❝đó là một đêm bình thường như bao đêm khác.
.
Chương Mở đầu
Mặt trời lên cao.
Thành phố Kinh vào đầu tháng Chín tuy đã hạ nhiệt nhưng cơn gió vẫn dư âm chút nóng bức còn lại, e rằng mùa hạ vẫn dùng dằng chưa đi.
Đại học Công an, phòng A101.
Sinh viên nối đuôi nhau ra ra vào vào nhân dịp khai giảng, ban giám hiệu nhà trường cũng chuẩn bị phát biểu trên sân khấu.
Bên ngoài phòng học A101, một chàng sinh viên cao gầy đang đứng dựa bên cửa sổ. Khuôn trăng thanh tú, sống mũi thẳng, nhưng điều khiến người ta ấn tượng nhất chính là đôi mắt thon dần về đuôi hơi hếch lên – cũng là "đôi mắt biết cười" trong truyền thuyết, song đừng thấy thế mà lầm, ánh nhìn sắc bén chất cả trời nhuệ khí khiến cậu thoạt trông không mấy dễ gần; chẳng qua, tư thế hơi dựa vào tường cùng với ánh đèn vàng ấm trong hành lang đã rút đi vẻ sắc sảo và thêm vào chút dịu dàng, dẫu chỉ là giả dối.
Đó cũng là lý do vì sao hai nam sinh trong góc dám cả gan thảo luận muốn xin WeChat.
"Nào nào, nếu mày thích người ta thì nhanh cái chân lên, xin số đi!"
"Nhưng lỡ người ta không thích con trai thì sao?"
"Sao trăng gì, mày còn chưa thử nữa kìa. Đi mau đi, vừa khéo cả hai đều là người Lâm Giang, sẵn tiện nhận đồng hương luôn."
Một cô gái đi ngang qua nghe được hai người họ nói chuyện, bèn xen vào: "Các cậu đang nói Úc Thu hở?"
"Ừa."
Trước khi chính thức nhập học, cái tên Úc Thu đã lan rộng khắp chuyên ngành kỹ thuật hình sự của Đại học Công an. Việc cậu trúng tuyển đã làm mới điểm số cao nhất của trường trong những năm gần đây, cộng với vẻ ngoài không thể bàn cãi, Úc Thu là sinh viên được nhiều người săn đón nhất.
Cô gái nọ ân cần nhắc nhở: "Nghe nói cậu ta có bạn trai rồi, khoa điều tra trinh sát kế bên đó."
Nam sinh vừa định hỏi xin WeChat sửng sốt, lòng chùng xuống: "Hả?" Cuộc đua đường dài của tôi còn chưa bắt đầu mà đã có người về đích rồi ư?
"Nghe đâu bạn trai học cùng trường cấp ba. Rồi thì các cậu biết đó, hai người thi chung vào đây." Cô gái nọ nhìn về phía Úc Thu. "Kìa."
Một sinh viên cao ước chừng mét chín thình lình đập vào mắt; vì đứng khá xa nên không nhìn rõ mặt, họ chỉ lờ mờ thấy được đường quai hàm rắn rỏi. Hắn vận chiếc sơ mi và quần dài đơn giản nhưng chẳng hiểu sao lại toát lên được khí chất lạnh nhạt khó gần, và với đôi chân dài miên man, hắn chỉ tốn vài bước đã tới bên cạnh Úc Thu.
Phát hiện tia nhìn của ba người họ, hắn khẽ liếc mắt sang – một cái liếc mắt nhẹ bẫng không hơn không kém mà lại khiến người ta rùng mình.
Sức quan sát quả là nhạy bén.
Như bị chim ưng theo dõi, ba người thoáng cái hoàn hồn chạy vội vào lớp.
Úc Thu cất điện thoại, phàn nàn: "Lục Trì Phong, sao anh đến muộn vậy?"
Lục Trì Phong mới giây nào lạnh lùng, thế mà vừa thấy Úc Thu giả giận dỗi đã căng thẳng hết cả lòng mề. Thái độ nhận sai của hắn càng không thể chê vào đâu, "Ra khỏi phòng bắn cái anh bị lạc."
Nghe kìa, nghe cái giọng lo lắng sốt ruột của hắn kìa, nào giống với hình tượng liếc mắt doạ người vừa rồi? Phải nói là giống cảnh khuyển hơn.
"Đi thôi, hai mình vào phòng học đi." Úc Thu khẽ kéo tay Lục Trì Phong.
Mà Lục Trì Phong được voi đòi tiên, nắm lấy tay Úc Thu không buông.
"Anh bỏ bài phát biểu của trưởng khoa mình để qua đây nghe bài phát biểu của khoa bọn em, liệu có ổn không vậy?"
