Lời Chúc Phúc Của Thánh Thần


"Một bông hồng đẹp sinh ra trên cành hoa, rồi lại héo úa trên chính cành hoa ấy.

Cho dù có muốn hay không, cả đời nó không thể nào rời khỏi vị trí của mình, sinh ra chỉ để người khác ngắm nhìn."~o0o~Địa ngục bị ngọn lửa dữ cắn nuốt, hoá thành từng mảnh đổ nát mang trên mình những khung kính nứt rạn.

Một bóng hình mờ ảo bay lên giữa không trung, gương mặt ẩn hiện dưới mái tóc đen sâu thẳm tựa bóng tối.

Máu đỏ chảy dài xuống yết hầu rắn rỏi, sau đó bốc hơi trong hỏa ngục phừng phừng."Ria..."Môi mỏng khẽ mấp máy, sườn mặt bị che khuất bởi màn đêm, chỉ để lộ đôi mắt bạc bừng sáng sắc màu hiểm độc.Mặt đất vỡ tan thành từng mảnh, khiến không gian vặn vẹo xoắn lại.

Một bàn tay ma quái vươn ra từ dưới lòng đất, kéo cô gái xuống vực sâu không đáy...Những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu xuyên qua lớp rèm mỏng, lan toả khắp căn phòng sơn màu trắng sứ.

Thiếu nữ trong chăn khẽ cựa mình, mái tóc xoã dài màu nâu nhạt lấp lánh dưới ánh sáng vàng chói.Một ngày mới lại đến.Ria mở mắt, gương mặt nghiêng sang một bên, cái mũi cao sắc nét cứng cỏi cọ vào gối, đôi đồng tử màu xanh nhạt tỉnh táo đến phát sợ, hoàn toàn không có vẻ gì như vừa mới tỉnh giấc từ một cơn ác mộng.

Cô ngồi dậy, với tay cầm lấy ly nước đã chuẩn bị sẵn trên nóc chiếc kệ nhỏ, đôi mắt đảo tới chiếc đồng hồ điện tử mới hiện đến số bảy.Cũng lâu lắm rồi mới gặp ác mộng.Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Ria gặp các vị thần.

Cũng ngần ấy thời gian cô chuyển đến sinh sống ở khu vườn cấm, nơi mà cô đã gặp thần Eros đầu tiên.Nói là chuyển đến thì không chính xác lắm.

Phải là căn hộ cô đang sống bị biến thành cánh cửa bí mật dẫn đến khu vườn cấm thì đúng hơn.Khoảng thời gian này cũng đủ để Ria hiểu được một hiện thực phũ phàng: Cô đã bị cuốn vào một trò chơi được tạo ra bởi một thế lực siêu nhiên tự xưng là "thần" với nhiệm vụ dạy cho họ biết tình yêu là gì.Thật chẳng khác nào truyện cổ tích.Ria xỏ vào chân đôi dép bông đi trong nhà, tiến đến phòng tắm.

Khi đang rửa mặt, tầm mắt của cô đột nhiên rơi xuống hình ảnh phản chiếu của vòng tay kì lạ và chiếc nhẫn bạc trong gương.Như thần tình yêu Eros đã giải thích, vòng tay này tượng trưng cho sợi dây liên kết giữa cô và các vị thần.

Chừng nào chiếc vòng còn tồn tại thì tất cả các vị thần vẫn còn bị ràng buộc dưới hình dáng của con người và phải tuân theo luật lệ của trò chơi.

Chiếc nhẫn tuy không được Eros đề cập đến, nhưng chắc chắn nó cũng có sứ mệnh của riêng mình.Dù sao thì cô cũng không có ý định tham gia vào những chuyện phiền phức như vậy.Thần Eros từng nói trò chơi có thắng và thua.

Thắng là khi tất cả các vị thần hiểu được tình yêu là gì, thua là khi Ria yêu một trong số họ.

Anh ta chưa từng đề cập đến chuyện Ria cố tình không tham gia vào trò chơi.Sau khi vệ sinh cá nhân và sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Ria bước ra khỏi phòng.

Cơn gió mát rượi khẽ len lỏi qua những tán cây ngút ngàn, ôm lấy gương mặt thiếu nữ đẹp tựa búp bê, thổi tung mái tóc bồng bềnh màu nâu nhạt.

Mặc dù đã là cuối thu, khu vườn cấm lúc nào cũng ngập tràn hương sắc tươi mới của cỏ cây, hoà cùng với nó là tiếng chim hót líu lo như đang hát lên những nốt ca trầm bổng.Khu vườn cấm rộng đến cả cây số.

Ngoại trừ căn biệt thự hai tầng được bài trí theo phòng cách tân cổ điển đặt ở chính giữa, xung quanh toàn bộ được bao phủ bởi một mảnh đất ngát hương cỏ xanh, hoa quả và trái cây chín mùa quanh năm.

