Thẩm Mai trở về nhà sau cuộc họp gia đình, cô ta đang cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ngoài ba cô ta ra thì những người còn lại trong nhà chỉ làm cô ta phát ghét. Ông anh cùng mẹ Thẩm Tài thì chỉ là tên vô dụng suốt ngày ra vẻ, Thẩm Trí thì lúc nào cũng như kẻ trầm cảm kéo không khí đi xuống, Thẩm Lực và Lý Mộng Hàm thì như bọn phách lối, ngay cả người anh đã mất Thẩm Đức cô cũng không coi ra gì, ông ta là một kẻ tồi tàn đúng nghĩa.
Lúc nãy cô thấy Lý Mộng Hàm tỏ thái độ không tốt với Thẩm Tài, mặc dù thái độ giữa họ vốn không tốt, nhưng chắc còn vấn đề nào khác.
Hôm nay ba cô ta rất vui vì hồn ma ám gia đình đã bị loại bỏ, thật lòng cô thấy khá tức giận khi chị dâu cô thông đồng với bà đồng để lừa gạt người già cả. Nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã ổn thỏa rồi, không cần phải làm rắc rối thêm nữa.
“Cô có thấy cuộc sống này quá vô nghĩa không.”
Một tiếng nói trong đầu khiến Thẩm Mai giật mình. Cô ta nhìn quanh quẩn để tìm xem ai là người đã nói.
Trong phòng chỉ có mình cô ta, vậy tiếng nói đó đúng là ở trong đầu của cô.
“Thẩm Mai, để xây dựng thương hiệu thời trang hiện tại cô đã vùi dập bao nhiêu người rồi?”
“Cô đâu có muốn như vậy phải không? Cô thấy tội lỗi khi phải hại nhiều người như vậy?”
“Im đi.” Thẩm Mai hét lớn. Đúng là cô không phù hợp với thương trường, cô đã nghĩ mình có thể phát triển mà không cần làm hại ai. Tuy nhiên, với sự góp ý của các cố vấn, cô đã theo ý họ sử dụng các thủ đoạn trái pháp luật và trái đạo đức để giúp thương hiệu nhanh chóng có chỗ đứng trong xã hội.
Ban đầu Thẩm Mai đã có phân vân rất nhiều về việc này, nhưng sau đó cô ta đã quyết tâm rằng sống không vì mình trời tru đất diệt, từ lâu cô ta đã không còn cảm thấy tội lỗi nữa. Thế nhưng vì sao bây giờ lại có tiếng nói này?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Họa Quốc - Thức Yến
2. Trà Xanh Ướp Đường
3. Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng
4. Yêu Đương Tự Nguyện
=====================================
Cô nhớ những cảnh báo của Lý Mộng Hàm, nhưng Thẩm Mai vẫn không muốn tin vào những chuyện sặc mùi mê tín như vậy. Hơn nữa, chẳng phải bà đồng đã tuyên bố là hồn ma đã bị thanh tẩy rồi hay sao?
“Chắc chắn là bệnh tâm lý, mình phải đi gặp bác sĩ thôi.” Thẩm Mai tự nhủ với mình.
Cô ta nghĩ có nên cho mọi người biết là căn bệnh này lại xảy ra không. Cuối cùng cô quyết định là không nên, Lý Mộng Hàm sẽ lại cho rằng đây là hồn ma và bắt cô tham gia mấy buổi trừ tà lừa đảo.
Thẩm Mai không dám chậm trễ, liền dùng tiền đặt lịch ngay với một bác sĩ tâm lý có tiếng. Ông ta nghe cô trình bày rồi phân tích một số thứ mà cô ta không hiểu được. Sau đó ông đưa cho cô một số thuốc và bảo sẽ theo dõi thêm.
Sau khi trở về nhà, tiếng nói ấy ngay một rõ hơn, và dường như sự phản đối của cô ta đang dần mất đi. Càng lúc cô càng thấy giọng nói đó có lý lẽ của nó.
“Thẩm Mai, cô không thể sống thảnh thơi như vậy khi đã dồn bao nhiêu người vào chỗ chết.”
“Bây giờ, chỉ có cái chết mới có thể bù đắp cho những sai lầm đó thôi.”
Cái chết, Thẩm Mai hoảng sợ khi nghe những lời nói đó. Đây là những gì mà Thẩm Đức và Thẩm Lực đã nghe thấy và quyết định kết liễu cuộc sống của mình. Thẩm Mai không cam tâm chấp nhận kết quả đó, cô ta tin rằng tâm lý của mình đủ vững để chống lại căn bệnh này.
Đêm đến, ngay cả trong mơ cô ta cũng nghe thấy giọng nói đó, thậm chí là thấy những người cô từng hãm hại trở về đòi mạng. Giật mình tỉnh dậy, Thẩm Mai nhìn ra ban công, cô rời khỏi giường và mở cửa bước ra ban công.
Lúc này, trong đầu Thẩm Mai mới nhận thấy một việc khác thường, chứng bệnh tâm lý của Thẩm Lực đã tự nhiên biến mất.
Việc này nên lý giải thế nào? Do chấn thương đã giúp tâm lý của ông ta tỉnh táo trở lại chăng? Như thế có hợp khoa học không? Cô ta chưa từng nghe việc đó, có rất nhiều người mắc chứng trầm cảm đã tự sát rất nhiều lần, không thể có việc họ chết hụt rồi trở lại bình thường.
Cô ta cũng đã nghe việc có những người sau khi thoát chết thì yêu đời hơn, nhưng thường thì họ đều tìm đến cái chết do quyết định nông nỗi, không giống với tình trạng của gia đình họ Thẩm.
Vậy điều gì hợp lý đây? Phải chăng đúng là có một hồn ma đang ám lấy gia đình này và bà đồng đã thất bại trong việc bắt nó. Lúc này, Thẩm Mai hối hận khi đã giấu mọi người. Nếu để bà đồng kiểm tra một chút thì cũng đâu mất bao nhiêu thời gian. Thẩm Mai muốn gọi ngay một cuộc cho Lý Mộng Hàm nhưng cơ thể cô đã không còn kiểm soát được nữa.
“Đúng rồi, cứ tiến về phía trước.” Giọng nói trong đầu cô thúc giục.
Thẩm Mai cố đấu tranh tâm lý nhưng thất bại, cơ thể cô vẫn tiến về phía lan can và nhoài người về phía trước. Trong lúc đó, cô nhìn thấy thấp thoáng một bóng người đang đứng ở cổng sau biệt thự của cô.
“Lục Á Tinh?” Thẩm Mai nhận ra người đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...