"Có gì đâu, nội dung bài nào chẳng na ná nhau."
"Cũng đúng nhỉ."
Âm thầm vào lớp bằng cửa sau, cả hai tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Trưởng khoa phát biểu trên bục giảng với chất giọng hùng hồn xúc động, bày tỏ niềm hy vọng cháy bỏng của mình đối với các bạn sinh viên đương ngồi dưới hàng ghế thính giả: "Các em sinh viên thân mến, các em chính là tương lai của tổ quốc, là trụ cột cho dân tộc chúng ta! Thầy hy vọng các em sẽ luôn nêu cao tinh thần phục vụ vì dân vì nước, nghiêm túc học tập bồi dưỡng tri thức để mai sau toả sáng, và để bảo vệ an toàn cho mọi người!"
Sinh viên dưới khán đài vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó là phổ biển về hệ thống thi cử, phân bổ tín chỉ, v.v. Giữa phòng học thoáng đãng, trong nhất thời chỉ còn tiếng giảng giải của trưởng khoa và tiếng bút của sinh viên viết vẽ trên giấy.
Úc Thu cũng lấy bút ra, vừa nghe vừa bắt đầu ghi chép.
Còn Lục Trì Phong? Thì vừa nhìn Úc Thu vừa "chép".
Tay Úc Thu đẹp lắm, trắng ngần, khớp xương nho nhỏ xinh xinh, và đẹp nhất phải là khi cậu cầm bút viết bài. Nhưng tay cậu nhỏ hơn nhiều so với lứa con trai trạc tuổi, nói không ngoa thì Lục Trì Phong dư sức ôm trọn hai tay cậu bằng một tay mình.
Lục Trì Phong bắt đầu nhớ lại cảm giác nắm tay Úc Thu vừa rồi.
Bài phát biểu kéo dài hơn một giờ trước khi trưởng khoa tuyên bố mùa học mới bắt đầu và gửi lời chúc đến các sinh viên.
Tiếng ghế xê dịch, tiếng bước chân chộn rộn và âm thanh trò chuyện rôm rả dần vang lên trong giảng đường. Úc Thu đang dọn đồ đạc thì gương mặt của Lục Trì Phong đột nhiên choán hết tầm mắt. Cậu nhìn sững vào Lục Trì Phong, rồi nhìn các bạn học khác đang tiếp tục rời khỏi lớp mà ra chiều xấu hổ: "... Sao vậy?"
Lục Trì Phong nhìn Úc Thu thật lâu, "Tiểu Thu ơi."
Úc Thu: "Ơi, làm sao? Tự nhiên..."
"Chúc mừng sinh nhật em nhé."
"... Gọi em." Một câu "Chúc mừng sinh nhật" đột ngột của Lục Trì Phong quả đủ sức gây choáng Úc Thu. Mặt cậu đỏ ửng, "Cảm ơn anh."
Giữa một góc không người qua lại, giữa tiếng ồn vọng vào từ ngoài hành lang, Lục Trì Phong chân thành nói lời chúc mừng sinh nhật Úc Thu.
Ừ. Hôm nay là sinh nhật của Úc Thu.
Lục Trì Phong mỉm cười. Rõ là trạc tuổi nhau nhưng, giọng hắn trầm hơn nhiều: "Cô chú đã đến thành phố Kinh chưa?"
"Hmm," Úc Thu lấy điện thoại ra nhìn thời gian. "Chắc sắp đến rồi."
Nói đoạn, cậu hơi ngập ngừng áy náy: "Tối nay..."
Lục Trì Phong và Úc Thu từng là bạn cùng bàn tại trung học Lâm Giang số một suốt ba năm, và mỗi năm mừng sinh nhật, Lục Trì Phong luôn cùng Úc Thu trải qua khung giờ nửa đêm. Mẹ Úc Thu là giáo viên, nhưng sinh nhật cậu trùng với đầu tháng Chín – cũng là khoảng thời gian tựu trường bận rộn nhất. Về phần cha Úc Thu, ông là cảnh sát hình sự kiêm Đội trưởng Đội chuyên án, một năm gặp nhau được mười ngày đã là kỳ tích chứ đừng nói chi đến sinh nhật.
Nhưng hôm nay thì khác. Cha Úc Thu – Úc Thuần Vu, vừa vây quét thành công tổ chức tội phạm xuyên quốc gia Utopia sau mười năm dài ròng rã. Hiện giờ được "thả" về, ông muốn nhân cơ hội này tổ chức sinh nhật cho Úc Thu nên đã mua vé máy bay đi xuyên đêm đến thành phố Kinh.