Tại một góc trong vườn, ngay bên cạnh gốc cây táo vĩnh cửu là khu bếp ngoài trời với đầy đủ các dụng cụ tiện nghi.

Cách đó không xa là bàn tiệc lớn được phủ khăn trắng xoá, điểm bên trên là những trạc đỡ nến có thiết kế giống như những món đồ trang trí được sử dụng trong hoàng tộc Anh Quốc những năm 1560.Ngoại trừ mùi gỗ đặc trưng, Ria còn ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng bốc lên từ khu vườn.

Tiếng canh cách nấu nướng vào buổi sáng sớm khe khẽ vang lên, nhất thời thu hút sự chú ý của cô.

Bước theo chỉ dẫn của mùi hương quyến rũ kia, Ria tới trước chiếc bàn ăn dài hình chữ nhật có bảy chiếc ghế ngồi.Cách đó không xa, ngay cạnh căn bếp ngoài trời, một chàng trai với nước da bánh mật đang khoác lên mình bộ Âu phục nghiêm trang.

Phía trên ngọn lửa xanh nóng bỏng, gương mặt tuấn mỹ chảy xuống vài giọt mồ hôi nóng hổi, song lại phảng phất vẻ hoang dại của đồi nút bạt ngàn.Thần tri thức Jathae đeo một chiếc kính vuông mỏng nghiêm nghị, phần nào khiến khuôn mặt anh chàng trở nên cứng nhắc.


Khác với Ather có dáng người mảnh khảnh, Jathae lại mang một thân hình rắn chắc khoẻ mạnh, bộ Âu phục lịch thiệp ôm gọn lấy những đường nét tinh tế.

Tuy vậy, bên ngoài bộ đồ trang trọng kia, anh lại đang đeo chiếc tạp dề màu hồng phấn trông rất mất hình tượng.

Ai mà tưởng tượng được vị thần tri thức người đời luôn thờ phụng lại phải vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho tất cả mọi người trong một chiếc tạp dề gắn mác nội trợ đâu?"Chào buổi sáng." Ria lịch sự xã giao, không đợi ai giúp đỡ mà trực tiếp kéo một cái ghế gỗ bất kì đặt xung quanh chiếc bàn ăn lớn tại khu vườn cấm, thản nhiên ngồi xuống.Không có tiếng trả lời.

Jathae vẫn quay lưng về phía cô, coi sự tồn tại của đối phương như không khí.Jathae, vị thần tri thức cao ngạo và khó gần.

Từ những lần gặp mặt đầu tiên, anh ta đã tỏ rõ thái độ khinh thường con người, cho rằng con người là một giống loài hạ đẳng và ngu dốt.

Cùng lắm, anh ta chỉ nói chuyện vài ba câu với Ather và những vị thần còn lại.

Về Ria, anh hoàn toàn coi như không khí.

Dù vậy, Ria cũng chưa bao giờ có ý định cố gắng bắt chuyện với anh ta, thành ra dù đã sống với nhau hai tuần, ăn cùng nhau 42 bữa cơm, ngoại trừ mấy chữ chào hỏi thì một lời bọn họ cũng chưa từng nói với nhau."Chào buổi sáng, tiểu tiên nữ."Một làn gió ấm thổi đến từ phía sau gáy, nhất thời khiến Ria run lên vì nhột.

Cô quay đầu, tất cả sự phòng bị lại vô tình biểu hiện ra chỉ trong một cái cúi người nhẹ nhàng về phía trước."Chào buổi sáng, Ather." Ria liếc nhìn bộ dạng ngái ngủ của Ather, xã giao buông ra một câu.Mặc dù tự xưng là thần ánh sáng, Ather thường dậy khá trễ.

Khác hẳn với bề ngoài lịch thiệp trong bộ vest đuôi tôm màu trắng lần đầu gặp mặt, anh lúc này trông vô cùng mơ màng bộ đồ ngủ không chỉnh tề.

Chiếc áo sơ mi bung cúc, để lộ ra vòm ngực rắn chắc nam tính cùng sườn cổ quyến rũ đang nổi lên từng đường gân mờ.

Thậm chí ngay cả mái tóc vàng óng ả còn lộn xộn như tổ chim cũng không thể khiến nhan sắc kia bớt đi độ quyến rũ."Cả Jathae nữa.

Trông cậu cau có quá đấy, thần tri thức." Sau khi ngồi xuống bên cạnh Ria, Ather nở nụ cười rạng rỡ với Jathae.

Anh chàng nội trợ kia quay đầu, mang ra hai đĩa đồ ăn, đặt "rầm" một cái trước mặt hai người."Ăn đi." Anh lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài híp lại đầy ghét bỏ."Cảm ơn."Bữa sáng là bánh mì nướng giòn tan với thịt xông khói.

