A TALE OF TWO CITIES
Hồi 8
Trẻ con không biết che giấu cảm xúc, Tống Huyên Huyên hỏi thẳng toẹt: "C-cậu... không cảm thấy đánh nhau rất tệ ư? Cậu không sợ tớ sao?"
"Hả, không, tớ không sợ. Mà cậu có đánh thắng không vậy?" Quách Tâm An nghiêng đầu, hỏi.
"... Không. Thua." Tống Huyên Huyên nói.
"Ồ," Quách Tâm An giở giọng thần bí. "Mai mốt nhắm đánh không lại thì đến tìm tớ nha."
"?" Tống Huyên Huyên hỏi. "Tìm cậu làm gì?"
"Nói cho cậu một bí mật nè," Quách Tâm An hí hửng. "Cha tớ là cảnh sát. Ông ấy có thể dạy cậu cách đập lộn."
Tống Huyên Huyên bật cười, cảnh sát chỉ bắt kẻ xấu, nào rỗi hơi để ý tới lũ trẻ. Nhưng nó vẫn nói: "Ừ. Được."
Chủ đề tới đây là hết, Quách Tâm An lái sang chuyện khác: "Nhưng Huyên Huyên nè, sao cậu không bị trói thế?"
"Trói gì?" Tống Huyên Huyên nhìn Quách Tâm An rồi lại nhìn chính mình, tay chân nhỏ bị trói, mà nó chỉ có một sợi dây quàng nhẹ quanh chân. "Để tớ cởi trói cho cậu." Nó lết ra phía sau Quách Tâm An và mày mò tháo dây.
Dây buộc rất chặt, Tống Huyên Huyên nhất thời chưa thể tháo ngay.
Quách Tâm An miệng mồm tía lia, "Mà sao cậu tới đây?"
"Tớ..." Tống Huyên Huyên bỗng hỏi ngược lại. "Còn cậu thì sao?"
"Tớ bị Ông Kẹ bắt cóc," Quách Tâm An nhớ lại. "Tớ đang trên đường đi học thêm, ngang qua một chỗ rất đông người, đông dữ lắ... À, tớ nhớ rồi, tại vì ở đó có Ultraman! Đông lắm, ai cũng muốn chụp ảnh hết. Sau đó không hiểu sao mọi người rộn ràng, chen chúc vào một chỗ. Rồi tớ thấy đầu mình nhói lên, lúc đó đã bị tròng vào bộ đồ mascot... Nó có lông nữa á." Tống Huyên Huyên vẫn đang tháo dây, Quách Tâm An bèn nói tiếp. "Cái tớ xỉu! Vừa tỉnh dậy đã thấy mình ở đây, bên ngoài tối thui, giờ muốn chạy cũng không được." Nhỏ xoay cổ tay cổ chân. "Tớ đã cố bò, bò hệt như con sâu ấy! Nhưng mà mệt quá."
Tống Huyên Huyên: "..."
Tống Huyên Huyên: "Yên nào. Để tớ tháo dây cho cậu."
"Ờ," Quách Tâm An không quậy nữa mà ngồi yên một chỗ. "Còn cậu thì sao? Làm thế nào cậu tới được đây? Có phải Ông Kẹ đó cũng bắt cóc cậu không?"
Tống Huyên Huyên mím môi, "... Không."
"Chứ sao?" Quách Tâm An chớp mắt, chả nhẽ cậu bụp một cái xuất hiện ở đây?
"Tớ..."
Đúng lúc này, có ba gã đàn ông từ bên ngoài đi vào. Tên cầm đầu ngoại hình phổ thông, chỉ cần thở cũng biết là phường lưu manh khốn nạn. Mắt đục, răng vàng, gã có đủ đặc trưng của con nghiện thuốc lá.
Gã cười khà khà đi đến trước mặt họ. Quách Tâm An lùi sâu vào góc, chính người này – Ông Kẹ, bắt cóc nhỏ ngay giữa đám đông.
Nhỏ muốn kéo Tống Huyên Huyên cùng lùi lại. Nhưng dù giàu trí tưởng tượng thế nào, nhỏ cũng không ngờ Tống Huyên Huyên nhìn Ông Kẹ và gọi:
"Cha."