Thành ra...
Úc Thu: "Tối nay, hai mình hẳn không thể cùng nhau đón sinh nhật rồi."
Lục Trì Phong cũng lấy làm tiêng tiếc, ba năm qua, cứ hễ khai giảng thì tổ chức sinh nhật cho Úc Thu, nó đã trở thành thói quen của hắn, thế mà lần này lại không được.
Chẳng qua hắn không biểu hiện gì nhiều, rất hiểu cho cậu: "Ừm," Hắn ngồi xuống. "Vậy anh ở đây chờ cùng em cho tới khi cô chú đến."
Tuy nhiên không lâu sau, Lục Trì Phong bị một thầy gọi đi; trước khi ra ngoài, hắn dằn không được siết tay Úc Thu: "Sinh nhật vui vẻ nhé, Tiểu Thu. Ngày mai gặp." Mắt hấp háy cười, Lục Trì Phong không nỡ xa cậu.
Cũng là sinh viên đại học vừa bước sang giai đoạn mới trong cuộc đời như ai, Lục Trì Phong lại hệt như hồi cấp ba khi đứng trước Úc Thu – đối ngoại thì lạnh lùng, mà đối "nội" thì dính chặt.
"Ừm, ngày mai gặp." Úc Thu mỉm cười nhìn Lục Trì Phong.
Phòng học rộng lớn cứ thế chỉ còn lại mỗi cậu.
Trong lúc chờ cha mẹ, Úc Thu rảnh rỗi không có việc gì làm bèn chọn vài bài toán nâng cao giải khuây.
Chỉ rằng không biết vì sao, vừa cầm bút lên cậu đã bồn chồn.
Úc Thu lấy điện thoại ra mở màn hình khoá.
Trên màn hình là một đoạn tin nhắn văn bản.
Bốn giờ trước.
Cha: Lên máy bay rồi nhé.
-: Chú ý an toàn, cha nha.
Cha: Ừ. Đến nơi cha sẽ gọi cho con.
Cậu đọc đi đọc lại tin nhắn gần nhất, lòng lâng lâng. Cha mẹ có thể dành thời gian tổ chức sinh nhật và cắt bánh kem cùng mình, đây là điều mà cậu chưa từng dám hy vọng khi bé.
Úc Thu nhìn thời gian, đã 09:25 – bốn giờ trôi qua kể từ khi Úc Thuần Vu gửi tin nhắn cuối cùng, lẽ ra giờ này ông đã phải đến thành phố Kinh.
Hẳn là cha đang trên đường tới đây. Nghĩ vậy, Úc Thu bèn cố tập trung vào bài toán trước mắt đặng ghìm lại lòng phấn khích; khổ nỗi nào có dễ vậy, cậu đã rất lâu rồi không gặp Úc Thuần Vu. Liệu cha có còn như trong trí nhớ, bề ngoài thì luộm thuộm nhưng luôn dịu dàng tươi cười với mình? Cũng đã lâu rồi cậu chưa gặp mẹ.
Nhận thấy mình suy nghĩ đẩu đâu, Úc Thu hít một hơi rồi lại cầm bút lên, chống đầu giải bài. Cậu chợt nảy ra một ý tưởng và bắt đầu tính toán trên giấy nháp nhưng, khoảnh khắc khi ngòi bút chạm vào trang giấy, tim Úc Thu lỡ mất một nhịp.
Cùng lúc đó, mắt phải giật khẽ. Gần đây, mắt phải của Úc Thu thường có những cơn giật đột ngột.
Và một cách thật bất ngờ, Úc Thu loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương từ bên ngoài lớp.
Khá xa, chỉ nghe được phong thanh.
Như cảm nhận được điều gì, mắt Úc Thu giật mạnh hơn. Và để minh chứng cho chuyện đó, loa phát thanh trong toà dạy học nhắc nhở rằng sẽ đóng cửa trong vài phút tới.
Như có tiếng còi chói óc bùng nổ trong đầu, ngòi bút trên tay Úc Thu gãy làm đôi.
"Aaaaaaaaa!"
"Giết người rồi!"
"Gã cầm dao chạy qua hướng đó!"
Trạm xe buýt cách trường Đại học Công an không xa, cả đám người vây quanh trên khoảnh đất nhuốm máu.
"Gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát đi!"
"120 đến rồi!"
"..."
Một người đàn ông mặc sắc phục cảnh sát vội vàng xuống xe, và vừa trông thấy cảnh tượng kinh hoàng này hắn đã phát điên đấm vào thành cửa.
Đó là một đêm bình thường như bao đêm khác.