Nếu không nhắc đến tính cách khó gần, Jathae đích thị là hình mẫu trong mơ của mọi cô gái: thông minh, nghiêm túc, biết nấu ăn."Đàn ông thô lỗ sẽ bị ghét đấy, Jathae" Một giọng trêu đùa lém lỉnh chợt vang lên giữa buổi sáng tinh mơ.

Zedra, người tự xưng là thần may mắn chẳng biết từ khi nào đã có mặt.Tặng cho Zedra một cái lườm sắc lẹm, Jathae nói bằng giọng chắc nịch: "Ta không cần ai ưa thích cả.""Ái chà, Jathae sống trong cô độc quá lâu nên quen rồi phải không?"Thần may mắn Zedra là chàng trai với mái tóc xanh rêu đậm màu mà Ria đã từng gặp ngay trước khi trò chơi bắt đầu.

Xung quanh anh lúc nào cũng thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của cỏ cây hoa lá, nếu nói có thể dùng làm thuốc an thần thì chắc cũng không sai.

Anh vui vẻ, hoà đồng, có tinh thần hợp tác cao và biết quan tâm đến người khác.

Trái với Ather hậu đậu và có chút ngốc nghếch, vị thần may mắn này lại vô cùng tinh ranh và lanh lợi, luôn biết cách làm nóng bầu không khí căng thẳng.Và còn một điều nữa...Đôi mắt Zedra chợt trở nên ma mãnh như một con mèo hoang.

Anh nhanh chóng chạy tới bên cạnh Jathae đang nấu ăn, ngón trở chọt chọt vào má đùa giỡn: "Thật đáng thương quá đi! Một đứa trẻ cô đơn đến mức không thể mở lòng.

Không sao, tôi tình nguyện trở thành người bạn đầu tiên của cậu."Anh nắm lấy bàn tay của Jathae như thể cầu hôn, đôi đồng tử sáng rực như sao.Anh ta rất thích chọc tức Jathae, người lúc nào cũng lạnh lùng và nghiêm túc."Câm miệng, tên ngu ngốc này." Như thường lệ đã diễn ra hai tuần này, Jathae nổi cơn thịnh nộ, túm lấy đầu Zedra rồi dí vào bức tường hay bất cứ thứ gì gần nhất."Kiểu làm bạn của cậu kì lạ thật....." Dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của thần tri thức, Zedra cười nhạt, khoé miệng giật giật mấy phát, cố gắng cười nói cho qua chuyện."Thực ra tập làm quen cuộc sống của con người cũng vui mà, phải không, Ria?"Một giọng nói vui vẻ khác lại xuất hiện.

Thuỷ thần Podros, người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam có in hình mấy chú thỏ bông dụi mắt tiến đến.

Khác với Jathae, Ather hay Zedra, Podros cho Ria cảm giác của một người em trai dễ thương điển hình mặc dù cao đến hơn mét tám.


Anh ta mang khuôn mặt trắng sữa mà bất cứ cô gái nào cũng phải ghen tị, đôi mắt to tròn màu lục bảo lúc nào cũng ánh lên vẻ tươi mới của tuổi xuân.

Người đời thường nói rằng tiên tử không vướng bụi nhân gian, vậy thì Podros chính là tiên tử thuần khiết xinh đẹp trong lời đồn đó."Ừm." Ria gật đầu, lịch sự đáp trả, song lời nói so với suy nghĩ lại là hai thái cực hoàn toàn đối lập.Liếc mắt nhìn sang tư thế của Zedra với Jathae lúc bấy giờ, Podros chợt dùng tay che đi một nửa khuôn miệng, ánh mắt trở nên rụt rè, lo lắng hỏi: "Có...!chiến tranh à...?"Biểu cảm xấu hổ của anh chẳng thể nào thoát khỏi con mắt sắc bén của những người đang có mặt.

Ai nghĩ trong thân xác của một anh chàng cao to với gương mặt điển trai có thể "đánh gục bất cứ người phụ nữ nào từ cái nhìn đầu tiên" kia lại có tâm hồn của một đứa trẻ rụt rè dễ thương đâu?Nghe thấy câu hỏi này, Jathae hơi đỏ mặt, nới lỏng tay rồi thả Zedra ra.

Anh chàng may mắn ngay lập tức trưng ra bộ dạng như bị tổn thương nặng nề, mạnh mẽ ôm ngực, thở mạnh như suýt nữa đã bị rút cạn khí oxi.Với sự có mặt của bốn vị thần, bữa sáng chính thức bắt đầu."Melissa và Padeus lại không ra ăn nhỉ?" Trong bữa ăn, Ather vừa xé một mẩu bánh mì, vừa đưa ánh mắt lo lắng về phía hai chiếc ghế gỗ vẫn còn trống.Hoả thần Melissa và thần cai quản sự sống và cái chết Padeus chính là hai người có tinh thần hợp tác kém nhất trong số các vị thần tham gia trò chơi.

Mặc dù Jathae có tỏ thái độ ghét bỏ con người, anh vẫn nấu ăn và có mặt đầy đủ trong những hoạt động cần thiết, nhưng hai người kia thì không như vậy."Không ngờ cậu lại quan tâm đến bọn họ như vậy đấy.

Ather, cậu và tộc ánh sáng đúng là giống với lời đồn nhỉ?" Đôi mắt của Zedra ánh lên vẻ sắc bén, câu nói tưởng như bình thường lại mang hàm ý trêu chọc vô cùng rõ ràng, nhất thời khiến không khí xung quanh căng ra, trùng xuống một bậc.Trong thoáng chốc, gương mặt dịu dàng của Ather đã đanh lại: "Ý cậu là sao?""Không có gì đâu, đừng để ý." Khi bầu không khí căng thẳng tưởng chừng như đã sắp nứt ra, dẫn lối cho một trận chiến vô hình xảy đến, Zedra đột nhiên bật cười thành tiếng, vội vàng xua tay như chưa có chuyện gì xảy ra.Zedra đảo mắt nhìn sắc mặt thâm trầm của từng người đang có măt, cả người hoàn toàn ngả vào lưng ghế gỗ, đung đưa chiếc ghế bằng hai chân sau, bàn tay liên tục xoay tròn con dao cắt đồ ăn vô cùng điệu nghệ: "So với kẻ dám cất giấu tội phạm bị truy nã, cậu đã là gì."Cạch.Jathae buông chiếc nĩa trên tay, cẩn thận dùng khăn lau đi dầu mỡ còn đọng lại khoé môi, sau đó ngẩng đầu nhìn Zedra, lộ rõ sát khí bức người: "Nói như vậy thì ta nên bẻ gẫy cổ thần may mắn để diệt khẩu nhỉ?""....."Trong khi những người xung quanh liên tục buông những lời ẩn ý thuộc về một thế giới xa lạ khác, Ria không hiểu thì tự giác im lặng.

Cô vẫn tập chung vào bữa sáng của mình, động tác vô cùng khẽ, cơ hồ nếu như bây giờ có xảy ra đánh nhau, điều đó cũng chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến cô dù chỉ một chút.Cảm thấy bầu không khí lúc ăn uống phải vui vẻ nay đã quá mức căng thẳng, Podros nuốt nước bọt, nhanh chóng lên tiếng hoà hoãn: "Có sao đâu.

Dù sao đây cũng là nhân giới, mọi người nên tạm quên đi thần giới mới phải.

Cứ coi như chúng ta mới gặp mặt lần đầu và bắt đầu làm quen với nhau đi, được không?"Nhờ Podros, không khí hăng mùi thuốc súng mới tạm thời được cải thiện chút ít.Ather cũng chen vào: "Cũng phải.

Chúng ta còn sống chung một thời gian dài nữa, vì vậy cũng không nên quá căng thẳng với nhau." Đoạn, giọng nói anh bỗng trở nên bất lực: "Cái tên Melissa kia vẫn khăng khăng cho rằng bản thân là thần thì không cần ăn uống, thể nào cũng có ngày chết mất xác trong phòng cho coi."Hoả thần Melissa, tên nhóc với gương mặt non choẹt tưởng như bé tuổi hơn Ria thực chất lại là một vị thần quyền quý.

Nói đến cái danh hiệu "hoả thần", chẳng ai quá bất ngờ khi đó là một kẻ bốc đồng, nóng tính, đã từng có ý định tấn công thần tình yêu Eros ngay trong lần gặp mặt đầu tiên.

Tương tự với Jathae, Ria cũng chưa từng nói chuyện với Melissa một lần nào.

Anh ta lúc nào cũng nhốt mình trong phòng kín, vẻ mặt thì ngang ngược bất cần đời.

Vài lần mọi người nhìn thấy Melissa đều là khi anh đem đồ ăn tới cho một chú chim hoàng khuyên phía bên ngoài khu vườn, sủng vật anh mang theo từ thần giới đến."Thật đáng lo....." Thuỷ thần Podros cúi đầu, ánh mắt trở nên rầu rĩ.

Hàng mi dài của anh khẽ run lên, in bóng trên gương mặt yếu ớt tựa thiên sứ."Đó là sức khoẻ của hắn ta.

Hắn ta phải tự chịu trách nhiệm." Podros vừa dứt lời, một giọng nói nghiêm nghị khác đã vang lên.

Kiểu nói chuyện thẳng thừng không chút độ ấm này vừa nghe đã biết thuộc về thần tri thức Jathae."Nói vậy chứ tên đó trẻ con lắm." Ather miễn cưỡng cười khi nhắc đến Melissa.

"Còn Padeus thì sao? Nghe nói cậu và Padeus cũng là bạn từ nhỏ, Jathae.""Vì có con người." Jathae nhún vai.Câu nói ngắn gọn lại mang ý tứ vô cùng rõ ràng.

Vị thần cai quản sự sống và cái chết Padeus không muốn nhìn mặt con người- Ria Carney nên mới không bước ra khỏi phòng."Đừng có nói thế chứ." Ather trợn mắt với Jathae như thể muốn xông vào xẻo miệng anh ta, sau đó lại cùng Zedra len lén liếc nhìn thái độ của cô gái con người kia.Ria vẫn ăn uống bình thường, lưng giữ thẳng, thái độ lịch sự nhã nhặn không hề thay đổi, tựa như người Jathae vừa nói đến là một ai khác chứ không phải cô.Ria là kiểu người như vậy.

Chuyện không cần nghe, cô sẽ tự động để nó lọt ra ngoài tai.

Chuyện không phải của cô, cô sẽ không bao giờ tham gia vào.Thấy không khí lại lạnh xuống một độ, Podros lại cố gắng vớt vát: "Thôi nào Jathae.


Ta thấy sống cùng con người xinh đẹp như cô ấy cũng tốt mà."Ria đưa miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, mi mắt nhắm hờ như chẳng hề suy nghĩ điều gì."Chẳng tốt gì cả." Đột nhiên, Jathae đập bàn, lớn tiếng khẳng định, nhất thời khiến ba người còn lại giật mình, im thin thít.

"Tự nhiên bị phong ấn vào nơi này, không thể trở lại thần giới, sinh sống như lũ con người hạ đẳng.

Còn trò chơi học cách tìm kiếm cảm xúc cái gì? Thật nực cười! Cô ta còn chẳng đáng để trở thành tiên tử hầu hạ trên thần giới."".....""Này, tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng Jathae, cậu đang quá đáng đấy." Zedra đã hoàn toàn quên đi ai mới thực sự là người khơi mào mọi chuyện, bây giờ lại cố gắng ngăn cản vị thần tri thức đang muốn xả hết cơn bực tức trong lòng lên đầu cô gái con người kia.Ria không để tâm đến lời Jathae nói, đưa miếng thịt xông khói cuối cùng lên miệng, nhai kĩ nuốt chậm, sau đó từ tốn lấy khăn lau miệng, khuôn mặt vẫn không nhìn ra chút phản ứng nào.

Sau khi kết thúc bữa sáng, cô đứng dậy, khẽ nói một câu "tôi đi học trước" rồi đem khay đồ ăn đặt vào máy rửa bát.Khi Ria bước qua chỗ Jathae đang ngồi, cô đảo mắt nhìn xuống, trùng hợp bắt gặp ánh mắt đầy ghét bỏ đang hướng về phía mình.

Trong khi đó, Ather, Zedra và Podros thì ngày càng trở nên lo lắng hơn."Ria...xin lỗi, cậu ta có hơi..." Ather ngập ngừng, chưa nói hết câu đã bị Jathae cắt ngang:"Ta chẳng sao cả.""Này, Jathae!""Xinh đẹp gì chứ? Gầy gò, ốm yếu.

Cô ta còn không biết làm gì ngoài phun ra mấy lời xã giao học thuộc lòng.

Chẳng khác gì một con búp bê biết đi cả!"Quay lưng về phía Jathae, tầm mắt Ria rơi ở phía xa xăm, đôi con ngươi thoáng qua vẻ hờ hững đối với những lời công kích chẳng đáng hao tâm tổn trí.

Đoạn, cô cầm lấy túi xách, để lại một câu ngắn gọn trước khi rời đi: "Gặp lại ở trường."Đến ngay trước khi rời đi, cô vẫn nghe được tiếng tặc lưỡi khó chịu của Jathae, sau đó là Ather cùng Zedra đang ồn ào trách cứ.Băng qua cánh cửa kính sáng bóng như gương ở một cửa hàng tiện lợi ven đường, Ria chợt đưa mắt liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân.Một con rối biết đi à?Con là con người, Ria.Một hình ảnh chợt loé lên trong đầu cô.

Bờ môi Ria hơi run lên, nhưng cũng chỉ là thoáng qua trong một khoảnh khắc.

Giây tiếp theo, cô tiếp tục bước về phía trước, trong lòng vẫn chẳng nổi lên chút gợn sóng nào dù là nhỏ nhất.Thật phiền phức..."Này! Tôi đang nói về bài thuyết trình quan trọng sắp tới đấy! Mấy em có tập trung quay lên đây không thì bảo?!?"Đã hai tuần trôi qua kể từ khi trường đại học Sanney bất ngờ có thêm sự hiện diện của bốn mỹ nam tuấn mạo hoàn mỹ, song không khí ồn ào háo hức của các sinh viên vẫn không thôi hạ nhiệt.

Thậm chí, khoa kinh doanh năm nay còn có lượng người đăng kí đông gấp năm lần các năm khác, lý do tất nhiên là vì ai cũng muốn được ngắm nhìn những nhan sắc mê người kia hàng ngày.Trong giảng đường đông nghịt toàn mùi con người, Jathae đang ngồi chễm một mình ở hàng ghế giữa, chăm chú nhìn lên bảng, song khí thế toả ra lại khiến những người xung quanh không dám lại gần.

Rốt cuộc, bọn họ cũng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thì đổi hướng sang những mục tiêu dễ tiếp cận hơn xung quanh Ria.Mặc dù đã chọn một góc khuất ngồi xuống, Ria vẫn không thể tránh khỏi những cái nhìn dòm ngó khi xung quanh cô đang có đến tận ba anh chàng điển trai vây lấy.

Dẫu vậy, cô cũng chỉ tập trung vào bài giảng, hoàn toàn không có thái độ kiêu ngạo hay khó chịu."Vậy như tôi đã giải thích.

Bài thuyết trình này các em có thể làm theo nhóm hoặc làm riêng.

Tất nhiên, nếu là tôi, tôi sẽ khuyên các em nên làm theo nhóm.

Bài thuyết trình này khá lớn nên sự giúp sức là cần thiết.

Nếu có chuyện gì không hiểu, hãy lên văn phòng gặp các giáo viên." Trước khi kết thúc tiết học, cô Vermelion giải thích lần cuối về bài thuyết trình quan trọng sẽ diễn ra trong năm ngày nữa.Chuông báo hết tiết vừa vang lên, Ather đã ngả người vào lưng ghế, vươn bờ vai mệt mỏi về phía sau, ngán ngẩm thở dài: "Thuyết trình à...nhưng chúng ta vừa mới đi học được hai tuần thôi mà.""Trước đây còn chưa từng học qua mấy môn như vậy.""Cả đời dính liền với chính trị, sau đó lại trở thành chiến binh, đâu ai nghĩ rằng sau này phải học làm thương gia đâu, nhưng cũng thú vị đấy chứ." Zedra sắp xếp lại chồng sách nhàu nhĩ nhăn nheo mà anh vừa dùng để gối đầu ngủ, sau đó tò mò quay sang Ria: "Người đẹp, tại sao em lại chọn môn học phù phiếm này vậy? Không phải thương gia chỉ dành cho giới nhà giàu có tiền và các...""Đây là thời bình." Ria khẽ lắc đầu, một câu giải thích đã tóm gọn tất cả.Cùng lúc đó, Jathae bước về phía bọn họ, đặt một tay lên vai Ather từ phía sau, mỉm cười ma quái: "Ather, ta sẽ cho tên ngốc nhà ngươi một cơ hội để chung nhóm với ta.""Được..." Ather giật mình, sau đó cũng nhún vai nói bằng giọng vui vẻ.

"Thần tri thức đã mời thì còn có lý do gì để không đồng ý? Từ giờ nhờ cậu giúp đỡ nhé."Zedra cũng quay sang Ria: "Vậy em và Podros cùng nhóm với anh nhé, người đẹp?""Không." Ria chậm rãi trả lời.

"Tôi sẽ làm một mình."Thái độ nhàn nhạt của Ria đánh động đến Ather đang ở bên kia nói chuyện với Jathae.

Anh quay lại nhìn cô, đôi lông mày thanh tú hơi nhăn lại, mơ hồ hỏi: "Đây không phải dự án lớn cần nhiều người làm sao...?""Phải, nhưng tôi có thể tự làm.

Hai anh chung nhóm với nhau đi." Ria bình thản nói, an bài cho Zedra và Podros ở một nhóm mới.Ather vốn là người hướng ngoại, ưa không khí náo nhiệt, dĩ nhiên không thể hiểu suy nghĩ trong đầu một kẻ trầm tính như Ria.

Anh cho rằng cô đang lo lắng điều gì đó, hoặc là thói quen hình thành khi đã sống một mình quá lâu, trong lòng không khỏi sinh ra thương cảm: "Tiểu tiên nữ, em có người ở bên cạnh mà.

Em không cần chịu cô đơn nữa đâu.""Tôi không cô đơn.""Nhưng mà em tại sao lại không muốn chung nhóm với chứ? Làm việc nhóm sẽ dễ hơn mà?""Phiền phức lắm.""Nhưng mà em..."Gương mặt Ria vô cùng bình tĩnh, cơ hồ như chuyện này chẳng có gì to tát đối với cô.

Ather thấy vậy thì càng khó hiểu, đang định tiếp tục khuyên can, đột nhiên lại bị cắt ngang bởi một giọng nói cao ngạo:"Ồ?"Jathae khoanh tay, đầu hơi ngửa lên cao, điệu bộ chẳng khác gì bậc đế vương nhìn xuống từ ngai vàng cao cao tại thượng.

Sườn mặt sắc nét của anh hiện rõ dưới ánh sáng giảng đường càng làm tăng lên khí phách trời ban, đôi đồng tử của đảo xuống nhìn Ria đầy vẻ khinh thường: "Phiền phức? Xem ra cô khá kiêu ngạo so với một con người nhỉ, Ria Carney?"Ria không đáp, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi con ngươi đáng sợ của Jathae, gương mặt giống như đang muốn hỏi "anh cần gì?"Jathae rút từ túi áo ra một chiếc khăn trắng tinh xảo kiểu Ý, thành thục phất khăn, phủ xuống một chiếc ghế xoay gần đó, sau đó mới ngồi lên trên.

Động tác của anh tuy kì dị nhưng lại vô cùng tao nhã, khiến những người chứng kiến chỉ á khẩu chứ không biết nói gì.Thần tri thức Jathae bị mắc bệnh nghiện sạch sẽ thái quá, hoặc cũng có thể là phân biệt chủng tộc thái quá, thông thường sẽ khiến người mới quen cảm thấy khó chịu, nhưng một màn vừa rồi lại được dựng nên bởi những cái phất tay tuyệt mỹ, mang đến cảm giác của một người đứng ở vị trí đỉnh cao, lập tức hợp lý hoá những hành động kiêu ngạo khinh người không kiểm soát.Jathae thẳng lưng, mười đầu ngón tay đan vào nhau, đôi môi quyến rũ cong lên nở nụ cười nửa miệng: "Sao chúng ta không đấu một lần nhỉ? Ta sẽ cho cô thấy vị trí của mình ở đâu.""Jathae! Thôi ngay!"Ria đảo mắt nhìn qua Jathae, nhẹ nhàng đáp: "Không.""Ồ? Sợ hãi sao?""Tôi không có lý do gì để đấu với anh."Jathae là thần tri thức.


Mặc dù đây là lần đầu tiên anh ta học kinh doanh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta chưa từng kinh doanh bao giờ.

Dĩ nhiên là Ria cần đứng đầu bảng xếp hạng thành tích, nhưng cô chẳng việc gì phải đấu với anh ta.

Nếu muốn, anh ta có thể đứng đồng hạng nhất với cô, bản thân cô cũng sẽ chẳng ý kiến.Con người Ria Carney vô cùng đơn giản.

Cả thế giới này đối với cô chỉ gói gọn trong hai từ: "Tôi" và "người ngoài." Mà lời nói của người ngoài nếu không mang lại lợi ích cho cô, cô sẽ không để ý.Jathae có vẻ vẫn không buông tha, nhất quyết muốn đấu đến cùng với một con người mà anh ta luôn cho là thấp kém và vô dụng: "Nếu cô thắng, ta sẽ đáp ứng một yêu cầu bất kì của cô.

Nếu cô thua thì ngược lại."Ria cầm túi xách, vắt qua sau vai, trước khi rời đi liền quay lưng đáp lại lần cuối cùng: "Tôi không đấu.

Dù gì tôi cũng sẽ đứng hạng đầu thôi."Ngữ khí của cô vô cùng bình thản, lại mơ hồ khiến từng câu chữ tựa như dự báo trước một điều hiển nhiên sẽ xảy ra.

Đôi đồng tử màu xanh ngọc sáng tựa saphire trong bóng tối, giống như mặt hồ thuần khiết và tĩnh lặng, nhẹ nhàng, thanh lãnh, không bao gồm giận dữ hay kích động.Jathae cong môi, mở nụ cười nửa giận dữ, nửa khiêu khích: "Tự tin quá nhỉ?"Ria không đáp lời Jathae.

Cùng lúc đó, có vài bạn nữ bước đến chỗ bọn họ, xen vào giữa cuộc trò chuyện:"Các cậu đang làm gì thế? Chia nhóm sao? Bọn tớ chung nhóm với các cậu được không?""Các cậu mới đến trường nên không quen lắm nhỉ? Có cần chúng tớ giúp không?""Nè, nè, cậu có bạn gái chưa thế?"Khi thấy có một vài bạn bạo dạn dẫn đầu, đám nữ sinh cùng thừa cơ xông lên, vây chặt lấy nhóm nam thần.