Quách Tâm An mắt trợn trừng.
"Ái chà chà, ở đây mà cũng bắt chuyện được ha?" Tống Chí móc điếu thuốc ra ngậm trong miệng, nheo mắt. "Bọn mày đang nói cái gì đấy?"
Tống Huyên Huyên thưa: "... Không có nói gì ạ."
"Tao nghe hết cả," Tống Chí ngậm điếu thuốc cho đỡ thèm chứ không châm lửa. "Hai con quỷ nhỏ bọn mày nói huyên thiên, tao đứng ngoài cửa còn nghe được. Ồn quá là ồn." Gã nhìn Quách Tâm An. "Mày đang hỏi nó làm thế nào tới được đây, đúng không?"
Quách Tâm An vô thức gật đầu, dù đang rất sợ. Làm sao Tống Huyên Huyên... có quan hệ ruột rà với kẻ đã bắt cóc mình?
"Để tao nói cho mày hay," Tống Chí cười. "Mày, là bị bọn tao bắt cóc. Còn nó," Gã chỉ vào Tống Huyên Huyên. "Đương nhiên là tự nguyện đi theo tao, cùng với ả mẹ của nó."
Tống Huyên Huyên cúi đầu.
"Bởi vì tao là cha nó," Tống Chí nói. "Con gái theo cha, có vấn đề gì không?"
Quách Tâm An không biết trả lời thế nào, nhỏ không hiểu được mối quan hệ lằng nhằng trong đó. Tống Huyên Huyên tuy gọi chú này là cha nhưng, nhỏ có linh cảm chú ta không phải người tốt, chú ta là Ông Kẹ.
Ông Kẹ sẽ làm gì họ đây? Tại sao Ông Kẹ muốn bắt cóc họ?
Hai gã đàn ông còn lại đi theo Tống Chí cũng bước vào. Một gã tóc dài, buộc thành búi sau đầu; gã còn lại tóc ngắn, kiểu Buzz Cut, rất dễ nhận biết.
Tóc Dài xách theo cái xô màu xám, bảo: "Được rồi, Tống Chí. Đừng nói chuyện với con gái nữa, tới đây giúp một tay đi."
"Tới liền." Tống Chí đáp lại, sau đó nói với Tống Huyên Huyên. "Bọn mày khôn hồn thì ngoan ngoãn ngồi đây cho tao. Chỗ này không phải nhà của mày, đừng làm chuyện ngu dốt, nếu không cả tao cũng chẳng bảo vệ mày nổi."
Tống Huyên Huyên gật đầu lia lịa, không dám cởi trói cho Quách Tâm An nữa.
Quách Tâm An bĩu môi. Cha của Tống Huyên Huyên không chỉ dữ mà chắc còn bạo lực gia đình, chứ không thì cậu ấy đã chẳng sợ tới vậy.
Tống Chí đi qua đó ngồi xổm xuống, ngửi thấy mùi vôi: "Cái gì thế," Gã thò tay vào chất lỏng sền sệt trong xô. "Nước vôi hả?"
"Ừ," Tóc Dài thảy cho gã cái xẻng. "Phụ một tay cho nhanh nào."
Tống Chí chụp lấy, cùng họ trộn xi măng: "Hai anh đang làm gì vậy?"
"Ngài gọi tới. Chắc mày chưa biết," Tóc Ngắn nói. "Ngài muốn..."
"Đằm Mình." Tóc Dài tiếp lời.
"Đằm Mình?" Tống Chí ngơ ngác. "Ý là sao?"
Tóc Dài liếc nhẹ một cái, ánh mắt âm u làm gã cực kỳ khó chịu. "Nghĩa là," Tóc Dài có vẻ như không phải lần đầu tiên làm chuyện này. "Tưới vôi lên trên. Chờ đến khi vôi cứng lại, ném ra biển cho chìm xuống."