Tập trung tại trạm xe buýt bên ngoài Đại học Công an, từng tốp sinh viên thảo luận về trò chơi mới nhất, về bộ quần áo hợp mốt và về chuyện bên lề trong giới giải trí. Đây đó là các cặp tình nhân trẻ tuổi, đây đó là những cô cậu tụm năm tụm ba tán dóc với nhau trong lúc chờ xe đến. Nhưng chính vào giây phút tưởng chừng êm đẹp ấy, một cảnh tượng hỗn loạn đã diễn ra: tiếng còi cứu thương réo rắt hoà với ánh đèn nhập nhoạng của xe cảnh sát, tất thảy như lưỡi rìu chém một nhát vào tim mọi người.
Đó là một khung cảnh hỗn độn không sao tả nổi.
Bên cạnh biển báo tạm dừng, đôi vợ chồng bê bết máu nằm sõng soài trên nền đất.
Họ ôm nhau thật chặt, và bên cạnh họ là chiếc bánh kem sáu tấc nát tươm.
Một dòng chữ viết tay xiêu vẹo mà phải rất cố gắng mới nhận ra nội dung gốc. Nó viết, "Chúc mừng sinh nhật Tiểu Thu, tương lai xán lạn con nhé".
Vành trăng trên cao toả ra ánh sáng dịu dàng, nhưng cũng đồng thời che giấu hết thảy bóng tối và vẩn đục.
Vài ngày sau.
Trong hệ thống quản lý hồ sơ sinh viên của Đại học Công an, một file ảnh không đội mũ(1) dài một inch có gương mặt nổi bật được trích xuất.
(1) Ảnh không đội mũ: là ảnh thẻ quy ước được dùng trong chứng minh thư, giấy phép lao động, thẻ sinh viên ở Trung Quốc.
Úc Thu, quê ở thành phố Lâm Giang, sinh ngày 4 tháng 9 năm 199X.
...
Từng học tại trường phổ thông Lâm Giang số một, đạt giải ba học sinh giỏi thành phố và giải nhất toàn quốc trong cuộc thi Toán học-Khoa học kỹ thuật.
...
Điểm thi đại học đạt loại xuất sắc, đứng thứ năm toàn thành phố.
Trúng tuyển vào ngành kỹ thuật hình sự của Đại học Công an thành phố Kinh.
...
Bạn có chắc rằng muốn xoá toàn bộ hồ sơ lý lịch trong tệp?
Xoá.
/
Lời tác giả: Là vầy. Kể từ chương mới nhất, do cứ bị cắt xén liên tục, tôi đã bắt đầu nghĩ "Làm thế nào để ghép chúng lại đây?", "Từ định lượng này sử dụng như vậy là đúng chưa?", "Mô tả cảnh này thế nào?", "Làm sao có thể viết trọn vẹn ý mình muốn trong một câu? Thật mẹ nó chứ, tui có phải dân chuyên Văn đâu" v.v. Càng viết càng trúc trắc, càng viết tôi càng suy sụp. Nội dung truyện đã được phát đi phát lại vô số lần trong đầu tôi, Boss sau màn cũng hiện tới hiện lui trong đầu tôi, cái kết cuối cùng cũng loé xuôi loé ngược trong đầu tôi (...), nhưng sao những gì tôi viết lại không giống như những gì tôi nghĩ? Kỹ năng viết của tôi quá yếu, chắc phải đăng ký một khoá luyện văn cấp tốc thôi.
Tôi đã sắp xếp lại dàn ý và thay đổi cốt truyện ban đầu, nhưng sau khi đọc chương đầu tiên, tôi lại nghĩ: Hình như mình viết cũng... được mà?
Tóm lại, tôi đã chỉnh sửa rất nhiều từ chương 0 đến chương 21! Sửa đổi lớn nhất nằm ở thiết lập nhân vật, tôi chỉnh cho hai người họ lớn hơn nửa tuổi. Khoảng thời gian "gương vỡ" nằm trọn trong giai đoạn đại học, đây cũng vì phục vụ cho những tình tiết và diễn biến tâm lý về sau, từ đó khắc hoạ rõ nét tính cách của hai người.
Vụ án thì chẳng thay đổi gì đâu, chỉ thêm/ bớt một số mô tả và chi tiết thôi.
Nếu các cậu thích thì nhớ add vào list đọc nhé! (cúi đầu).
Lời editor: Tên mình trùng với tên bạn bot (Thu), nên nhỡ các bạn thấy tầm trên một tháng mình không đăng chương mới thì chắc mình xuyên vào rồi =))))
Đùa thôi. Mình sẽ cố duy trì tần suất hàng tuần đều có chương mới nhé ^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...