Ria nhân cơ hội này lách sang một bên, xã giao chào tạm biệt: "Chiều gặp lại.""Khoan đã, tiểu tiên nữ, đợi tôi..."Ather là một trong những người bị bao kín ở giữa.

Anh vươn tay muốn kéo Ria lại, song đám nữ sinh lại vây quá chật, khiến anh không sao bước đi, chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng lưng thiếu nữ mảnh khảnh đang khuất dần ở phía xa.

Thần ánh sáng bối rối tiến lên trước một bước lại bị đẩy về phía sau, muốn thẳng thừng từ chối những người xung quanh nhưng tính cách vui vẻ dễ gần của anh lại khiến anh không nỡ thốt ra những lời cay độc.Tiểu tiên nữ...thật chẳng dễ thương gì cả!Ở phía xa, mái tóc xanh rêu sẫm màu của Zedra thoắt cái đã ở cửa ra, khiến đám nữ sinh thêm phần nhốn nháo:"Á, Zedra, cậu chạy đi đâu thế?""Jathae cũng biến đâu mất rồi?"Trong số bốn vị thần, Ather và Podros lúc nào cũng là hai người thảm nhất.

Cả hai đều quá tốt bụng, quá quan tâm đến cảm xúc người khác mà không nỡ nói lời tổn thương.

Không giống với họ, Zedra tuy ôn nhu nhưng vô cùng xảo quyệt, luôn biết cách chừa đường lui cho chính mình.

Lợi dụng lúc Ather và Podros trở thành tâm điểm, anh đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới.

Jathae thì quá cay độc, hễ mở miệng ra đều khiến người khác sợ hãi, nếu không thì cũng sinh ra cảm giác khó chịu chẳng muốn lại gần thêm.

Một câu vô dụng, hai câu sâu bọ, nói chung được mỗi cái mặt, tính cách cho dù có giặt bằng thuốc tẩy cũng chẳng tẩy trắng được."Ather, xin cậu hãy nhận lấy hộp cơm này.""Xin lỗi, tôi không...""Tối nay bọn tớ có tổ chức một bữa tiệc năm hai đó.

Cậu có muốn đến không?"Cùng lúc với một loạt đồ vật chĩa đến trước mặt, một bàn tay nhỏ nhắn cũng bất ngờ tóm lấy Ather từ phía sau như tranh cướp đại hạ giá của các bà nội trợ.

Thần ánh sáng còn đang hoang mang chưa biết làm thế nào để rời khỏi, một bạn nữ đã lôi anh ra khỏi đám đông, ù ù xông ra khỏi cửa như tàu máy tên lửa.

Ather ú ớ chưa kịp nói gì, ngạc nhiên chạy theo, cuối cùng cũng thành công thoát khỏi mớ hỗn độn phía trong giảng đường.Bạn nữ đó có mái tóc nâu sẫm dài ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, đôi mắt to tròn sáng rõ, thổi bừng sức sống mà một sinh viên nên có ở độ tuổi hai mươi tươi đẹp.

Sau khi nấp phía sau một cây cổ thụ lớn ngoài sân trường, cô gái đó thở hổn hển, mãi sau mới lấy lại được nhịp tim bình thường.Ather nhẹ nhàng vuốt lưng cô, giúp cô điều chỉnh nhịp thở, đồng thời cảm kích nói: "Cảm ơn.""Ừm, thực ra mình giúp Ather không phải miễn phí đâu..." Cô gái đó ấp úng, mái tóc bồng bềnh phấp phới bay khi gió nhẹ thổi đến.

Đoạn, cô ngẩng đầu nhìn lên Ather, đôi mắt rụt rè đã thay thế bằng vẻ kiên định.

"Mình rất thích cậu.

Xin hãy liên lạc vào số điện thoại này của mình."Cô gái đó dùng hết sức bình sinh nói lớn, nhanh tay dúi một mảnh giấy vào túi áo ngực anh, sau đó quay lưng chạy mất, chỉ để lại đúng một cơn gió bụi bặm vương vài lá cây vàng úa.

Ather có chút bất ngờ, vầng trán thanh tú không tự chủ chảy xuống một giọt mồ hôi, thấp giọng lẩm bẩm: "Dễ thương thật."Đây cũng chẳng phải là lần đầu anh nhận được một lời tỏ tình.Ather rút mảnh giấy nhỏ từ túi áo ngực ra, xem xét dãy số hiểu thị trên đó, hàng lông mi cong dài hơi cụp xuống, nội tâm cũng theo đó mà trùng xuống một bậc.

Gió thu thổi tới, mang theo hương sắc ấm áp của mặt trời nhảy múa trên đôi vai rộng lớn, nhẹ nhàng mà ấm áp.Phía dưới cùng của mẩu giấy còn có một dòng chữ viết tay vô cùng đáng yêu: "Aki.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận