẽ báo cho Đường Mộc Nhi biết mà không cần Thẩm Trí Nguyên ra lệnh.”

“Cũng có lý, tôi cũng lo điều đó.”

“Vậy nên kế hoạch này tôi sẽ cần anh giúp sức.”

“À, ra là lại cần sự trợ giúp của tôi nên cậu mới tìm tới tôi đấy à?”

“Anh tìm tôi mà?” Lục Á Tinh đính chính lại.

“Đúng vậy, đúng vậy, là tôi tìm tới để cứu rỗi cậu. Tôi biết bản thân cậu đâu làm được gì một mình.” Thẩm Tài tự đắc nói.

“À, ở, thì cứ coi như vậy.” Hắn cảm thấy không cần đôi co với kẻ như Thẩm Tài, cứ để anh ta thích nói gì thì nói, miễn anh ta hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.


“Được rồi, nói kế hoạch ra đi.” Thẩm Tài ra lệnh.

“Nghe này, sắp tới tôi sẽ luyện một loại thuốc phép, giúp khống chế tinh thần của Thẩm Lực nhằm xóa bỏ ý định gọi giúp đỡ của ông ta nếu ông ta nghe thấy tiếng nói trong đầu.”

“Có loại thuốc ảo thế luôn sao?” Thẩm Tài thấy hơi kì quặc, cứ như loại thuốc làm riêng ra trong tình huống này vậy.

“Ừ, trên đời này cái gì chẳng có.” Lục Á Tinh đáp, hắn nhìn xem Thẩm Tài có nghi ngờ gì không, thật may là anh ta đã bị thuyết phục.

“Thế tôi phải làm gì với nó, đổ vào miệng Thẩm Lực à?”

“Tất nhiên không thể thô lỗ như thế, cứ hẹn anh ta uống nước, rồi len lén bỏ thuốc vào, được chứ?”

“Giống như lén bỏ thuốc ngủ vào nước ấy à?”

“Anh bỏ thuốc ngủ vào nước để làm cái gì?”

“Người nghiêm túc như cậu không hiểu đâu. Nếu vậy thì không có gì phải lo, tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này.” Thẩm Tài cảm thấy rất tự tin, anh ta chưa bao giờ bị bắt tại trận cả.


Lục Á Tinh mặc dù không hiểu ý anh ta nhưng hắn cho rằng Thẩm Tài không khoác lác về việc này.

“Vậy nhé, chúng ta sẽ gặp lại sau.” Lục Á Tinh chuẩn bị rời đi thì bị gọi lại.

“Còn một việc quan trọng nữa. Tôi phải làm rõ trước khi tiếp tục hợp tác.”

Hắn cảm thấy hơi lo lắng, liệu Thẩm Tài có nhận ra gì đó bất thường không? Cứ thăm dò đối phương trước là tốt hơn cả “Còn chuyện gì nữa, tôi nghĩ mọi thứ đã rõ ràng rồi mà.”

“Giao kèo chia 5% tài sản, tôi đang nghĩ sẽ giảm xuống 4%, tôi phải làm việc quá nhiều.” Thẩm Tài thương lượng.

Lục Á Tinh thở phào, thì ra chỉ là bản tính tham tiền của Thẩm Tài nổi lên. Hắn không bận tâm về điều đó, dù sao thì đến cuối cùng, Thẩm Tài cũng sẽ không nhận được gì ngoài giấy tiền vàng mã. Tuy nhiên, để chân thật hơn, hắn vẫn kì kèo “5% đó là đã tính cả việc anh phải làm việc rồi, đừng quên, “lời gọi từ cõi chết” của tôi mới là thứ quyết định.”

“4,5% thì sao?” Thẩm Tài ra giá, đứng trước sự cương quyết của Lục Á Tinh, cuối cùng Thẩm Tài cũng đầu hàng “Được, vẫn cứ 5%.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận