TOKYO TOWER
Hồi 5
"Cha từ nhỏ đã sống ở Trung Quốc, là người Trung Quốc." Tô Mộ nói.
Úc Thu lắng tai nghe, mắt nhìn xuống đất.
"Ông sống trong một gia đình nhìn có vẻ hạnh phúc nhưng đáng tiếc, cha mẹ không thực sự yêu thương ông. Họ chỉ yêu những con điểm và những tấm bằng khen ông đạt được; rồi cái ngày trượt đại học đó, tình yêu của họ cũng trôi tuột đi mất. Về sau," Gã cúi xuống vuốt ve chữ "Tô Hàng" trên bia mộ. "Ông gói toàn bộ những đau đớn tủi nhục này, một mình đến Nhật Bản. Tại đây, ông gặp Satou, một người phụ nữ hiền lành. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, hai ông bà về với nhau và hạ sinh một cậu con trai kháu khỉnh."
Úc Thu bỗng hỏi: "Đó là anh à?"
"Tiếc thay đó không phải anh, anh và cha là họ hàng không chung huyết thống. Cha cả đời chỉ có một người con, nhưng người đó không phải anh."
"Ừm."
Tô Mộ nói tiếp: "Cha là một người rất thông minh. Ông biết gia cảnh Satou không đơn giản."
"Là sao?"
"Cha của Satou từng đứng đầu một giáo phái," Tô Mộ nói một cái tên. "Là nó, em có nghe về nó chưa?"
Úc Thu lắc đầu, "Chưa."
"Ừ, cũng không quan trọng lắm. Tóm lại, thông qua Satou và gia tộc đứng sau lưng bà, cha của chúng ta đã trở thành thủ lĩnh mới của nhóm tà giáo này. Sau khi nắm giữ giáo phái, cha đã cơ cấu nó thành một tổ chức và đặt cho cái tên mới."
Úc Thu nín thở.
"T," Tô Mộ nói. "Đây là những gì cảnh sát vẫn luôn muốn biết, nguồn gốc của T. Tuy nhiên, họ sẽ không bao giờ tra được đến Satou. Cha của Satou đã chết, nhưng 'di sản' ông ta để lại vẫn còn nguyên giá trị."
Úc Thu không nói gì.
Tô Mộ nhìn anh, cười: "Em biết T không?"
Tô Mộ hôm nay vận áo khoác đen, có vẻ gã không biết nóng là gì.
Dưới cái nhìn nguy hiểm đó, Úc Thu điềm nhiên nói: "Biết."
Tay gã chạm vào một thứ lành lạnh, là khẩu súng được gắn ống giảm thanh. "Em biết được bao nhiêu?"
Úc Thu có sao nói vậy: "T, chữ thứ hai mươi trong bảng hai mươi sáu chữ cái."
Tô Mộ chưng hửng, rồi bật cười. "Em thú vị thật," Gã cười ra nước mắt. "Được rồi, em về đi. Quản gia đợi em ở bên ngoài đấy."
Úc Thu: "Còn anh?"
Tô Mộ nói: "Anh ở lại đây. Lát nữa sẽ có người đến thăm cha, anh ở đây chờ y."
Tô Hàng, quốc tịch Trung Quốc. Năm mười chín tuổi, ông thi trượt đại học và đến Nhật Bản.
Nữ cảnh sát cho biết: "Cha mẹ Tô Hàng đều là giáo sư đại học. Họ dạy con rất nghiêm, đặt kỳ vọng rất cao ở Tô Hàng. Chúng tôi đến nơi ông từng ở và đã bỏ ra rất nhiều công sức mới lấy được chút ít thông tin từ những vị hàng xóm cũ. Bầu không khí gia đình họ thường rất căng thẳng, cha mẹ chỉ cười khi thấy ông đạt điểm cao. Cũng vì điều này, họ không thể chấp nhận sự thật rằng ông trượt đại học. Về sau, Tô Hàng trộm tiền của gia đình và một mình đi đến Nhật Bản – ừ, chúng tôi cũng không biết ông đi bằng cách nào. Điều quan trọng là," Cô bồi thêm. "Cha của Tô Hàng luống tuổi rồi mới có con; khoảng cách tuổi tác giữa cha và mẹ ông quá lớn; vả lại, cả hai chuẩn bị sinh thêm đứa nữa vào ngay năm Tô Hàng trượt đại học. Về phần đứa con này có chào đời thành công hay không, hai vợ chồng hiện đang ở đâu, chúng tôi không biết. Họ đã dọn ra khỏi chỗ cũ rất lâu rồi."
Lục Trì Phong sầm mặt. Tống Ký Nhiên thì bật ngửa, ơ, đây không phải cha mẹ Triệu Thiển sao?
Nữ cảnh sát kết luận: "Tuy nhiên, giống như Úc Thu, chúng tôi vẫn thiếu bằng chứng chủ chốt chứng minh ông có liên quan đến tổ chức T. Hơn nữa, Tô Hàng chết lâu lắm rồi."
...
Cuộc họp kết thúc, Lục Trì Phong và Tống Ký Nhiên được nữ cảnh sát giữ lại: "Vui lòng chờ một chút, cảnh sát Lục."
Tống Ký Nhiên chỉ vào ngực mình, sao chị không gọi tui?
Cậu lùi lại một bước, đứng sau lưng Lục Trì Phong.
"Úc Thu," Cô hỏi bằng tiếng Anh. "Hai người chắc quen biết nhau nhỉ?"
Lục Trì Phong thủng thẳng trả lời: "Không ngờ anh chị đã điều tra Úc Thu đến mức độ này." Xem như thừa nhận hai người quen biết nhau.
Tống Ký Nhiên nghĩ thầm, vậy là tra dữ chưa, tra như thế nào mà bảo Úc Thu dính líu đến T hay vậy?
Nam cảnh sát cười khẩy: "Để anh đại diện Trung Quốc tham gia vào án T, có được không thế?"
Lục Trì Phong tự cho mình cái quyền không hiểu tiếng Nhật thì không cần trả lời.
Nữ cảnh sát có thái độ tốt hơn, không có vẻ gì kỳ thị: "Úc Thu hiện đang ở đâu? Liệu có khi nào cậu ấy đã... trở lại tổ chức?"
Lục Trì Phong cau mày, "Úc Thu không phải người của T."
"Sao anh chắc chắn quá vậy?" Nữ cảnh sát lấy làm khó hiểu.
Tống Ký Nhiên nói be bé: "Vì người ta simp bồ á."
Thề luôn, Lục Trì Phong nghe thấy thì nhất định khâu cái mỏ này lại.
Lục Trì Phong lảng đi: "Muộn rồi, chúng tôi về trước. Cảm ơn chị vì đã gửi lời mời tham gia buổi họp." Đoạn hắn cất bước ra khỏi "giảng đường".
Tống Ký Nhiên đuổi theo: "Đùa hả, sếp nói chuyện với họ như vầy liệu có ổn không?" Suy cho cùng cũng là cảnh sát nước ngoài, sẽ không có vấn đề gì về ngoại giao đấy chứ?
Lục Trì Phong nói, lạnh lùng: "Họ cũng có nói sự thật cho chúng ta biết đâu." Che che giấu giấu cái gì không biết. Nếu phải truy tra đến cùng thì không bên nào vô tội cả.
"Cũng đúng," Tống Ký Nhiên lại hỏi. "Lần trước em gặp Úc Thu, chắc sếp biết nhỉ?"
"Cậu kể rồi." Nghe đến tên Úc Thu, Lục Trì Phong không ra chiều lo lắng quá nhiều.
"Vâng. Em nhớ mình đã từng kể với sếp, cách Úc Thu nhìn em trong xe ngày hôm đó..." Tống Ký Nhiên chau mày. "Rất lạ, kiểu như chưa từng gặp em vậy. Sếp hiểu ý em mà phải không?"
Lục Trì Phong nhìn cậu.
Tống Ký Nhiên nghiêm mặt, "Em nghĩ lời hai viên cảnh sát vừa rồi chưa hẳn vô lý." Nếu Úc Thu thực sự là người của T thì sao?