"Ờ," Tóc Ngắn nhìn Tống Chí, cố xoa dịu bầu không khí đang dần căng thẳng. "Đây là Đằm Mình độc nhất của bọn này. Eo ôi, Tống Chí à, đừng lo quá, mày vẫn còn là 'tấm chiếu mới', từ từ rồi quen. Lần nào bọn này 'nhập hàng' cũng làm vậy, rất sạch sẽ."
Tống Chí run bắn người.
Tóc Dài nắm cổ tay gã, hỏi: "Sợ à?"
"Tôi..." Tống Chí lấy lại bình tĩnh. Tóc Dài siết rất chặt, gã phải hít vào một hơi.
Tóc Dài nói, giọng ráo hoảnh: "Bây giờ hối hận cũng muộn rồi. Mày hiểu ý anh chứ?"
Dưới cái nhìn đầy áp lực của Tóc Dài, Tống Chí hít thở sâu vài lần tay mới ngừng run.
"T-tôi hiểu," Tống Chí lầm bầm, như đang cố hết sức thuyết phục bản thân. "Không sao, không sao. Dầu gì cũng là..." Kiếm tiền thôi, đừng sợ.
Tống Chí cười khan, nụ cười nhăn nhúm cực kỳ gai mắt. Nhưng gã không còn sợ nữa, thậm chí có thể pha trò: "Hai anh cũng biết đó, việc tôi làm nhiều nhất cũng chỉ là trộm nắm thóc, cướp miếng gạo, có bao giờ làm chuyện như thế này đâu... Tôi còn non lắm, mong hai anh tha thứ cho."
Tóc Ngắn lại "Eo ôi", ra chiều tao đây không để bụng. Trái lại, Tóc Dài săm soi một thôi một hồi, đến khi chắc rằng từ trong ra ngoài của gã quả thật không còn sợ nữa, cả quyết mạo hiểm bất chấp mọi thứ mới bằng lòng đánh mắt đi.
Một lúc sau, Tống Chí mới sực nhớ: "Gượm đã!" Gã nhìn Tóc Dài, hỏi. "Đằm Mình, nhưng 'đằm' mấy người?"
Tóc Dài nhìn gã, "Hai."
Tống Chí biến sắc. Nhưng chẳng chốc gã cười giả lả: "Nào, cái anh này, đừng trêu tôi thế!" Chuyến này có mỗi hai người, nếu dìm cả hai, mất hết hàng hoá, chả phải xem như công cốc ư?
Tóc Ngắn bảo: "Đừng doạ nó nữa." Gã nói với Tống Chí. "Đừng nghe hắn, hù mày chơi thôi. Chỉ dìm một trong số họ, đây là luật bất thành văn của bọn này."
Tống Chí dịu giọng xuống: "Vậy dìm ai ha?"
"Yên chí đi." Cả Tóc Dài lẫn Tóc Ngắn đều nhận ra rằng Tống Chí tuy mê tiền nhưng ít nhiều vẫn còn chút tình cảm máu mủ với đứa con gái duy nhất. Tóc Dài bèn nói, "Ngài bảo chúng ta chọn ngẫu nhiên một người. Đến lúc đó, cứ nhấn đứa bên cạnh con gái chú."
Đó là Quách Tâm An.
Tống Chí thở phào. Mặc dầu gã có thể làm bất cứ điều gì vì tiền, mặc dầu gã chẳng có bao nhiêu tình cảm với Lâm Cầm và cô con gái, nhưng dù thế nào chăng nữa cũng không thể xoá bỏ sự thật rằng Tống Huyên Huyên mang một nửa dòng máu của gã. Phủ vôi lên con gái mình rồi ném xuống biển... Gã dù tệ cỡ nào cũng không làm được. Gã vẫn chưa tha hoá đến độ chó má như thế.
Tống Chí: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến vụ Đằm Mình. Chao ôi, sáng tạo quá, ai nghĩ ra mà hay vậy?" Gã hỏi cách bâng quơ, vì thực sự rất tò mò người kiến tạo ra nó. Ở thành phố Lâm Giang đã lâu, đây là lần đầu tiên gã chạy một 'đơn hàng quốc tế', cũng chưa hề nghe ai nói tới việc này.
Tóc Ngắn bảo: "Eo ôi, Ngài nghĩ ra đó."
