Lý Mộng Hàm và Thẩm Trí Nguyên quay trở lại. Ông nói đúng giờ thì mọi người sẽ tập họp tại phòng khách của ông để thực hiện lễ trừ tà.
Lý Mộng Hàm cùng hai người chào ông rồi ra ngoài trước. Bà nói “Con đừng làm mẹ sợ thế chứ. May mà mẹ miệng lưỡi linh hoạt mới thuyết phục được ông tin tưởng con.”
“Con đâu có cố ý.” Đường Mộc Nhi làm vẻ mặt buồn xo.
“Này, con làm thế người ta nghĩ mẹ bắt nạt bà già đấy.” Lý Mộng Hàm nhắc nhở.
“Vâng.” Đường Mộc Nhi cười vui vẻ.
“Thái độ bình thường thôi.”
Ba người vào phòng khách, tại đó Thẩm Mai đã đợi sẵn.
“Chào chị dâu, đây là bà đồng mà ba đã nhắc tới đây sao?” Cô ta hỏi.
“Phải, tôi là bà đồng.”
“Nghe vớ vẩn quá, tôi đến đây vì ba bảo tôi tới thôi, chứ tôi không tin mấy người như bà đâu.” Thẩm Mai nói không nể nang gì.
“Không cần tin, chỉ cần cô ngoan ngoãn đừng phá rối là được.” Đường Mộc Nhi ngồi xuống ghế “Ôi, thỉnh thoảng xương khớp lại đau nhức khó chịu quá.”
Thẩm Mai nhìn sang Tạ Lâm rồi hỏi “Anh ta là ai thế?”
“Tôi là cháu của bà ấy, đồng thời là trợ thủ.” Tạ Lâm giới thiệu.
“Anh tên gì nhỉ? Liệu chúng ta có thể làm quen không?” Thẩm Mai hỏi, cô ta thấy Tạ Lâm khá điển trai, hợp với gu của mình.
“Tôi tên Tạ Lâm.” Vì Lăng Hồng đã biết cái tên này rồi nên anh cũng không cần giấu “Còn việc làm quen thì... bà thấy sao?”
“Không cần làm quen, chúng ta trừ ma xong sẽ đi ngay, không trở lại đây nữa đâu.” Đường Mộc Nhi nói.
Thẩm Mai ngoảnh mặt đi tỏ vẻ khinh thường, trước giờ cô không thích mamaboy, đằng này còn là grandmaboy thì càng ghét hơn. Thiện cảm của cô với Tạ Lâm đã mất hết. Anh thấy may mắn vì điều đó.
Từ ngoài cửa, một người đàn ông bước vào. Ông ta không nói lời nào ngồi xuống ghế, chủ động tránh xa mọi người. Thái độ của người này rất thiếu tự tin, luôn nhìn xuống dưới. Thẩm Mai nhìn ông ta với thái độ coi khinh. Không khó để kết luận đây là Thẩm Trí.
Một lúc sau, lại có thêm một người nữa xuất hiện, nhìn vào mái tóc dài của anh ta, có thể đoán ra đây là Thẩm Tài.
Quan điểm của anh ta giống như người em cùng cha cùng mẹ của mình “Cái gì mà bà đồng với hồn ma chứ, ba mê tín quá rồi. Chị dâu, chị còn hùa theo với ba nữa.”
“Cứ thử cũng đâu mất gì.” Lý Mộng Hàm đáp.
“Không mất gì nên em mới thử, nếu không thì dù là ba nói em cũng không nghe theo đâu.” Thẩm Tài ngồi xuống gần Thẩm Mai. ‘Này bà đồng, bà lấy của nhà này bao nhiêu tiền thế.”
“Tiền bạc chỉ là con số, tôi giúp mọi người thoát khỏi các hồn ma, mọi người trao lại cho tôi tấm lòng.” Đường Mộc Nhi nói một câu mà cô cũng không hiểu ý là gì, chỉ thấy nó giống cách nói của mấy bà đồng.
“Bà nói cái gì thế?” Thẩm Mai khó chịu.
“Ý của bà tôi là...” Tạ Lâm muốn giúp giải thích nhưng cũng không hiểu ý cô là gì.
Họ cứ nhìn nhau như vậy cho đến lúc Lăn Hồng đẩy chiếc xe lăn mà Thẩm Trí Nguyên đang ngồi ra.
“Các con đã tập trung đông đủ rồi.” Ông lão nói, ánh mắt ông hiện lên nỗi buồn khi không có hai người con lớn ở đây.
“Chúng ta bắt đầu buổi lễ trừ tà ngay nhé.” Đường Mộc Nhi đứng dậy nói.
“Được thôi, làm nhanh nào.” Thẩm Mai hối thúc.
Đường Mộc Nhi lấy ra bốn lá bùa dán lên trán của bốn người nhà họ Thẩm. Thẩm Mai phàn nàn “Cái dính dính trên bùa này có làm trôi mất kem nền của tôi không đấy?”
“Nếu cô sử dụng đồ tốt thì không đâu.” Đường Mộc Nhi đáp.
Xong việc, cô niệm chú để kiểm tra thế giới linh hồn của họ. Không phát hiện được gì, những người này vẫn chưa bị ám. Cô nhìn sang Tạ Lâm, anh lắc đầu ý bảo không phát hiện ra hồn ma, anh cũng kiểm tra cùng lúc với Đường Mộc Nhi. Như vậy thì họ không cần chữa bệnh, chỉ cần phòng bệnh.
Đường Mộc Nhi lại lấy một lá bùa khác dán lên đầu mọi người, Thẩm Mai lại tỏ ra khó chịu. Sau khi niệm vài câu chú, Đường Mộc Nhi đã đặt vào đầu mọi người một cái bẫy ma pháp, chỉ cần có hồn ma xâm nhập thì sẽ lập tức có cảnh báo.
Như vậy là đã có thể tạm yên tâm, cô dặn dò thêm “Nếu mọi người có nghe thấy tiếng nói trong đầu hãy lập tức báo cho cô Lý Mộng Hàm, cô ấy sẽ liên lạc với tôi. Khi đó tôi sẽ tới để diệt trừ hồn ma đó.”
Thẩm Tài và Thẩm Mai không kìm được cười khinh một tiếng, cô biết họ sẽ không làm theo lời dặn, nếu người bị ám là họ, có lẽ cần phải nhờ Thẩm Trí Nguyên nói giúp một lần nữa.
Gia đình họ dù sao cũng có dịp để gặp nhau nên ở lại trò chuyện cùng nhau. Lý Mộng Hàm xung phong tiễn họ tới nhà xe, chỉ có Lăng Hồng giơ tay chào tạm biệt họ.
“Con nghĩ đã ổn chưa?” Bà hỏi khi cô lên xe.
“Con cho rằng như vậy là tạm thời an toàn rồi ạ. Có điều để bắt được hồn ma đó còn cần phụ thuộc vào diễn biến tiếp theo nữa.” Đường Mộc Nhi đáp.
“Cảm giác nhìn hình với giọng không khớp nhau thế này kì lạ thật.” Lý Mộng Hàm nói, bà rời đi ngay sau đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...