"Không thể nào." Lục Trì Phong phán.
"Tại sao chứ? Sếp không thể ưu ái Úc Thu chỉ vì... mối quan hệ giữa hai người."
Lục Trì Phong dửng dưng: "Tôi có lý do."
Tống Ký Nhiên: "Vâng?"
"Tôi đi tìm Úc Thu rồi," Lục Trì Phong nói. "Phát hiện em ấy quên rất nhiều chuyện, ban đầu thậm chí còn không nhận ra tôi."
"Gượm đã, anh đi tìm Úc Thu? Tìm hồi nào, bằng cách nào?!" Sao cậu không biết cái quái gì hết?!
Lục Trì Phong làm lơ: "Nhưng em ấy đang dần nhớ lại mọi chuyện."
Tống Ký Nhiên: "?" Đang nói gì đấy ông anh? Truyện thần thoại giữa hiện đại hả?
Lục Trì Phong hếch cằm lên, ra vẻ ta đây là nhất: "Úc Thu nhớ ra tôi rồi, nên mới dặn đừng đến tìm nữa. Vì sao? Vì xung quanh đầy camera. Vì Úc Thu sợ tôi gặp nguy hiểm chứ còn gì. Có điều em ấy không biết, rằng dăm ba cái camera đó chả nhầm nhò gì với tôi cả, tôi hack hết rồi."
Nói đoạn, hắn ngoắt đít bỏ đi.
Tống Ký Nhiên đứng đực tại chỗ, Lục Trì Phong đi tìm Úc Thu? Còn chạm mặt nữa? Còn hack camera nhà người ta nữa? Mà khoan... Sở dĩ Lục Trì Phong thường hành động một mình là vì vậy?
Cậu nhớ lại lời của hắn... Lục Trì Phong như muốn bày tỏ, "Úc Thu nhớ ra tôi rồi. Úc Thu yêu tôi lắm".
Tống Ký Nhiên lé mắt: "Cái đồ simp lỏd nhà anh!"
Hai người ra khỏi Sở Cảnh sát ngồi vào xe riêng.
Tài xế là người bên phía Tần Tiêu, nói được tiếng Trung lẫn tiếng Nhật. Anh ta hỏi khi thấy họ đến: "Về khách sạn à?"
"Vâng." Tống Ký Nhiên nói.
Lục Trì Phong trầm ngâm nhìn ra ngoài, không nói gì.
Tống Ký Nhiên lại trầm ngâm nhìn hắn, Lục Trì Phong đi gặp Úc Thu mà không nói cho cậu biết, họ có thực sự là đồng nghiệp không vậy?
Biết rồi, là do cậu còn ù lì quá!
Tống Ký Nhiên bèn hỏi: "Sếp sếp sếp, anh đang nghĩ gì vậy? Nói cho em nghe với được không?"
Lục Trì Phong quay lại nhìn cậu: "Tôi đang nghĩ, nếu nạn nhân của vụ án đầu tiên được chọn dựa trên khuôn mẫu là Tô Hàng, vậy mục đích của họ là gì? Nếu đi theo mạch logic này, đến án thứ hai và thứ ba, mục đích của họ vẫn thế hay đã thay đổi?"
"Mục đích?" Tô Mộ ngạc nhiên. "Anh thực sự muốn hỏi tôi chuyện này ngay trước mộ của cha?" Gã như không thể tin nổi. "Tôi đợi anh ở đây rất lâu đấy, vậy mà câu đầu tiên anh nói lại là chuyện này?"
Tô Tuyết Sơn ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa. "Anh cũng đâu bảo em ở đây chờ anh."
Tô Mộ nói: "Được rồi. Anh muốn biết mục đích chứ gì?"
"Ừ," Tô Tuyết Sơn nói. "Triệu Thiển, Lâm Nghiên, Tống Chí." Y chỉ đích danh tên ba người.
"Mục đích thật ra rất đơn giản," Tô Mộ nói. "Tôi chỉ muốn Úc Thu quay về với tôi thôi."
Tô Tuyết Sơn cau mày.
"Úc Thu bị người của chúng ta theo dõi, đương nhiên bao gồm cả anh. Sau khi bị T uy hiếp bằng nhiều cách khác nhau trong hơn bảy năm, phòng tuyến thứ nhất của em ấy sụp đổ, nên mới có chuyện Úc Thu phải gặp bác sĩ và uống thuốc."
Nghe được từ "theo dõi", Tô Tuyết Sơn khẽ cúi xuống, có vẻ hai chữ này nặng đến mức khiến y không đứng thẳng được.
"Phòng tuyến thứ hai là những vụ án xảy ra xung quanh em ấy. Úc Thu biết, ba vụ án này, kể cả nạn nhân lẫn hung thủ, đều có liên quan đến mình. Úc Thu nhất định cho rằng như vậy, nếu không, em ấy đã chẳng kháng cự với việc lấy lại ký ức. Bằng một cách nào đó, em ấy đang cố trốn chạy khỏi những chuyện trước đây. Anh không thấy vậy sao?" Tô Mộ nói. "Cái ác trong lòng con người, hay sự thất vọng của họ đối với xã hội, là những điều dễ dàng bị đánh thức nhất. Tôi muốn Úc Thu kinh qua những nỗi đau mà tôi đã trải, để rồi trở thành một người như tôi."
"Đây là mục đích của tôi. Trả thù em ấy, rồi đoạt lại em ấy. À, suýt thì quên," Tô Mộ thở dài. "Kế hoạch của tôi phát sinh một biến số, bạn trai cũ của Úc Thu. Người đàn ông tên Lục Trì Phong này hình như vẫn đang cố bảo vệ em ấy, bằng cách này hoặc bằng cách khác. Cậu ta có ảnh hưởng nhất định đến kế hoạch của tôi đấy nhưng," Tô Mộ cười khẽ, như thể gã là kẻ chiến thắng cuối cùng. "Không quan trọng nữa. Em ấy đã về bên tôi."
Em điên rồi, Tô Tuyết Sơn thầm nghĩ. Y ngậm điếu thuốc, hỏi: "Em thực sự muốn cho nổ... toà tháp?" Ngay cả hỏi y cũng ngại, quá là lố bịch và vớ vẩn.
Nhưng Tô Mộ là kẻ điên đấy.
Gã nói: "Ừ."
"Tại sao?"
Tô Mộ nheo mắt, "Đương nhiên là để..." Phá huỷ toà tháp tượng trưng cho "gia đình" trong gã.
Tô Mộ nói: "Bí mật."
"Được," Tô Tuyết Sơn lấy điếu thuốc ra. "Kế hoạch của em là gì?"
"Kế hoạch?"
"Kế hoạch cho nổ toà tháp."
"Không có kế hoạch," Tô Mộ nói. "Hôm nào đẹp trời hay hôm nào vui vui, tôi sẽ gọi bọn họ đi gài bom."
Tô Tuyết Sơn: "..."
Tô Mộ cười: "Đùa với anh thôi. Có kế hoạch, nhưng tôi sẽ không nói cho anh biết. Tôi không tin anh."
Như dự đoán. Tô Tuyết Sơn cũng cười: "Vậy em cẩn thận vào. Có vẻ như cảnh sát đã tìm được em." Y cất bước đi trước, không nhìn Tô Mộ nữa.
Tô Mộ nhìn theo y, chẳng lấy làm ngạc nhiên về tin tức y vừa nói.
"Tìm được tôi rồi à? Cũng khá đấy. Thôi thì... để tôi tặng các người món quà chúc mừng nhé."
Ba giờ sau.
Lục Trì Phong đang nghỉ trưa. Trong mơ, Úc Thu cứ luôn chạy về phía trước, dẫu hắn cố thế nào cũng không bắt được.
Điện thoại đổ chuông kéo hắn tỉnh dậy, là Tống Ký Nhiên gọi.
Cậu nói vèo vèo, ngay khi điện thoại được nối máy: "Dậy đi sếp, đừng có ngủ nữa! Xảy ra một vụ nổ, có thể liên quan đến T nè! Đến xem đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...