"Ngài à?" Tống Chí lặp lại. "Ồ."
Tóc Ngắn hạ giọng, có ý trêu đùa: "Tao sẽ kể cho mày một bí mật, nhưng mày không được nói cho ai biết đó."
"Bí mật gì cơ?"
"Ngài là người nghĩ ra Đằm Mình. Đối với bọn này, Đằm Mình như một nghi thức, mỗi lần 'nhập' đều phải làm vậy. Mày có biết tại sao không?"
"Tại sao?" Tống Chí hỏi. "Tôi cam đoan không nói cho ai hết!"
"Ngài cũng từng bị Đằm Mình rồi." Tóc Ngắn nói.
Tóc Dài sẵng giọng: "Ngậm cái mồm lại."
"Không tám nữa." Tóc Ngắn bảo với Tống Chí. "Nãy giờ mày chưa nghe gì hết."
"... Đúng. Nãy giờ tôi không nghe gì cả." Tống Chí vội bảo. Nghe cho vui thế thôi chứ gã chẳng để bụng tới việc này, cốt yếu gã cũng không biết Ngài trông như thế nào, có gặp mặt bao giờ đâu mà biết?
Giọng họ không lớn nhưng tốc độ nói rất nhanh, Quách Tâm An ở trong góc nghe được chữ có chữ không.
Mà Tống Huyên Huyên nghe được từ đầu chí cuối. Mặt nó tái mét, đằm mình là gì? Họ định... đổ vôi lên Quách Tâm An ư?
Tống Huyên Huyên nhích từng tí về phía nhỏ, thử cởi trói cho Quách Tâm An lần nữa.
Quách Tâm An sững người. Biết Tống Huyên Huyên đang làm gì, nhỏ gắng nhịn không nói.
Rạng sáng, một giờ.
"Mẹ kiếp," Điện thoại trong túi quần rung lên, Tống Chí gắt một tiếng rồi đặt xẻng xuống. "Chó nào gọi hoài thế? Bực quá, cứ rung rung làm đít ông đây nhột bỏ mẹ." Vừa nói, gã vừa lấy điện thoại ra, là một dãy số bàn lạ.
"Tôi nghe cú điện thoại, có sao không hai anh?" Tống Chí hỏi.
Đây là số cá nhân của gã, rất ít người biết, rốt cục thằng nào con nào làm phiền gã vậy?
"Cứ bắt máy đi," Tóc Ngắn làm hơi thuốc. "Trên đây có thiết bị gây nhiễu, dù có nghe điện thoại cũng chẳng ai xác định được vị trí của mày."
"Vâng." Tống Chí nhận máy.
"Anh sao vậy! Tại sao giữa chừng nuốt lời, thoả thuận trước đó của chúng ta đâu?!" Vừa nối máy, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng la hét mắng mỏ.
"Chậc, con khốn này." Tống Chí nhổ nước bọt xuống biển. "Lâm Cầm, cô nói chuyện đàng hoàng cho tôi."
"Đừng có đánh trống lảng nữa, Tống... Anh," Không hiểu sao, Lâm Cầm vẻ như đang cố hạ thấp giọng. "Anh định làm cái quái gì vậy?! Đã nói chia đôi số tiền, bây giờ anh nhận tiền rồi, tại sao còn muốn giữ Huyên Huyên?"
"Tôi quan tâm đến mấy đồng bạc đó chắc?" Tống Chí lại nhổ nước bọt, giọng kênh kiệu. "Tiền đền bù của mẹ cô cũng không đủ cho tôi đây nhét kẽ răng."
"Anh!"
"Này này, cũng do cô nói cả, bà già đó vốn nhận được hai mươi lăm vạn(1), bây giờ chỉ mới rút ra một nửa. Mà nói thật nhé, tôi chả hiểu Vương Huệ nghĩ gì, không cần cô thì thôi, không nói, nhưng sao keo kiệt bủn xỉn với cả Huyên Huyên vậy? Tôi đây cũng mệt bỏ mẹ, phải động não nghĩ cách đào nốt mấy vạn còn lại."
(1) 250,000 tệ ~ 835,549,633 đồng Việt Nam.
"Vậy ngày mai anh lại muốn tống tiền mẹ tôi nữa à?" Lâm Cầm nói rất nhỏ, nhưng không khó để nghe ra sự phẫn nộ trong đó. Chừng như ả bước lên trước vài bước, gã bên đây có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân. "Có phải ngày mai nếu mẹ nộp tiền cho anh, anh sẽ thả Huyên Huyên đi không?"
"Cô nói cái khỉ gì thế? Nói to lên coi, tôi chả nghe thấy mẹ gì." Tống Chí đang ở biển, sóng to vỗ rì rào lên bờ làm gã không nghe rõ đầu bên kia nói gì. "Cô hỏi tôi, có phải sau khi nhận được tiền sẽ thả Huyên Huyên đi, đúng không? Giời, cô nói vớ vẩn gì thế? Để tôi nói thật cho cô hay, ngày mai dù có lấy được tiền hay không thì đứa nhỏ cũng phải theo tôi."
"Anh!"
"Nói với cô luôn, cũng chả thiệt gì. Giờ tôi đang ở trên thuyền chờ ra nước ngoài kiếm chác đây. Làm sao có người bằng lòng dành cả cuộc đời ở cái nơi tồi tàn như thành phố Lâm Giang đó chứ."
Lâm Cầm mấp máy môi, giọng run run: "Anh... làm thân với họ rồi à?
"Họ?" Tống Chí nói. "Ờ, đúng. Họ, đến từ Utopia."
"..."
"Nói đến chuyện này, tôi phải cảm ơn cháu gái của cô. Nếu trước đó con bé không giới thiệu Utopia cho tôi, tôi làm gì biết trên đời này còn có một cách kiếm tiền nhanh vậy."
"... Anh không phải là người. Cái đồ chó má nhà anh, sao anh dám làm ra loại chuyện này!"
"Chó má gì?" Tống Chí bật lại. "Tôi thả cô đi, để cô sống, không biết ơn tôi thì thôi còn chửi tôi là đồ chó má?"
"Cút," Lâm Cầm nghiến răng. "Anh không sợ tôi khai anh ra hả?"
"Tôi cũng đoán được cô sẽ bí quá hoá liều," Tống Chí cười khẩy. "Có giỏi thì cứ việc. Nhưng tôi nhắc trước, chưa chắc cô đã thoát được đâu. Cô cho rằng mọi chuyện đơn giản thế ư? Cô cho rằng thời điểm khai tên tôi ra, cô sẽ không bị bại lộ ư? Hơn nữa," Gã cười. "Công ty đứt dòng tiền, cô đang rất sốt ruột nhỉ? Không sao, không sao, với tư cách là chồng cũ, tôi đã chuyển toàn bộ mười ba vạn hôm nay nhận được từ mẹ vào tài khoản của cô. Không cần cảm ơn tôi đâu. Nếu thực sự đi tới bước đó, cô cũng sẽ rất khó giải thích tại sao tài khoản của mình vừa khéo xuất hiện số tiền này. Còn tôi, ngày mai ôm mấy vạn kia được rồi, haha."
Lâm Cầm cũng cười, "Anh cho rằng mình ôm được số tiền đó chắc?"
"Ý cô là sao?" Tống Chí hỏi.
"Mẹ báo cảnh sát rồi," Lâm Cầm nói. "Một khi anh xuất hiện, thì đó cũng chính là ngày tàn của anh."
"Báo cảnh sát?" Tống Chí sửng sốt.
Lâm Cầm biết mình lỡ lời. Thật ra ban đầu ả chỉ muốn doạ Tống Chí nhưng... Lâm Cầm đổ mồ hôi lạnh, nói vội: "Tóm lại, đừng có làm hại Huyên Huyên! Anh muốn bao nhiêu tôi cũng cho tất!"
Tống Chí dập máy trước.
Gã hơi hoảng.
Gã hít một hơi, đi tìm Tóc Dài: "Anh này, thời gian muộn nhất chúng ta có thể xuất phát là khi nào nhỉ?"
Tóc Dài bảo: "Trưa mai."
Thấy mặt gã trắng bệch, Tóc Ngắn hỏi: "Mày sao thế?"
Tống Chí giải thích: "Tổ cha nó, mẹ vợ tôi báo cảnh sát rồi!"
"Lo cái gì," Tóc Dài liếc gã. "Bọn cớm đó không tìm được đâu, toàn là lũ vô dụng thôi."
"Nhưng," Tống Chí nói. "Tôi định đào bà già đó thêm lần nữa, cũng trưa mai. Hơn mười vạn lận, không lấy thì phí quá..."
Tóc Ngắn bảo: "Nếu đã báo cảnh sát, vậy họ chắc hẳn đã biết thời gian và địa điểm giao dịch. Mày không đi được đâu. Tao nói trước, mày có bị bắt thì bọn này cũng không bảo kê nhé. Đây chỉ chịu trách nhiệm vận chuyển."
"Ừ," Tóc Dài nói. "Có mấy vạn thôi. Giao xong chuyến này, mày muốn bao nhiêu chả được."
Tống Chí do dự. Cuối cùng, gã nói: "Anh này, để tôi gọi cho bà già đó thử xem có thể đổi giờ lên không. Mấy vạn cũng là tiền, tôi..." Có một điều gã chưa nói, rằng đây là lần đầu tiên gã "chuyển người", không biết cuối cùng khi kết toán sẽ nhận được bao nhiêu.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Tóc Dài và Tóc Ngắn chỉ đang cố vẽ một viễn ảnh tươi đẹp cho gã? Điều gì sẽ xảy ra nếu lúc đó gã chẳng nhận được xu này và trở về với hai bàn tay trắng? Gã đã chuyển mười ba vạn cho Lâm Cầm, gã phải chừa cho mình một đường lui chứ.
"Được rồi, tuỳ mày."
"Chúc may mắn nhé, chú em."
Rạng sáng, hai giờ hai mươi phút.
Gã quay số gọi cho Vương Huệ.
Cả ông trời cũng giúp gã. Sau vài tiếng bíp, Vương Huệ bắt máy.
"... Alo?"
"Mẹ à," Tống Chí cười khoe hàm răng vàng khè, giở giọng trìu mến. "Là con nè, Tống Chí."
"..." Im lặng một lúc, Vương Huệ thở dài. "Là con hả."
"Vâng, con đây mẹ yêu." Tống Chí hỏi. "Mẹ yêu chưa ngủ nữa sao?"
"... Chưa."
"Mẹ đang ở một mình à?" Tống Chí lại hỏi.
"... Ừ."
"Thật không mẹ?"
"Thật. Nhưng có chuyện gì vậy?"
"Con có thứ này cho mẹ." Tống Chí giơ điện thoại ra, nháy mắt với Tóc Dài.
Tóc Dài gật đầu, đi tới đá vào bụng Tống Huyên Huyên.
Tống Huyên Huyên cắn răng, than nhẹ một tiếng.
Quách Tâm An rướn người qua bảo vệ nó. Tóc Dài bèn lắc đầu, thẳng chân đá văng nhỏ xuống sàn.
Tống Huyên Huyên thất thanh: "Tâm An!"
"Huyên Huyên!"
Vương Huệ hoảng hốt: "Tống Chí! Té ra là mày!"
"Ừ. Là tôi nè, mẹ."
"Đừng gọi tao là mẹ. Quân khốn nạn, mày còn là người không? Huyên Huyên là con ruột của mày đó!"
"Ruột rà gì, tiền mới là 'ruột' của tôi." Tống Chí hỏi. "Bà già kia, giờ tôi hỏi bà, hiện tại bên cạnh bà có ai không?"
"... Không," Lồm cồm ngồi dậy, Vương Huệ nhìn ra ngoài cửa, không ai đứng đó cả. Biết cô cảnh sát đang ở phòng bên, cụ lặng lẽ bước xuống. "... Thực sự không có ai hết."
"Tôi nghe nói bà báo cảnh sát?"
"Ai nói cho mày?" Vương Huệ hỏi.
"Chuyện đó không quan trọng. Giờ tôi nói cho bà biết, bởi vì bà thất hứa nên tôi muốn đổi giờ hẹn." Tống Chí nói. "Tôi biết bà còn mấy vạn chưa rút; đợt trước, tiền đền bù của bà lên đến hai mươi lăm vạn cơ, hôm nay lại mới chỉ nộp một nửa. Bà không quan tâm đến Lâm Cầm thì kệ bà, nhưng Huyên Huyên là cháu của bà đó, nỡ lòng để con bé chịu khổ hả?"
Vương Huệ siết chặt điện thoại.
"Xem ra nhà họ Lâm mấy người ai cũng vậy hết," Tống Chí gật gù. "Thảo nào Lâm Cường... Thôi, không nhắc nữa. Tôi nói lại lần cuối, không được báo cảnh sát. Khi nào ngân hàng mở cửa, bà lập tức rút hết tiền ra, rồi một mình đi đến đại lộ Loan Cảng hiểu không? Tôi sẽ dẫn Huyên Huyên theo. Đừng để tôi phát hiện bà lại báo cảnh sát, kẻo... cái bà nhận được là thi thể của cháu gái mình đấy."
"... Mày!" Vương Huệ chết sững giữa phòng bệnh.
"Ngược lại, nhận được tiền, tôi sẽ thả Huyên Huyên về với bà." Hẳn nhiên là không rồi, tôi nói thế cho bà vui thôi. "Tôi không đùa đâu, bà cũng biết tôi chả ngán ai cả. Hiểu chưa, bà già kia?"
Vương Huệ nhắm mắt lại, "Hiểu rồi."
"Hẹn gặp lại ở chỗ cũ."
"... Chờ đã," Vương Huệ đột nhiên nói. "Cậu ra ngoài đi. Bây giờ tôi đưa tiền cho cậu luôn."
"Hả?" Tống Chí ngớ ra. "Ê, bà có ổn không vậy? Bây giờ ngân hàng đóng cửa rồi, đừng có lừa tôi."
"Không, tôi không lừa cậu." Vương Huệ nói, như đã mỏi mệt. "Tôi đã rút toàn bộ hai mươi lăm vạn ra. Cậu muốn phần còn lại chứ gì? Giờ tôi đưa cho cậu, ngay tại đại lộ Loan Cảng."
"... Bà nói thật hả?"
"Thật," Vương Huệ nhìn đồng hồ. "Tầm ba giờ sáng tôi ra tới."
Tống Chí nhíu mày, bà già kia bữa nay sao vậy, biết điều thế?
Vương Huệ từ tốn nói với người bên kia điện thoại: "... Tống Chí, tôi không ngờ là cậu, thật đấy. Cậu muốn tiền, tôi cho cậu, tôi chỉ cần Huyên Huyên. Từ nay về sau, sống thật tốt nhé? Tôi cũng già rồi, trước sau gì số tiền này cũng thuộc về gia đình cậu. Sở dĩ tôi giữ khư khư nó, vì sợ hai cô cậu tiêu hoang, chẳng chốc dùng hết. Dù bây giờ tôi không đưa thì đến khi tôi chết, nó cũng thuộc về hai cô cậu. Nhưng tôi không ngờ... cậu lại bất chấp như vậy. Cậu thà rằng dùng cách này còn hơn khoan thai, chờ nó chính danh đến với mình." Cụ nói. "Miễn là cậu trả Huyên Huyên lại đây, tiền tôi cho cậu. Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải thực sự thả Huyên Huyên ra."
Tống Chí hơi lung lay, lời của Vương Huệ khiến gã cảm động.
Nhưng cũng chỉ là "hơi". Tống Chí nói: "Được rồi. Tôi nhất định sẽ trả Huyên Huyên cho bà." Tiếc rằng đây chỉ là một lời hứa suông. Tống Huyên Huyên sẽ ở trên con tàu này, trơ mắt nhìn cô bạn 'đằm mình' xuống biển, rồi một mình vượt đại dương bị bán đến một đất nước vô danh.
Lời tác giả: Nhân vật chính hiện đang offline (tôi đùa thôi). Hai chương này phục vụ cho tuyến truyện chính, họ sẽ trở lại trong chương tiếp theo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...